Tình huống liên quan đến Lữ Lương, nói một lúc cũng không hết, lúc cơ bản chỉ hỏi Ninh Nghị lần này lên kinh thành có chuẩn bị việc gì khác không. Ninh Nghị nói muốn tìm hai viện tử để tiếp tục việc buôn bán vải và mở tửu lâu. Trong những người ở đây, Nghiêu Tổ Niên, Thành Chu Hải ở kinh thành đều là địa đầu xà, nhưng bọn họ lại giỏi giao thiệp thi văn, còn nói đến muốn tìm địa phương gì, thì chỉ có thể tìm Kỷ Khôn. Đang nghị luận, có một người từ cửa viện đi vào:
- Việc này, tìm Kỷ Khôn không bằng tìm ta.
Người đi vào là một hòa thượng trung niên mặc y phục màu trắng, hình thức nghiêm trang, tuấn dật, ánh mắt trầm ổn trong trẻo, mang theo ý cười, đầu tiên là chắp tay trước ngực với Ninh Nghị:
- Vị này hẳn là Lập Hằng, đệ nhất tài tử Giang Ninh rồi, ngưỡng mộ đã lâu …
Lúc Ninh Nghị đứng lên hành lễ, y cũng tự giới thiệu:
- Bần tăng pháp hiệu Giác Minh.
Lúc này tuy rằng nhìn như đang nói chuyện bình thường, nhưng thực ra là đang nói chuyện cơ mật của Mật Trinh ti. Hòa thượng này có thể đi thẳng vào, có thể thấy cũng là người có địa vị khá cao trong phủ, y quen biết Nghiêu Tổ Niên, Chu Thành Hải đã lâu, ngồi xuống ghế, đại khái hỏi chuyện nhà ở của Ninh Nghị, sau đó gật đầu, lướt qua tư liệu của mọi người, hỏi:
- Trước đó bần tăng từng nói chuyện với Niên công bọn họ, mà thường hay nói nhất chính là thủ đoạn của Lập Hằng tại Hàng Châu, lần này Lập Hằng đi Sơn Đông, chẳng hay đầu tiên hạ thủ là ở đâu?
- Có lẽ là muốn bắt đầu từ đồi Độc Long trước.
- Ồ … nơi đó xác thực là có thể trở thành nơi đột phá, Lập Hằng tuổi còn trẻ, nhưng tấm nhìn lại sâu rộng …
Quan phủ không bình định được Lương Sơn, đương nhiên chỉ có thể tìm kiếm giúp đỡ từ chỗ khác, Ninh Nghị lựa chọn đồi Độc Long nói thì rất hợp lý, nhưng thật ra không hẳn là thần kỳ cho lắm. Bốn chữ chia rẽ ly gián nói thì giản đơn, nhưng trên thực tế quá trình thực hiện lại vô cùng phức tạp, còn phải xem công lực của mỗi người.
Mấy người dưới tán cây nho nói một hồi về Lương Sơn, lúc Tần Tự Nguyên đến, trọng tâm câu chuyện lại chuyển về chuyện Bá Đao Doanh ở Hàng Châu, nói một loạt những cải cách kia nhìn như trò đùa, thái độ của mọi người rất nhiệt tình, nhưng Ninh Nghị lại không tham gia thảo luận gì nhiều về những chuyện này.
Chuyện Bá Đao Doanh vô cùng phức tạp, liên quan đến cải biến thể chế, hình thức ban đầu của chế độ dân chủ được đặt trước mặt mấy người cả đời nghiên cứu Nho gia, Ninh Nghị có chút chột dạ.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì trong lòng Ninh Nghị thiên về quá nhiều kiến thức của ngàn năm sau. Trong lòng Tần Tự Nguyên và những người này, nào có khái niệm dân chủ hậu thế, cho dù có cùng loại gì đó, cũng là căn cứ vào mở đầu của Nho gia. Bởi vì mấy nghìn năm qua, mọi thứ trên toàn bộ trái đất này đều khởi nguồn từ chế độ này. Vài thứ kia của Ninh Nghị, tuy rằng đi sâu nghiên cứu cũng có cải biến, nhưng đối với đám người Tần Tự Nguyên mà nói, bước đi đầu tiên, chính là cách nói xưa nay ở trong lòng bọn họ.
