Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 419: Ngốc nghếch (1)

Tiếng ve kêu theo làn gió từ nơi xa truyền tới, căn phòng khá yên tĩnh, tới mức có thể nghe được tiếng loạt xoạt khi Ninh Nghị giở những tờ giấy nháp, thi thoảng lại nghe thấy tiếng khối mực không nhanh không chậm mài trong nghiên mực, nhưng nàng không nghe thấy tiếng viết lách.

Tiếng bước chân dần tới gần, nàng nằm ở đằng đó, cảm thấy người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chiếc khăn trên trán nàng, sờ lên trán nàng, sau đó dùng khăn mặt lau mặt cho nàng rồi đứng dậy bước đi.

Tiếng chậu nước ở cách đó không xa, Cẩm Nhi đành phải tiếp tục giả vờ ngủ.

Trong phòng, người ấy đang giặt khăn mặt, có lẽ là còn đứng ở đó một lúc nữa rồi mới trở lại bên này.

Lúc này trong đây chỉ có hai người, nàng chưa tỉnh lại, hắn cũng chỉ có thể nhàn rỗi, hoặc là làm chuyện của mình. Thi thoảng lại nghe thấy hắn khẽ ngâm nga câu hát nào đó, như là khúc hát ru, có ca từ nàng từng nghe qua, có cái lại chưa.

- Nộ phát xung quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt

(Bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi: Tóc dựng mái đầu, Lan can đứng tựa, Trận mưa vừa dứt. Ngóng trời xa, Uất hận kêu dài. Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. )

Những lời ca khảng khái như thế mà bị hắn ngâm nga hệt như đang ru ngủ, cũng thật kỳ quái. Nhưng thời gian vẫn chầm chậm trôi đi từng giây từng phút trong bầu không khí thanh nhàn, trong căn phòng này. Đôi khi Cẩm Nhi lại nghĩ, thôi cứ ngủ luôn đi, nhưng lúc này dù lòng bình tĩnh mà lại không tài nào ngủ được. Xung quanh trống rỗng, bất cứ một tiếng động nào trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng động từ hắn, nàng đều có thể nghe được rõ ràng, cứ như vậy, bài hát hắn khẽ ngâm nga, tiếng bước chân qua lại dường như đang vang vọng trở lại.

Thật là một mùa hè kỳ quái … Nàng nghĩ như vậy trong lòng. Một lúc sau, lại nghe được hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, có lẽ là đang nghiêm mặt lại nhìn nàng:

- Sao lại …

Hắn lẩm bẩm gì đó, chỉ là nghe không rõ, lúc đi lại nghe hắn nói:

- Lang băm …

Tiếng nước lại vang lên, khăn mặt đã trở lại, lau đi mồ hôi chảy ra trên vầng trán nàng. Lúc trước không có cảm giác gì, nhưng nay lại thấy hơi nóng, lại phải giữ cho cả người bất động, trên người còn có chiếc chăn hắn đắp cho nữa, nàng cảm thấy Ninh Nghị lau mồ hôi cho nàng, sau đó lại đắp khăn lên trán, cảm giác mát mẻ truyền tới, nhưng trên người lại càng lúc càng nóng. Cũng may Ninh Nghị xốc chăn lên cho nàng.

Gió lùa qua cửa sổ thổi vào trong căn phòng, đưa tới mát mẻ. Ninh Nghị ngồi bên cạnh, không động đậy, chẳng rõ là đang nghĩ suy điều gì. Chiếc chăn đắp trên người được bỏ ra, nàng lập tức cảm thấy quần áo trên người có vẻ mỏng quá, rồi lại đột nhiên cảm thấy như là bị ai đó cởi bỏ hết quần áo, hoài nghi có phải mình đã không mảnh vải nằm bên cạnh hắn hay không.

Nhưng đương nhiên là, quần áo vẫn còn. Chỉ là một lát sau, nàng nghe được Ninh Nghị nghi ngờ mà "hử" một tiếng, nàng cũng nghi ngờ theo, không biết là Ninh Nghị phát hiện ra cái gì. Lát sau, Ninh Nghị rờ tay tới, vị trí là … cổ áo nàng.

