Ngọn đuốc màu vàng chiếu vào mái hiên khiến cho khung cảnh trở nên mờ mờ ảo ảo. Đêm mùa hè, từng cơn gió thổi làm những chiếc đèn lồng lung lay. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn đứng ở cửa bên đó là một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt.
- Gì thế
Lâu nay, cô gái bên cạnh Vân Trúc này tính tình hoạt bát, ngây thơ, lạc quan nhưng trong giao tiếp với người khác lại là một đối tượng không thể khinh thường.
Suy cho cùng, Nguyên Cẩm Nhi cũng là hoa khôi đầu bảng của Kim Phong lâu.
Trước đây hắn và cô thỉnh thoảng cũng có tranh luận hay cãi nhau, lâu nay cho dù có phát sinh các loại chuyện không đâu cũng không đến nỗi khiến cho người khác có ác cảm hoặc xa lánh. Đây chính là bản tính nuôi dưỡng trong thời gian dài mà thành, như những lúc đang khục khặc với Ninh Nghị, thậm chí dù không nghiêm túc xem xét cũng có thể chuẩn xác hiểu tâm sự của người khác, mà dù không tự suy xét thì cũng có thể tìm được cách đối phó phù hợp. Đương nhiên, điều này có thể loại trừ khi mà chuyện phát sinh xung quanh hắn chính là những chuyện tình cảm nội tâm.
Nói một cách tương đối, bản lĩnh của Ninh Nghị là được tôi luyện qua một thời gian dài trên thương trường, tất cả lấy lợi ích làm chuẩn. Còn Nguyên Cẩm Nhi chưa đạt được đến trình độ đó. Ở vào thời đại này, mọi người đều muốn tin vào câu chuyện giữa hoa khôi và văn hào, tài tử và giai nhân, nhưng nữ tử có thể giẫm lên cái vòng tròn này, tâm tính sẽ không giống như người đời sau kiếm tiền một lộ liễu. Tâm tính, nhân cách, khí chất nếu thật sự có kém, cũng sẽ không có được tình yêu chân chính, hoặc có rất nhiều những cô gái lầu xanh khi thật sự bị tổn thương mà có thể có con đường để đi, đại để là cũng rất nhanh đi đến đích.
Bởi vậy, Vân Trúc cũng thế mà Cẩm Nhi cũng vậy, trong nội tâm họ đều vẫn tồn tại nhiều sự chân thành. Vân Trúc từng tự ti cũng là một phần của sự cao thượng sâu trong nội tâm đó, vì thế mà Cẩm Nhi bị cuốn hút theo, có khát khao, ước muốn. Vì thế khi rời khỏi Kim Phong lâu họ không phải giả vờ. Nhưng đương nhiên là sống trong hoàn cảnh nhau vậy các nàng đã học đường đủ những cách ứng phó với các loại người. Ở trong đó lâu như vậy, Cẩm Nhi mặc dù đối với Ninh Nghị có đủ mọi thái độ như đối với người khác, nhưng thực tế chưa bao giờ là thực sự kịch liệt.
Sức chịu đựng của con người cũng có hạn. Đối lập sẽ có cách đối lập, cãi nhau có thái độ của cãi nhau. Lúc rời khỏi Kim Phong lâu dù có cãi nhau kịch liệt với Dương ma ma nhưng thực tế bà ta cũng không vì thế mà hận cô. Cho dù là từ chối Tô Văn Dục, nhưng cô vẫn để cho y cảm thấy mình có sự chân thành. Kịch liệt và sắc sảo không phải là thái độ để đối xử với người ngoài. Tất cả những cái này chính Cẩm Nhi cõ lẽ cũng chưa hiểu hết. Tâm tình, khí chất, tính cách như vậy đã trở thành một phần trong con người của cô. Chỉ có tính cách sâu sắc của Ninh Nghị nhìn những chuyện này mới hiểu được.
Còn trước mắt lúc này, sự cao ngạo và ánh mắt lạnh như băng kia Ninh Nghị chưa từng nhìn thấy, nó thuộc về Cẩm Nhi.
Thực ra là thuộc về phạm trù tự bảo vệ mình.
Chuyện gì mà không thể bàn bạc được. Chỉ là giới thiệu bạn trai thôi mà, cũng không phải ép người, hà tất phải như vậy không Hắn nghĩ thế, Vân Trúc ở bên cạnh đã mở miệng:
- Cẩm Nhi, tỷ Nhưng nàng chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.
- Vân Trúc tỷ, để muội tự nói với hắn.
