Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong nghĩ như vậy, Đổng Tiểu Uyển tất nhiên cũng cho là như thế. Mật báo xong, gã liền ngồi xe ngựa quay trở về thành. Cho dù là thế nào, gã cũng đã giúp Lý Sư Sư một ân tình, về sau có gặp ở Phàn lâu, có khi chính gã còn có thể được ưu ái một hai. Nghĩ như vậy, đi chưa được bao xa thì có mấy cỗ xe ngựa lướt qua bên gã, gã tò mò nhìn thì hơi ngẩn ra.
Nơi này phong cảnh không tệ, vài thôn trang nối nhau thành một dải, lại có nhà cửa ở giữa điểm xuyết, xung quanh còn có rừng cây vờn quanh thôn trang. Mấy người bằng hữu kia của gã hiển nhiên là ở trên đường đón người, cứ như vậy đứng chờ ở rừng cây cửa thôn. Gã dừng xe ngựa lại, chào hỏi một bằng hữu dưới bóng cây, đối phương lại hơi ngạc nhiên:
- Tiểu Uyên, huynh đi đâu vậy?
- Tiểu đệ còn đang muốn hỏi các huynh đâu, mời những ai kìa?
- Chuyện đó ta không rõ lắm, thời gian hơi gấp nên mời được ai thì mời, ai có thể tới cũng chẳng rõ. Người vừa qua là Tam tiểu thư của Hoài Minh hầu phủ … Tiếp theo còn có Tình quận chúa của Sùng vương phủ, Phương Văn Dương, mấy vị lão nhân gia của Tuyển Văn Xã, à, còn có "Vương đạo phú" Vu Thiếu Nguyên đang nổi gần đây, đám người Cơ Vãn Tình ở Thính Nhạn cư, còn có vài vị cô nương ở Tiểu Chúc phường, Phàn lâu nữa …
- Đám người Cơ Vãn Tình mà các huynh cũng mời tới … Mời nhiều người như vậy, huynh định làm gì?
- Hắc, theo lời huynh nói chứ sao, ngày mai là Đoan Ngọ rồi, mọi người thấy hôm nay thời tiết tốt nên ra ngoài ngắm cảnh, đạp thanh, ngâm thơ làm phú, nên chọn bên này mà thôi. Tiểu Uyên, Tiểu Uyên công tử à, sao huynh lại đi chứ, huynh đi rồi, chúng ta cũng chẳng có chút mặt mũi nào nữa, ở lại cùng xem trò hay đi …
- Huynh đừng giỡn nữa … Các huynh chẳng lẽ thật sự đi đạp thanh ư …
Nói tới đây, kỳ thực trong lòng Đổng Tiểu Uyên đã rối loạn hết lên rồi. Gã vốn chỉ cho rằng đây là đám kẻ ngưỡng mộ bị Lý Sư Sư từ chối không gặp nên mới tới đây tranh giành tình nhân, nhưng mời nhiều người tới như thế này, tình hình đã không giống trước nữa. Giữa vài vị hoa khôi nổi tiếng thành Biện Lương đúng thật là có xung đột với nhau, những chuyện ngươi muốn cao hơn ta một đường, ta muốn ép ngươi một đoạn cũng không có gì lạ, nhưng mỗi lần công kích chính diện ít nhất cũng phải có văn nhân sĩ tử tới trợ giúp, khiến cho thanh thế thật lớn, nếu chỉ đơn thuần là tranh giành tình nahan thì không cần thiết phải kéo cả Cơ Vãn Tình ra.
Phàn lâu Lý Sư Sư, Thính Nhạn cư Cơ Vãn Tình, Tiểu Chúc phường Cung Điềm Nhi, Thấm viên Doãn Hồng Tụ, mấy vị hoa khôi nổi tiếng nhất hiện thời mà ở cùng một chỗ, đám văn sĩ khó mà suôn sẻ được. Hiện tại bọn họ mời nhiều người tới như vậy, nếu thật sự là đạp thanh thì tùy tiện chọn một nơi là được, hoặc là … thì phải là Cơ Vãn Tình muốn ra oai với Lý Sư Sư trước tết Đoan Ngọ. Nay bên Lý Sư Sư chẳng hề chuẩn bị gì, bên người lại chỉ là những kẻ như Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong, chuyện này thật phiền toái … Nghĩ tới những điều này, gã thầm thở dài, chuyện lại càng phức tạp thêm rồi, thì ra không phải là tranh giành tình nhân, mà còn muốn giẫm người tạo thế. Nhưng trong cái phức tạp lại có cái thú vị, gã liền ngừng lại, tạm thời quyết định không đi nữa.