Thình thịch … thình thịch … Hắn định làm gì … Nàng thấp thỏm trong lòng. Nhưng là Ninh Nghị lập tức cởi nút áo đầu tiên trên áo nàng, sau đó lại vén cổ áo ra một chút. Khi nhận ra nàng thở gấp, Ninh Nghị dừng tay lại, sau đó để tay ra chỗ khác.

Cổ áo chỉ hở ra một chút, chắc là không nhìn thấy yếm, đó là ý nghĩ đầu tiên vụt lóe lên trong đầu nàng, rồi lại lập tức nghĩ: Nếu nãy hắn thật sự muốn cởi quần áo mình, cho dù là nghĩ thế nào, liệu mình có thể tiếp tục giả vờ nữa hay không. Vấn đề này chỉ có thể nghĩ trong lòng, thực tế cũng khó mà suy nghĩ. Cũng lúc này, Ninh Nghị ngồi đó thở dài, dường như … chăm sóc một cô gái như vậy cũng khiến hắn phiền muộn.

- Yếu như sên …

Cẩm Nhi nghe hắn khẽ nói một tiếng, rồi lại nghe hắn lầu bầu:

- Còn nói là muốn cướp nữ nhân của ta …

Cẩm Nhi cũng cảm thấy chuyện mình ngất như thế có phần bẽ mặt, nhưng lúc này nghe hắn nói thế thì không nhịn được mà thầm oán, nghĩ tới cảnh mình chép miệng khinh thường hắn. Một lát sau, Ninh Nghị đứng lên.

- Bình thường thì hoạt bát là thế, mà nói xong chuyện như vậy thì lại hệt như con đà điểu …

Hắn đi tới cạnh thư trác, cằn nhằn. Cẩm Nhi dường như có thể nhìn thấy hắn lắc đầu cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn:

- Cô không biết nên làm sao, ta cũng đâu có biết … Tính ra chắc đã bị đám Tô Dục kia cười cho thối mũi rồi, giờ lại còn không biết phải ăn nói sao với vân Trúc …

Ta cũng không biết phải nói như thế nào với Vân Trúc tỷ đây … Nàng cảm thấy tủi thân.

- Chuyện Biện Lương kia, ta cũng đang rất phiền, có lẽ mấy ngày nữa là đi rồi, còn một số chuyện còn chưa thoát được, cô thì lại suốt ngày xụ mặt với ta … Thế là giỏi lắm sao, ta đâu có nợ nần gì cô … ôi …

Cẩm Nhi cảm thấy không đúng, Ninh Nghị lẩm bẩm, rồi lại bước tới, cầm lấy chiếc khăn mặt đắp trên trán nàng rồi đặt tới chậu rửa mặt cách đó không xa.

- Giờ lại động xíu là ngất xỉu, bất tỉnh, hại ta cho đó là lang băm, sợ hết hồn, cởi nút áo của cô thì tay cô giật giật, ta thấy được rồi … Cô còn giả vờ nữa, chút nữa ta qua là sẽ lột sạch đấy …

Ninh Nghị ở đằng đó giặt khăn mặt, Cẩm Nhi giật mình một cái rồi mở mắt ra, nhất thời nàng chẳng biết nên làm gì cho phải, nhưng sau đó vẫn ngồi dậy, cúi đầu, đan các ngón tay vào với nhau. Khi Ninh Nghị bưng chậu nước định đi ra ngoài, nàng cắn cắn môi dưới rồi nhảy xuống giường, giày cũng không xỏ qua loa mà cúi đầu lao ra ngoài cửa trước. Phản ứng đó khiến Ninh Nghị cũng phải hoảng sợ, vội để chậu nước xuống rồi chạy tới túm lấy nàng:

- Này!