"Người người đều có thể làm Nghiêu Thuấn, dân quý quân khinh" mấy thứ này cũng không đi ngược với đạo lý lẽ thường. Trong tư tưởng Nho gia, đức trị của Thánh nhân cổ đại là như vậy, quân vương hoàn mỹ giáo hóa vạn dân, mỗi một người dân đều hiểu đạo lý, có thể phân rõ đúng sai, dưới tình huống như vậy, quân quyền trên thực tế chính là bị thúc đẩy về phía địa vị tượng trưng.
Nho gia phát triển trên một ngàn năm, mong muốn mở rộng giáo hóa, lúc tới cực hạn rồi, người người đều hiểu lễ trọng nghĩa, đây là một trong tính khả năng của truy cầu. Trong bài viết của Ninh Nghị, mơ hồ mong muốn truyền bá mỗi người đều có thể có cách nghĩ độc lập, chủ động, đám người Tần Tự Nguyên có thể nhìn ra được, nhưng dù là quy nạp đi ra, cũng chỉ là đi đến phương diện suy đoán.
Sau đó mọi người dùng bữa tại tướng phủ, đến khi khá muộn, đây đó vẫn đang nghị luận về rất nhiều cách thức có liên quan đến Nho học. Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh, Tần Tự Nguyên, thậm chí Thành Chu Hải cũng đều thảo luận, thỉnh thoảng có hỏi Ninh Nghị, hắn ngược lại tuân theo nguyên tắc không nói thì không sai, chủ động giấu dốt, nhưng trong mắt mọi người, là hắn có ý chống lại điều này.
Đương nhiên, đối phương giấu ở trong lòng một khúc mắc lớn như vậy, không thể nào vừa quen đã nói thẳng ra, mấy người hôm nay ít nhiều đều đã coi Ninh Nghị là đồng chí có thể chịu ngồi mà bàn luận, đến đối với việc hắn giấu giấu diếm diếm, cũng đều có thể lý giải, cách nghĩ quan trọng như vậy, đương nhiên là sau khi thân quen với mọi người rồi thì mới có thể nói ra.
Trong câu chuyện vẫn là đề cập tới lần này Oán quân quy hàng, hoặc là cách nhìn của Ninh Nghị đối với đám người Điền Hổ, Vương Khánh tạo phản khắp nơi tại triều Vũ. Ý tưởng của Ninh Nghị chuẩn bị mở rộng Trúc Ký, dùng người thuyết thư nắm công luận trong tay vẫn còn chưa hoàn toàn quyết định, chỉ cho rằng ý tưởng cầm danh sách Võ lâm trăm đại cao thủ bảng là đùa vui một chút, mọi người lúc đầu còn cười ha hả, nhưng sau đó cũng phát giác ý tứ sâu sắc trong dó, Tần Tự Nguyên cười nói:
- Nếu Lập Hằng muốn là việc này, lão phu nhất định ủng hộ.
Giác Minh hòa thượng cũng cảm thấy thú vị chắp tay nói:
- Bần tăng cũng có thể hỗ tợ, dù sao Thiết Tí Bàng Chu Đồng thì năm xưa ta đã gặp rồi, hà hà …
Một khi Võ lâm trăm đại cao thủ bảng này phát ra, thật sự muốn có tác dụng, muốn mở rộng, nhất định phải có một đội ngũ tuyên truyền khổng lồ, lúc này mới chỉ là ý tưởng, đến lúc đó Ninh Nghị muốn thúc đẩy mở rộng Trúc Ký, cũng có thể nước chảy thành sông.
Về phần phương lược tỉ mỉ, tác dụng và kế hoạch, Ninh Nghị nghĩ trước tiên mình không cần nói thẳng ra, cứ để người của mình đi xử lý, xem như là một cuộc làm ăn, lúc tới một quy mô nhất định rồi, có thể hợp tác với Mật Trinh ti. Chứ nếu ngay từ đầu nói rõ ngọn ngành, với trạng thái hôm nay Mật Trinh ti đã hoàn toàn bị áp chế, trước tiên không nói đến có thể nhận được sự ủng hộ hay không, dù là có thể, một hệ thống khổng lồ như vậy, cũng không thể nắm giữ trong tay mình.
Chút tâm tư ấy, Ninh Nghị vẫn phải có, dù sao triều Vũ hiện nay không có bất cứ kẻ nào hiểu sự tác dụng và phát huy hệ thống tuyên truyền hơn hắn.