Ở lại xem trò hay cũng tốt.
Từ đằng xa, lại mấy cỗ xe ngựa nữa chạy tới bên này … Người đi đi lại lại như phong vân tụ tan, dù ở trong nhưng cũng không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Ít nhất là ở nơi này, Ninh Nghị hoàn toàn không thể ngờ được một cái ngày bình thường như bao ngày khác lại có chuyện xảy ra, mà bên cạnh hắn, Lý Sư Sư đã phát hiện ra trước tiên, nhưng cũng không đoán được toàn bộ chuyện này sẽ là thế nào.
Mấy năm nay nàng thấy rất nhiều chuyện ở kinh thành, dù không quen vị Tử tước nhà bên cạnh, nhưng từ lúc thấy bên kia bắt đầu quét dọn, nàng đã mơ hồ nhận ra có lẽ chuyện này là nhắm tới mình. Trong Phàn lâu, hành tung của nàng kỳ thật không được coi là kín không kẽ hở, mà tương tự như chuyện tranh giành tình nhân cũng không phải lần đầu xảy ra. Chỉ là nàng không hy vọng nó sẽ phát sinh ngay lúc này, bởi vì nàng biết, dường như Ninh Nghị không thích chuyện như thế chút nào.
Nếu là văn nhân tài tử bình thường, họ sẽ không phản cảm với mấy truyện ganh đua so đấu từng chút một, mà với kinh nghiệm mấy năm nay của hắn, cũng có thể khiến đối phương thích thú. Ninh Nghị có tài học cao siêu, nàng hoàn toàn tin tưởng điểm này. Sau lần gặp ở Giang Ninh, thậm chí còn bị tài hoa của hắn thuyết phục, Lý Sư Sư nghĩ rằng nếu một ngày nào đó hắn lên kinh thành, có thể dùng tài hoa khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ. Nhưng sau khi cùng đồng hành bắc thượng, nàng bỗng nhiên không còn ý nghĩ ấy nữa.
Người đàn ông này là người lưng đeo mối huyết thù bước lên kinh thành, e rằng có rất nhiều chuyện phải làm. Hắn không thích loại chuyện này, tất nhiên là có lý do của hắn. Đặc biệt là khi hắn dùng thủ đoạn đối phó phỉ nhân Lương Sơn, nàng cảm thấy mình chưa chắc đã hiểu được hoài bão và khí phách của người đàn ông này, đó là thứ hoàn toàn khác với những văn nhân tài tử ở cả Biện Lương lẫn Giang Ninh.
Cho nên khi chuyện như này có khả năng xảy ra, nàng lại thấy phiền muộn, dù sao chuyện như này không xảy ra thì tốt hơn.
Đương nhiên, trong khoảnh khắc nàng cũng chỉ đoán được khả năng như vậy, đối với kẻ nào có nhằm vào bên này hay không, nàng vẫn giữ thái độ thận trọng. Ở trên đình đài dạy Ninh Nghị học gấp giấy, nàng cũng chỉ hàn huyên vài câu đơn giản như "Có phải Lập Hằng sắp rời đi rồi không", sau đó lại nói những tin tức vụn vặt về tình thế hiểm ác có liên quan tới Sơn Đông mà nàng nghe được cho Ninh Nghị - những chủ đề như thế. Dù sao không dễ nói trước mặt Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong, Lý Sư Sư cũng phỏng đoán là Ninh Nghị không muốn nói khắp nơi về chuyện rất nhiều người trong nhà mình đã bị tàn sát.