Hắn túm lấy tay phải Cẩm Nhi:

- Này, ta không muốn cái phản ứng này mà … Cô làm gì vậy …

Cẩm Nhi giãy vài cái, quay đầu, bàn tay trái đang bụm lấy miệng lấy mũi, nước mắt đang trào ra từ khóe mắt, vô cùng tủi khổ, bàn tay cũng run lên dữ dội, nghẹn ngào mà nói:

- Dù sao đó cũng là lỗi của ta! Dù sao cũng là lỗi của ta! Huynh buông ra, ta không nên ở lại đây, buông ra đi …

Nàng không có hét lên, nhưng tiếng khóc lóc nghẹn ngào lại khiến người ta thấy buồn bã vô cùng, tay phải nàng run lên, bất chấp tất cả muốn rút ra, nhưng Ninh Nghị đã bắt được thì sao có thể buông, mà sức lực hai người vốn không cùng một cấp bậc:

- Này, ta … nói sai rồi có được không …

- Buông ra, huynh không nói sai … mau buông ra …

- A, ta chỉ nói vài lời có đạo lý cho cô không giả vờ ngủ nữa, chịu nói chuyện với ta mà thôi, sao lại thành thế này … ê …

- Dù sao cũng là do ta nói thích huynh, nên mới thành như này, đều là do ta tùy hứng, ta không thích nữa có được không, buông ta ra …

Ninh Nghị đau cả đầu, xem ra trình tán gái của mình quả là kém cỏi, hay có lẽ là phạm xung với Cẩm Nhi? Vốn tưởng ra vẻ phong độ nói vài lời có nội hàm, trêu chọc nàng một chút để nàng chịu nói chuyện với mình, lại không ngờ lúc này Cẩm Nhi phản ứng dữ dội như vậy, căn bản không chịu dừng lại.

Lúc đầu nàng cũng là rất có khí chất, lúc này thậm chí còn quay hẳn lưng lại, bước chân đi như muốn bỏ chạy, thành ra chiếc giày thêu mặc vội kia cũng bị đá văng ra, ngã rầm một cái xuống đất, nước mắt cứ trào ra và tiếp tục giãy dụa. Ninh Nghị bất đắc dĩ, đành thả tay nàng ra để nàng đứng lên:

- Cô hãy nghe ta nói đã.

- Không nghe!

Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt, trả lời hắn vô cùng rõ ràng. Nàng đứng lên được cái là lại bỏ chạy, mới chạy trên hành lang ra cửa được vài bước thì đã bị Ninh Nghị ôm ngang lấy, lúc này Ninh Nghị không nói gì nữa, cứ thế bế nàng về.

- Ta muốn nói chuyện với cô!

- Ta không nói ta không nói ta không nói …

Trong tiếng kháng nghị, Cẩm Nhi bị ném xuống giường, còn Ninh Nghị thì sa sầm mặt mày. Hắn cảm thấy khá đau đầu với cô gái có thể khiến mình nghẹn ra bệnh mà lại còn muốn như vậy, tuy rằng cũng là vì hắn không tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường:

- Ta nói … đừng náo nữa!

- Cứ náo đấy!

Thiếu nữ ngọ nguậy, thế là một tiếng bốp vang lên trên mông nàng.

Nàng nằm úp sấp đó, ngẩn người, có lẽ là không ngờ Ninh Nghị sẽ làm như vậy với nàng. Rồi cái thứ hai, cái thứ ba, trong căn phòng khách sạn, thiếu nữ òa lên khóc.

- Ta không nói, ta không nói …

Nàng khóc lóc, còn giơ tay ra sau ngăn cản Ninh Nghị. Nhưng sao có thể cản được, mông vẫn bị đánh cho bốp bốp.

