Đi theo y chính là quân sư Ngô Dụng. Tiếp sau là các đầu lĩnh Lương Sơn: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, Hắc Toàn Phong Lý Quỳ bảo vệ hai bên. Theo sát phía sau chính là Thần Hành Thái Bảo Đới Tông, Bệnh Quan Sách Dương Hùng, Hỗn Giang Long Lý Tuấn.
Trên đường ở phía tây là Báo Tử Đầu Lâm Xung lĩnh quân đi trước. Thanh Diện Thú Dương Chí, Song Thương Tướng Đổng Bình, Một Vũ Tiễn Trương Thanh ở bên cạnh.
Phía đông, Đại Đao Quan Thắng, Lãng Tử Yến Thanh, Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm, Biển Mệnh Tam Lang Thạch Tú cùng đi với nhau.
Trên những con đường quanh co lân cận đồi Độc Long, tinh nhuệ Lương Sơn đã tụ tập đông lúc nhúc. Chứng bệnh trong nội bộ bọn họ đã kịch liệt phát tác nhưng đúng như lời Ninh Nghị nói, người nhà và gia sản của những người này vẫn còn ở trên Lương Sơn, bọn họ chỉ có thể tổ chức một trận chiến như vậy mà thôi. Một bộ phận trung, tiểu đầu lĩnh đang bố trí phòng vệ ở bên đường lân cận, chuẩn bị cách ly Hổ gia trang. Việc đã đến nước này, Lương Sơn đã không thể lựa chọn phương pháp nào khác, cũng không đủ thời gian để chờ sau khi Hổ gia trang bị phá thì mới tấn công Chúc gia trang.
Phía trước Chúc gia trang địa thế gập ghềnh, không bằng phẳng, không có nhiều chỗ đến thuận tiện tấn công. Ngay cả như vậy, đội ngũ Lương Sơn vẫn tụ tập đến.
Dưới ánh mặt trời, đông đảo binh lính vẫn tạo thành mảng lớn trên sườn núi. Các loại cờ xí giãn ra, từng võ tướng tụ tập lại. Đội hình hơn mười ngàn người so với không đến ba ngàn người còn khả năng chiến đấu của Chúc gia trang. Trận chiến này, binh lực của Lương Sơn khoảng gấp năm lần. Lúc này chỉ riêng cảm giác áp bách đã khiến người ta hít thở không thông.
Bất kể lúc trước không khí trong Chúc gia trang như thế nào, đến giờ phút này, mọi người vẫn nín thở lại. Mọi người hoặc là cầm cung nỏ, hoặc là nắm chặt đao thương, tất cả đều trang nghiêm.
Xung quanh Ninh Nghị tụ tập hơn bốn mươi người cầm cung nỏ do Vương Sơn Nguyệt và huynh đệ Tề gia cầm đầu. Có người trang bị đao và áo giáp đầy đủ, có người chỉ cầm một tấm thuẫn trên tay nhưng đa số mọi người đều treo một cái loa làm bằng gỗ hoặc giấy ở bên hông. Chúc Bưu cầm thương thép đi tới từ cách đó không xa.
- Lôi đại ca, nếu thắng trận chiến này, Chúc Bưu đệ sẽ đi ra ngoài đánh thiên hạ với huynh.
- A, không phải nói sau khi đánh nhau xong thì ở nhà bắt đệ phải thành hôn sao?
- Thành hôn là chuyện nhỏ. Nam nhi chí ở bốn phương, cuối cùng cũng phải đi ra ngoài làm chút đại sự chứ!
Chúc Bưu tới gần, nói:
- Kỳ thật, tính tình Tam Nương hơi náo. Từ nhỏ đã đánh tới đánh lui, giống như nam nhân vậy. Ta thích những cô nương dịu dàng một chút ở thanh lâu ấy …
- À, sau khi thành thân, nữ nhân sẽ trở nên dịu dàng.
- Thật à?
- Đương nhiên.
- Ồ!
Loan Đình Ngọc cũng đi đến, nói:
- Trận chiến này không dễ dàng. Hiện giờ Lôi công tử đã chính diện giao đấu với Ngô Dụng, nhớ phải tự bảo vệ tốt bản thân.
- Đương nhiên.
Ninh Nghị chỉ những tấm thuẫn xung quanh, nói:
- Ta rất sợ chết.