Ánh đèn sáng đỏ trong thành Biện Lương chiếu qua tán cây nho, thành thị sâu hơn, người đi đường vắng vẻ, xe ngựa lóc cóc, thuyền dập dềnh qua sông. Cũng chính vào buổi tối như này, trên Thanh Mộc trại Lữ Lương Sơn mà đám người Ninh Nghị vừa nhắc tới không lâu đã phát sinh một trận biến cố.
Máu tanh tràn lan, thanh âm chém giết xuyên qua bóng đêm và ánh lửa, trong hàng rào được dựng bằng gỗ bạch dương, một cuộc chiến đấu đang diễn ra, tên lạc thỉnh thoảng vút qua, tiếng kêu la thảm thiết của ai đó vọng trong trời đêm.
Chẳng qua chiến sự phát sinh trong trại lúc này thật ra cũng đã đến hồi kết. Nhân thủ không còn bao nhiêu, lúc này hơn trăm người còn sống đều bị bao vây, mà trong một gian phòng sâu trong doanh trại, một trận chiến mang tính quyết định cũng đang nghiêng về một phía hiện ra trong ánh lửa.
Gần đây Thanh Mộc trại khuếch trương cấp tốc, phòng xá xây dựng khá vội vã, hôm nay đường ngang ngõ tắt nơi nơi đều có ánh lửa lay động, trong ánh lửa, giao chiến chính là bốn bóng người ba nam một nữ, trong đó ba gã nam tử xem ra là người một phía, trên người mặc giáp trụ, một người trong đó vóc dáng khôi ngô, cầm trong tay thương lớn, xem ra là đầu lĩnh, hai người khác cầm phác đao, trong thế tiến công gào thét, nữ tử vóc người cao gầy tay không giao thủ với ba người, né tránh, bắt, sau đó trong nháy mắt đem phác đao của một người bắn lên không trung, theo tiếng gào thét của trọng thương đến, bóng nàng bước lên trước rồi đột nhiên biến đổi tấn công bất ngờ, trong giây lát như mị ảnh, sải bước tới trước người sử dụng trọng thương.
Hán tử khôi ngô sử dụng trọng thương trong lúc gấp gáp vội quét ngang, lực lượng lớn như bài sơn hải đảo kéo tới, dưới chân y bất ổn, lảo đảo bay ra sau vài bước mới đứng vững được.
Lần này y căn bản là không thấy rõ, dường như nữ tử chỉ khẽ đẩy trên thương của y một chút, cũng bởi vì tên còn lại cầm phác đao vung chém tới, nữ tử tên là Lục Hồng Đề mới thuận lực đạo từ hướng ngược lại tránh ánh đao, nhưng lực lượng hùng hậu như vậy vẫn tràn trề như thủy lưu, nhìn bề ngoài như không đạt đỉnh cao, cũng không mạnh, nhưng y nghe được nội kình đã lên tới cực điểm.
Lực lượng này cũng không giống sóng lớn, trong ầm ầm lại phát lên, giữa lúc tiếp xúc ngắn ngủi, làm người ta có cảm giác như đang ở trong dòng chảy thật lớn, căn bản khó có thể chống đỡ. Nữ tử tên là Lục Hồng Đề này nhìn chưa qua hai mươi tuổi, trước đó tiếp xúc, phong thái của nàng thậm chí hết sức thân thiện, cho dù nói nàng có võ nghệ cao cường thì cũng chưa thể cho là đạt tới trình độ này, đây chẳng lẽ là yêu quái?
Buổi tối kinh hãi này, y cũng không phải là tới lúc này mới cảm thụ được, hầu như có thể nói, từ ngay giây phút đầu gây loạn, y cũng đã cảm giác được rồi.
Hán tử khôi ngô tên là Tố Tào Hồng, chính là một trong các đại tướng lĩnh dưới trướng Điền Hổ đóng ở Kim Ô Lĩnh. Điền Hổ tạo phản, Lữ Lương Sơn buôn lậu, trước đó hai bên cũng có qua lại, đạo phỉ Lương Sơn trừ phi không tiếp tục làm nữa, bằng không sẽ phải cấp vài phần mặt mũi cho Điền Hổ bên này.
Thanh Mộc trại trước đây tại Lương Sơn cũng không mấy phát triển, Điền Hổ từng có tướng lĩnh phái sứ giả tới cầu hôn Lục Hồng Đề, hai bên bàn tính đám hỏi, tuy Lục Hồng Đề đã cự tuyệt rồi, nhưng việc này đã gây chú ý cho rất nhiều người, sau đó quan hệ song phương cũng không còn như trước nữa.