Cứ tán gẫu như vậy một lát, rồi lại cảm thấy kỳ quái khi hai người Vu Hòa Trung kia mãi chưa trở lại, nên Sư Sư dẫn Ninh Nghị về gian phòng tìm giấy bút, sau đó nàng phái người tới bên cạnh nghe ngóng, thuận tiện xem hai người kia đang ở đâu.
Cho dù thế nào thì cũng sắp trưa rồi, kể cả đối phương thật sự đến với ý xấu, mấy người cũng phải ở lại ăn cơm rồi mới đi được. Những chuyện mà mình cần ngăn trở, phương thức ứng đối vẫn còn rất nhiều.
Lúc này Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong đang trở về, mấy người ở đây hầu hết đều nhận ra manh mối sự tình, nhưng dù là Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong hay bản thân Lý Sư Sư đại để là coi trung tâm sự tình này là Sư Sư. Vu Hòa Trung với Trần Tư Phong cũng không thấy có gì kỳ quái, chỉ là nghĩ đến Ninh Nghị thì lại cảm thấy hắn khá vô tội, lát nữa hẳn là sẽ rất bất ngờ. Về phần Ninh Nghị, hắn chỉ nhận ra có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng … đương nhiên là liên quan tới mình, hắn đến kinh thành mới được vài ngày, chưa từng đắc tội ai cả, hẳn là sẽ không gặp mấy chuyện linh tinh như thế này chứ.
Hoa khôi kinh thành, xem ra cũng không dễ làm … Khẽ than thở trong lòng, Ninh Nghị viết bài thơ tình chuẩn bị đi dỗ gái lên tờ giấy. Thơ đương nhiên là đạo văn rồi, hắn cũng cảm thấy hơi buồn nôn, lại cân nhắc xem rốt cuộc nên viết hai hay ba phần.
Cuối cùng hắn nghĩ thứ này không tiện gửi cho Nguyên Cẩm Nhi, thế là chép ra ba phần, một phần cho Tiểu Thiền, một phần đưa Vân Trúc, một phần chuẩn bị gửi về cho Đàn Nhi.
Sư Sư từ ngoài cửa vòng trở lại, lòng còn đang nghĩ tới khả năng xảy ra chuyện phiền toái, thấy Ninh Nghị vừa viết xong tờ giấy thứ hai nên nàng cẩn thận gõ cửa mấy cái. Ninh Nghị liếc nàng, sau đó gõ gõ ngón tay lên một tờ thi cảo:
- Viết xong rồi, đáp ứng nàng đó.
Hắn cầm bút viết tờ thứ ba, gãi gãi cằm:
- Viết như vậy hẳn là không sao, có lẽ sẽ hơi buồn nôn một chút … các nàng ấy hẳn là sẽ thích …
Câu cuối cùng dường như có vẻ là đang tự an ủi mình.
Sư Sư đi tới, chỉ thấy trên giấy là một bài sáu câu, vừa nhìn ghi là "Hoán Khê Sa", nàng cầm lên, một lát sau nhẹ nhàng ngâm ra.
Cùng lúc đó ở Sùng vương phủ.
Trác Vân Phong rời đi, Chu Bội ngồi đằng đó, ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, không biết cảm nhận là như thế nào.
Những lời Trác Vân Phong vừa nói vẫn còn đang vang vọng trong đầu.
- … Thầy của muội với Sư Sư cô nương kia là chỗ quen biết, chúng ta cũng biết, hai ngày trước hắn đi tìm Lý cô nương, hẹn sáng hôm nay gặp mặt ở biệt uyển ngoài thành. Tin tức này nghe nói là bị người của Phàn lâu tiết lộ ra, vốn chỉ là có người định tới chất vấn Lý Sư Sư rằng dựa vào gì mà nàng có thể rút thời gian ra gặp người khác mà lại không chịu gặp mình, nhưng sau tên của sư phụ muội bị mấy vị tiểu thư công tử bên này biết, bọn họ liền mời người sang bên đó, quyết định cho Lý Sư Sư và sư phụ muội bẽ mặt. Sáng nay ta mới nghe nói tới chuyện này, gì mà tài tử Giang Ninh chỉ là mua danh, phải khiến bọn họ biết mặt, nên mời vài vị túc lão chốn văn đàn, nói là ra đạp thanh, chủ yêu là muốn bọn họ xuất hiện ở đó, còn có vài vị tài tử nổi tiếng Biện Lương hiện nay nữa, vị Vu Thiếu Nguyên nổi bật nhất lúc này phỏng chừng lúc này cũng qua đó rồi … Mình lại gây thêm rắc rối cho thầy rồi …
Trong đầu Chu Bội chợt lóe lên ý nghĩ đó.