Loan Đình Ngọc không nói thêm nữa, vỗ vỗ vai Chúc Bưu rồi đi lên tường đá.
Áp lực nặng nề giáng xuống vai mỗi người. Giờ khắc này, Ninh Nghị cũng đang nín thở chờ đợi. Trong quân trận ở bên ngoài bắt đầu nổi trống thùng thùng. Từ trên tường đá nhìn ra ngoài, Tống Giang và Ngô Dụng cưỡi ngựa, đứng dưới lá cờ lớn Thế Thiên Hành Đạo, đang nhìn về phía bên này. Ánh mặt trời chính ngọ che giấu sắc mặt tái nhợt và căng thẳng thần kinh của Ngô Dụng. Vì thuyết phục mọi người xuất binh cường công, khôi phục lại khí thế hiện tại, y đã hao hết tâm lực. Nhưng cho dù nhìn có vẻ hùng mạnh, lúc này Lương Sơn đã không còn đường lùi. Ngay trước đó, y đã phái người áp giải những tù binh Lương Sơn được Chúc gia trang thả đi về phía sau. Còn lúc này, những quân lính hai trang Chúc, Hổ mà Lương Sơn bắt được cũng đang bị dẫn tới.
- Hiện giờ quân ta nội hoạn rất nặng. Tình huống Chúc gia trang cũng tuyệt đối không khả quan. Áp lực của bọn chúng chắc chắn là không ít hơn so với chúng ta.
Ngô Dụng tự biết lúc trước đã khinh thường tên ác tặc Lôi Phong bên kia, tiếp theo sẽ không còn khinh địch nữa. Trên thực tế, từ lâu ta đã chuẩn bị đối sách ứng phó với bên kia, chỉ đợi bùng nổ trên chiến trường. Mà hiện giờ tiến công, chúng ta cũng có thể đánh cả nhiều phương diện. Quân tâm dân tâm, bọn chúng có thể sử dụng, chúng ta cũng có thể sử dụng … Tiếng trống dừng lại, Ngô Dụng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tường đá bên kia, tìm kiếm đối thủ của mình. Tống Giang giục ngựa bước ra một bước, kéo không khí khẩn trương lên tới cao điểm:
- Các anh kiệt Lương Sơn chúng ta …
Cuộc chiến tới giai đoạn khẩn trương nhất, vừa nói chuyện cảnh cáo, vừa cổ động, vừa dối trá chiêu hàng là lối mòn để công phạt lẫn nhau. Có thể ngồi lên vị trí này, Tống Giang nói chuyện cũng rất có khí thế, to tát, đường hoàng. Những lời nói đầy khí phách quanh quẩn trên chiến trường. Mọi người cũng đều nghe được những lời hịch xúi giục tướng sĩ trong trang phản chiến, ra sức giết chết kẻ ác. Mà Ninh Nghị vốn đang im lặng đợi tình thế biến hóa ở sau tường đá, vừa nghe thấy lời đầu tiên vang lên, hắn đột nhiên nhún vai ngẩng đầu, vỗ hai tay, quay người bước đi.
- … Sao có thể nói như vậy chứ? Ngu xuất.
Một lát sau, trên tường đá Chúc gia trang truyền đến tiếng la của Chúc Bưu:
- Các ngươi sợ rồi!
Trận chiến cuối cùng ở Chúc gia trang đồi Độc Long lại bắt đầu bằng tiếng kêu gọi đầu hàng … Dưới ánh nắng chính ngọ, tiếng hô kêu gọi đầu hàng của song phương đang vang vọng trước trận.
Thay trời hành đạo, chỉ giết kẻ ác, người đầu hàng không giết. Khi Lương Sơn bao vây Chúc gia trang với nhân số gấp gần năm lần, nói như vậy không phải là không có lực uy hiếp.
Còn câu đáp bất ngờ của Chúc Bưu ở tường đá bên kia "Các ngươi sợ rồi!" cũng không phải là ngoài dự kiến của Tống Giang và Ngô Dụng. Nhưng đối với Ngô Dụng, kiên trì nói ra lời như vậy ở trước trận cũng không phải là không có đạo lý.