- Ừ. Ta sẽ nói rõ ràng với cô ấy.
Ninh Nghị vỗ vỗ vai Vân Trúc, an ủi nàng. Những chuyện lớn, hắn thường vỗ vai nàng như thế. Vân Trúc tin hắn có thể giải quyết được nhưng lần thao theo bản năng nàng cầm tay hắn, nhưng là khẩn cầu hắn đừng làm hỏng chuyện đàm phán với Cẩm Nhi.
- Yên tâm đi.
Hắn cười cười. Hắn vô cùng tự tin vào bản thân mình. Hơn nữa, cũng coi như là bạn tốt của Cẩm Nhi rồi, chuyện của một Tô Văn Dục không đến nỗi phải đả thương người khác, cùng lắm chỉ sự phản cảm của cô ấy như vậy chính là từ chối sự hợp tác.
- Đi, đi đâu?
- Tùy đi về phía trước.
- Được, ta cảm thấy không cần phải làm cho cuộc nói chuyện thành như thế đâu.
Ninh Nghị xoa tóc, chỉ đùa một chút. Bình thường hay đấu võ mồm với Cẩm Nhi, được hơn một nửa đối phương sẽ đối chọi gay gắt, nhưng lúc này rõ ràng là Cẩm Nhi không có hứng thú. Cẩm Nhi không nói câu nào, quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhìn sang cửa một phòng khác, có người đang nhìn về phía này, đó là Tiểu Thiền. Tuy lén lút nhưng ánh mắt lại như vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Ninh Nghị mấp máy cái miệng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Trên đường Cẩm Nhi im lặng, Ninh nghị cũng không nói nhiều, đi theo cô vào phòng chính của Văn Hối lâu, gọi tiểu nhị pha một ấm trà, tạm thời ngồi đó nói chuyện. Quán trà đó ở tầng một, gần bờ sông, sau khi đi vào Ninh Nghị đóng cửa phòng lại, mở cửa sổ ra, cho gió mát vào. Cẩm Nhi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn những hành động của hắn rồi nói:
- Ngồi đi.
Ở giữa phòng có một cái bàn nhỏ.
- Bạn học Bảo Nhi à, ta biết có lẽ tâm trạng của bạn không tốt, nhưng ta vô tội. Trước mặt người phụ nữ của ta mà cô gọi ta ra như vậy, ta rất mất mặt đấy. Nhưng không sao, tất cả mọi người đều quen như vậy rồi, bây giờ muốn nói gì thì nói đi.
Ninh Nghị ngồi xuống, cười giang tay ra, Cẩm Nhi đối diện với hắn, mãi đến khi hắn nói xong, cô mới lạnh lùng nói:
- Ta cũng không biết bây giờ mình muốn nói cái gì.
Ninh Nghị ngẩn người ra, môi run lên rồi nói:
- Được.
Hắn lấy một chén trà trên khay đặt vào giữa bàn, sau đó lấy chén thứ hai:
- Ta không muốn quanh co, nói thẳng ra là, ta không hiểu Tô Văn Dục có gì không tốt. Ta biết, cô từ chối y rồi, nhưng mọi người đều đi cùng một con đường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, y ân cần với cô như vậy cũng là để cho cô hiểu, cho y một cơ hội. Nếu y dám làm chuyện gì khác, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho y, nhưng y không. Cho nên, ta cũng không hiểu, vì sao cô lại không chịu nổi như thế. Ừ, nữ nhân giang hồ của chúng ta chính là đàm phán thế này sao
Ninh Nghị để ba chén trà dưới mặt, mặt trên để hai chén, mặt trên cùng để một chén làm thành một kim tự tháp nhỏ, hắn cười giang tay ra, có vẻ thú vị. Nhưng vẻ mặt đó không được vào lâu vì đối phương vẫn duy trì thái độ như cũ, cô gái đối diện vẫn nhìn hắn như vậy. Trong ánh mắt dường như vẻ đau buồn, cô nhìn sau chén trà tạo thành hình một kim tự tháp, hít một hơi:
- Đàm phán?
- À, đùa chút thôi.
Hiểu được cảm xúc của đối phương không ổn định, Ninh Nghị thở dài, thấp giọng nói một câu.
- Ngươi cảm thấy là ta đến là để đàm phán với ngươi à? Lập Hằng?
Trong sự xưng hô ấy có phần uất ức, Ninh Nghị nhìn cô một lát, biết không khí căng thẳng liền nói nhỏ, cố gắng thận trọng trong câu chữ.