Từ tối hôm qua tới sáng nay, kỳ thật nàng đều nghĩ về những chuyện có liên quan tới thầy. Khi đối mặt với Ninh Nghị thì nàng giả vờ như cực kỳ bình thường, nhưng sau khi đi rồi mới thấy lòng trống rỗng đến lạ. Nàng muốn nói gì đó với Ninh Nghị, nhưng lại chẳng thể nói gì cả, tuy hiểu được điều này, nàng vẫn muốn nói điều gì đó, cái gì cũng được.
Suy nghĩ của con người kỳ quái thế đó, nàng thầm nói cho mình chắc sau cũng không còn lý do gì để đi gặp thầy nữa, cũng chẳng còn nhìn thấy nữa, đây hẳn là tình trạng mà nàng phải nhận. Nhưng tới lúc này, khi trong đầu hỗn loạn những suy nghĩ, song song với áy náy khi gây thêm phiền toái cho thầy, là một chút vui sướng.
Vẫn còn được đi gặp thầy một lần … Thiếu nữ nghĩ tới chuyện này, khuôn mặt vốn còn mờ mịt không tự giác mà mỉm cười, sau đó nàng đứng dậy chạy tới một phương hướng, chạy được hai bước thì phát hiện ra mình đi nhầm hướng, quay đầu lại chạy tới cánh cửa cách đó không xa … Gây thêm rắc rối cho thầy … Đi ra khỏi thành Biện Lương, thời tiết rất đẹp, từng đám mây trắng thả xuống sự mát mẻ, trên quan đạo đi tới biệt uyển kia, xe ngựa, người đi đường hoặc vội hoặc chậm, văn sĩ, công tử mặc hoa phục, những người bình thường đi qua, chợt có quen biết là chào hỏi lẫn nhau, hoặc là kéo đối phương lên xe ngựa mình.
Ở gần Biện Lương, cảnh tượng như vậy không hề kỳ lạ. Vu Thiếu Nguyên ngồi trên xe ngựa sang trọng, cảm nhận làn gió phất qua. Tiếng nữ tử khẽ cười vang lên, gã nhìn sang bên cạnh, nữ tử xinh đẹp tên là Cơ Vãn Tình kia cũng mỉm cười nhìn hắn, phe phẩy chiếc quạt tròn nho nhỏ, la y như họa. Nàng quý mến và yêu gã … Gã thích cảm giác đó, hai mươi năm rùi mài đèn sách, đây là thời điểm gã đắc ý nhất, đương nhiên mai sau sẽ có càng nhiều thời điểm đắc ý, người sẽ thích gã không chỉ có một hoa khôi Cơ Vãn Tình.
Hôm nay không phải là ngày cần bày trận địa đón địch, chỉ là dạo chơi ngoại thành mà thôi. Nhưng mà, gã không kìm nén được mà nghĩ tới Lý Sư Sư, trong thành Biện Lương này, mỗi một nữ tử đều có vẻ đặc sắc riêng, gã vẫn chưa gặp Lý Sư Sư, không biết nàng sẽ như thế nào? Có từng đọc qua thi từ của mình hay không? Nhưng Cơ Vãn Tình nổi danh với nàng đã ái mộ mình, mình chung quy là phải giúp Cơ Vãn Tình đánh bại nàng, khi đánh bại nàng rồi, nàng cũng sẽ nhớ kỹ mình thôi. Gã nghĩ vậy, ánh mắt lãnh đạm, yên tĩnh, nhìn con đường vào thôn đằng xa đã trở nên náo nhiệt kia …