- Oa … Ngươi đánh ta …

- Ta không thích ngươi, thả ta ra …

Chống cự một lúc mà không hề có hiệu quả, Cẩm Nhi cũng chỉ có thể nằm đó khóc lóc, la lên:

- Ta không thích ngươi, ta không thích ngươi, buông ra, ta không nói, oa … ngươi đừng đánh ta nữa …

Ninh Nghị tất nhiên là không đánh mạnh tay, nhưng loại chuyện này có lẽ không đau ở cảm giác. Lúc này sắc mặt hắn cũng không tốt, đánh vài cái rồi thì Cẩm Nhi không hề phản kháng nữa, cứ khóc lóc chịu đòn như vậy. Hắn cũng hít sâu một hơi, ngồi bên cạnh, nghe Cẩm Nhi kêu đã không còn thích hắn nữa:

- À, không thích nữa à …

Cẩm Nhi nằm úp sấp ở đó, khóc trong chốc lát, tay Ninh Nghị vẫn còn đặt trên mông nàng, nàng nghẹn ngào nức nở rồi lại òa lên khóc, và nói:

- Thích … Ta thích huynh …

Ninh Nghị nghiêng đầu, lúc này cũng không biết nên làm sao, sau cũng bỏ tay ra trước tiên:

- Ta không muốn cứ cãi cọ mãi thế này, dù sao cô cũng phải nói chuyện với ta …

- Ta không muốn nói …

Cẩm Nhi khe khẽ khóc, mắt thấy Ninh Nghị quay đầu sang nhìn thì nàng rụt cổ lại, khóc hô lên:

- Nói đi, nói đi … hu hu …

Nàng hít hít mũi, thấy Ninh Nghị trông như đau đầu, nấc nghẹn nói:

- Đau …

- A … Vậy …

Ninh Nghị ngồi đó cau mày lại, bất đắc dĩ đến rối tinh rối mù lên, một lát sau, hắn giơ tay đỡ trán:

- Vậy … hiện giờ rốt cuộc là nói những gì đây …

Cẩm Nhi vẫn còn đang khóc, nghiêng đầu nhìn hắn, khóc một lúc lại giơ tay bụm lấy miệng, dường như là muốn cười, duy trì cái cảm xúc vừa khóc vừa cười đó một lát, nàng lại bụm miệng oa oa khóc thật. Ninh Nghị cũng không rõ rốt cuộc là nàng đang thương tâm hay đã chịu làm lành với mình. Khóc như thế một lúc, nàng chống tay định bò lên giường, Ninh Nghị nhìn:

- Chờ chút.

Cẩm Nhi:

- Ừm!

Rồi nằm úp sấp đó không động, vẫn nghẹn ngào.

- Lật qua đi.

Cẩm Nhi nghe lời ngồi dậy, đại để là mông còn đau nên duỗi thẳng đôi chân ra chịu chút đau. Ban nãy nàng nhảy xuống giường bỏ chạy, rồi lại giãy giụa ác quá đá rơi cả giày thêu, lúc này trên đôi chân trần đều là bùn đất.

Nàng không rõ Ninh Nghị định làm gì, mãi đến khi Ninh Nghị bưng chậu nước tới đặt bên giường, sau đó ngồi ở đó. Nàng nhìn cảnh này, há miệng thở dốc. Khi đôi tay giơ lên cầm lấy mắt cá chân nàng, để bàn chân nàng ngâm trong nước, thì thân mình thiếu nữ co lại.

- Chân nữ hài tử là không thể động …

Nàng cúi đầu, khẽ nói một câu. Ninh Nghị ngẩng đầu liếc nàng một cái.

- Trong Kim Phong lâu … nữ tử khi sơ long cũng không cho người ta chạm vào …

Tuy khẽ nói như vậy, nàng giờ đây ngồi ở bên giường, chân bị người đàn ông trước mặt nắm trong tay, nhưng không hề phản kháng.

- Lúc giúp cô đi giày đã chạm qua rồi.

Mãi tới khi nghe được cái câu không chút tình vị này, Cẩm Nhi mím môi, lúc này mới giãy đôi chân đang ngâm trong làn nước kia, song lại bị Ninh Nghị đè chặt lại, thế là không giãy nữa.

Nàng nhìn Ninh Nghị cúi đầu rửa chân cho mình, chống tay sau người, nước mắt lại chảy ra.

Cứ vừa rơi nước mắt vừa lẳng lặng nhìn cảnh này khiến nàng cảm thấy ấm áp, lại coi ngang như là chuyện đang cường bạo hắn vậy …