Tận đến một năm trước, Thanh Mộc trại tựa như có cao nhân chỉ điểm, phát triển nhanh chóng lớn mạnh, đồng thời còn đoạt được một vài sơn trại nhỏ chung quanh, thực lực cũng coi như khá mạnh. Điền Hổ chưa kịp động tậm, thì người của Thanh Mộc Trại đã tự mình nội chiến, liên hệ với Kim Ô Lĩnh, nói là muốn lật đổ trại chủ Lục Hồng Đề xuống đài, mong muốn có thể viện trợ.
Thanh Mộc trại tuy rằng gần đây phát triển không tệ, nhưng bản thân Lục Hồng Đề là nữ tử, năm ngoái lại đi ra ngoài một thời gian khá dài, trong trại tựa như vẫn dựa theo quy củ, phát triển rất khá, không ít nam tử bên trong liền có quyền lực cho rằng không nên trao quyền lực cho một nữ nhân nắm giữ.
Tào Hồng hỏi thăm tình huống bên này, biết rằng Thanh Mộc trại hợp nhất các trại chung quanh, bản thân căn cơ vẫn chưa ổn định, chỉ cần đột ngột gây khó dễ, giết chết Lục Hồng Đề và vài tên dòng chính bên cạnh nàng, sau này muốn đoạt quyền cũng là chuyện đơn giản.
Vì vậy lần này Tào Hồng dẫn theo hai mươi binh tướng đem hàng hóa vào núi, làm bộ muốn đi biên giới nước Liêu đổi vật tư, bởi y là người của Điền Hổ, lại mang tới rất nhiều hàng hóa, thu nhập của Thanh mộc trại cũng tăng không kém, Lục Hồng Đề có chút thân thiết với y.
Tất cả mọi người là đầu lĩnh, địa phương cách nhau không xa, cùng kiếm cơm ăn, lúc trước thật ra y có gặp Lục Hồng Đề một lần, chỉ cảm thấy nàng khá hiên ngang oai hùng, nhưng nữ phỉ lăn lộn ở đây cũng có chút khác biệt. Nữ tử giống như vậy thường không quá thọ, sau một thời gian nếu không dung nhập với chung quanh thì sẽ bị lăng nhục đến chết, hoặc là bị một đại đầu lĩnh nào đó độc chiếm, thật ra đa số nữ tử chính là sẽ chủ động lựa chọn cách sau cùng.
Thực sự thì lúc tới đây, trong lòng y cũng nghĩ tới chuyện này. Những người muốn đoạt quyền trong Thanh mộc trại cũng không rõ võ nghệ của Lục Hồng Đề cao thâp thế nào, rốt cuộc đã đến trình độ nào, chỉ nói là nàng vô cùng lợi hại, mới có thể ở trên chiến trường giết ra, từng chịu đủ cả vết thương nặng nhẹ. Nhưng bản lĩnh như vậy, một lão binh nào cũng có thể làm được.
Tào Hồng ngay từ đầu đã không cho là đúng, nhưng để an toàn, những người trong Thanh Mộc trại đã lén trộm đi kiếm của Lục Hồng Đề, mà bên này Tào Hồng an bài tám gã thân binh cùng y để gây khó dễ.
Phải là cao thủ võ lâm cực giỏi mới có thể tay không chống đỡ được chín người cùng xuất thủ, y cũng mong là có thể bắt được nữ tử mỹ lệ này, giữ lại bên mình, nhưng mà hầu như ngay từ đầu, y lại hối hận rồi.
Hai gã thân binh đều nhào vào trên người đồng bạn, trong nháy mắt binh đao giao nhau, thanh âm ầm ầm như mưa, nhưng toàn toàn là người một nhà đánh nhau.
Tám gã thân binh bên cạnh Tào Hồng coi như cũng thân trải qua trăm trận chiến, trận hình và phối hợp cũng khá lão luyện, nhưng chiến đấu ở giữa ngôi nhà gỗ, mỗi một lần công kích đều bị đối phương trong chỉ mành treo chuông tránh né được. Lúc Tào Hồng ý thức được sự việc không đơn giản, ánh mắt của đối phương đã lóe hàn băng, vung hai tay trước mặt y, bóp vỡ nát yết hầu của một gã thân binh, sau đó ném thi thể vào tấm gỗ, đụng vỡ cửa sổ mà tất cả mọi người đang canh giữ nghiêm mật.
Thật sự là gặp quỷ rồi …