- Được rồi, chuyện này quả thực là sau lưng có ta giật giây. Nói thật, Nguyên Cẩm Nhi, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cô nói cô thích Vân Trúc, chuyện này, ta tin hay không đều không sao cả. Cho dù ta và Vân Trúc ở bên nhau, cô thích muội ấy, đó là giữa con gái và con gái với nhau, ta không hề ngại chút nào, bởi cô là người thực sự quan tâm đến Vân Trúc, nam nhân như ta khẳng định không rộng lượng như vậy Nhưng, chuyện này nói thì nói như thế. Cẩm Nhi, chúng ta đều biết, đó là cô đang nói vui thôi. Nói quá đáng một chút, nếu Vân Trúc thật sự lõa thể trước mặt cô, cô có thể làm thế nào, ôm cô ấy ngủ một giấc, trước kia hai người chẳng phải là chưa từng có.
- Hai người là chị em tốt. Ta rất hâm mộ, ta cũng rất vui, có những chuyện, ta có thể làm cùng Vân Trúc, nhưng có những việc cô có thể làm với Vân Trúc. Có những câu cô ấy có thể nói với ta, hoặc chỉ có thể nói với cô. Đời người có một tỷ muội, bằng hữu như vậy là một chuyện tốt. Ta thực sự rất cảm ơn cô. Nhưng thực ra cô không cần cảm ơn ta Giữa chúng ta ai thân thiết với Vân Trúc hơn, e rằng không thể so sánh được. Nhưng dù gì cũng có một số việc mặc dù ta thấy cũng nhất định không thể, nhưng nếu có, có lẽ sẽ khá hơn. Những chuyện này rất thế tục. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi, ta coi cô như bằng hữu và người nhà, cho nên mới nói những chuyện này
Hắn nói với giọng không cao, những lời nói ra đều là thật lòng. Trong tình huống bình thường những câu đó thật là khiến người ta cảm động. Không khí trong phòng trà chợt trở lên yên tĩnh, không hiết vì sao, trong ánh mắt của cô gái xinh đẹp ngồi đối diện như có chút dao động, có lẽ là vì bị cảm động rồi, cũng dịu dàng hơn. Nhưng có những thứ khác không thể giải thích nổi hình như càng đau lòng hơn. Nhận biết như vậy nhắc nhở Ninh Nghị, hắn nói những câu này cũng không thu được hiệu quả như mong muốn.
Đương nhiên khi đối mặt với vấn đề, người trên đời thường có những cách đối phó không giống nhau. Có người sẽ nói những lời chân thành tỏ vẻ cảm ơn, có người lại vì vấn đề được đề xuất mà phản ứng kịch liệt, sợ thầy giấu bệnh, từ chối tiếp nhận, cùng vì thế mà những lời tiếp theo Ninh Nghị phải cân nhắc.
- Nguyên Cẩm Nhi, dù sao cô cũng không còn nhỏ nữa. Đương nhiên, không phải ta cảm thấy có vấn đề lớn. Cô có thể sống cùng Vân Trúc cả đời, chuyện này không sao, ta rất thích có một muội muội như cô. Người nhà và bạn bè, cho dù sau này cô gả cho người ta, cũng đừng nghĩ sẽ thoát ly khỏi chúng ta Ta cảm thấy, tuy trước kia cô nói sẽ sống với Vân Trúc cả đời có lẽ trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Ở đâu đó có người đợi cô, nếu không ngại cô thử xem Cho dù đàn ông trên đời này đa số đều trở thành người xấu hoặc từ đầu không xấu sau mới thành xấu, y đối xử không tốt với cô, cô cứ bỏ, việc này ta và Vân Trúc cũng có thể giúp cô Ở đây mãi mãi có người chờ cô, nếu cô cảm thấy không được, chúng ta sẽ duy trì nguyên trạng, nếu cô cảm thấy có người đáng để lấy, ta và Vân Trúc sẽ dốc sức giúp cô, không để cô bị người khác bắt nạt …
Nói xong, thậm chí Ninh Nghị có cảm giác mình diễn đạt không hết ý. Người ngồi trong ngọn đèn đuốc đối diện, tinh thần của Nguyên Cẩm Nhi tràn đầy sức sống, vẻ mặt ôn hòa hơn, dường như tạm thời có thể trút bỏ tâm sự, cô vẫn hơi ngẩng đầu lên, sịt mũi một cái:
- Ngươi chính là cảm thấy không ai thèm lấy ta đúng không? Giọng nói có vẻ hơi khàn.
- Cô đừng tranh cãi nữa.
Ninh Nghị xoa trán, thở dài.