Muốn nói công tâm, chỉ trong ba ngày ngắn ngủn, đối phương đã công khắp trong quân trận Lương Sơn. Kêu gọi đầu hàng ở trước trận, đối phương nói ra điều gì thì bên mình bị ảnh hưởng là điều không thể tránh được. Nhưng hiện tại bên mình đã là như vậy, bây giờ đánh nhau trên cơ bản là dùng nhân số và thủ đoạn của đầu lĩnh để áp chế nhân tâm đang quay cuồng. Bất kể như thế nào, đại bộ phận mọi người đều có người nhà đang ở trên Lương Sơn. Bọn họ vẫn có sức chiến đấu, chỉ có điều nhìn xem bộ dạng như thế nào mà thôi.
Mặt khác, bên Chúc gia trang chỉ có ba ngàn người. Bên mình cho dù không cần công tâm mà chỉ cần hò hét thật to lên, nhân số đè lên, cho dù bên bên kia chỉ có ít người dao động, dao động với mức độ không sâu, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Chúc gia trang. Với tình hình lúc này, Ngô Dụng tin rằng bên mình có thể chiếm được tiện nghi.
Ý tưởng của Ngô Dụng kỳ thật là có đạo lý. Cho dù nếu cho Ninh Nghị lên, sợ rằng đầu tiên hắn cũng chỉ biết nói "Học làm bếp với ta đi". Tuy nhiên chắc hẳn là hắn sẽ phải hối hận nếu hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chúc Bưu khi Tống Giang đang nói chuyện, sau đó Chúc Bưu mừng rỡ như điên xông lên kéo đại ca Chúc Long sang một bên, liên tiếp nói "Để cho đệ, để cho đệ!"
- Các ngươi sợ rồi!
Dồn khí đan điền, trầm giọng hét to, giọng của Chúc Bưu trong lúc nhất thời vang vọng khắp nơi.
- Tống Giang ngươi đang sợ cái gì? Lúc trước không phải các ngươi nói muốn giết sạch Chúc gia trang chúng ta sao?
Còn giọng nói của Tống Giang thì từ bên kia truyền tới:
- Nỏ mạnh hết đà còn không biết tự lượng. Xem lúc trước các ngươi có bao nhiêu người! Hơn nữa chúng ta đến chỉ vì thay trời hành đạo, chỉ giết đầu đảng tội ác! Mọi người Chúc gia, Chúc Triều Phụng, Chúc Long …
- … Hiện tại biến thành chỉ giết đầu đảng tội ác, vì sao thế? Nhìn Lương Sơn các ngươi kìa. Nhìn đầu của Xích Phát Quỷ Lưu Đường! Các ngươi đã đang nội chiến, nghĩ bên dưới không biết sao? Các ngươi giết nhiều người đồi Độc Long ta như vậy, thân nhân, huynh đệ, thê nhi (vợ con)! Hiện tại các ngươi sợ rồi!
- … Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong dám làm thương tổn tính mạng huynh đệ ta. Chỉ cần dâng đầu những kẻ này lên, có thể cho làm đầu lĩnh của Lương Sơn ta!
- Ha ha … Ngươi đang sợ quân sư của chúng ta. Nhìn chút đi, chỉ ba ngày, các ngươi đã biến thành bộ dạng gì rồi? Nhìn những người xung quanh các ngươi … Ngô Dụng, quân sư chúng ta bảo ta nói với ngươi một chút. Ông ấy nói, giáo thư tiên sinh (thầy dạy học) thì nên về nhà trông trẻ con, hiện tại sao lại nói những lời như thế chứ! Ngu xuẩn …
Ngô Dụng đứng ở bên cạnh lập tức gân xanh nổi lên, nhưng lời này có khi là để nói cho những người trong Chúc gia trang nghe nhằm cổ vũ khí thế.
Tống Giang giang hai tay ra:
- Hai vạn huynh đệ chúng ta, các ngươi ba ngàn già yếu! Ta Hô Bảo Nghĩa Tống Giang tâm niệm nhân từ, chỉ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
- Đây là người nhà của các ngươi! Đến xem đi.
Mấy trăm tù binh người Chúc gia trang và Hổ gia trang bị áp giải đến một bên trận địa. Phía trên Chúc Bưu cười to:
- Các ngươi giết vào đây, chúng ta làm gì còn có đường sống chứ. Nhưng các ngươi có con tin, ta lại không có sao? Đến xem, đây là huynh đệ của các ngươi!
Phích Lịch Hỏa Tần Minh dẫn lên trước.
- Các ngươi dám giết thân nhân ta, ta cũng lần lượt giết huynh đệ của các ngươi!