Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 467: Chuyện xưa về việc ăn thịt người

Sàng lọc và thẩm vấn hơn một ngàn năm trăm người nhất định là rất mất thời gian. Cũng may lúc này số lượng nhân sự có thể sử dụng cũng đã nhiều hơn trước vài lần. Sau khi bố trí ổn thỏa sự tình, Ninh Nghị cũng có được một ít thời gian nghỉ ngơi. Trong đêm tối, hắn đi lên triền núi, ngồi trên một tảng đá lớn, ngắm nhìn những điểm sáng trong bóng đêm.

Ở ngoài quân doanh, Võ Thụy Doanh vẫn đang tiếp tục lùng bắt tù binh. Trên đồi Độc Long bên kia lấp lóe những điểm sáng di dộng, cũng không thấy có nhiều cảm giác vui sướng cho lắm. Bắt tù binh là một chuyện nhưng đại đa số là hai trang Chúc, Hổ đang cố gắng tìm kiếm, điều trị những trang hộ bị thương và kiểm kê những thi thể của người chết. Lần này qua đi, chắc chắn sẽ là khóc lóc như mưa khắp cả hai trang. Tô Văn Dục đã suốt đêm đi tới các thành trấn xung quanh để mời các thầy thuốc tới nhưng sợ rằng cũng rất khó để đến được trước khi trời sáng. Chỉ trong một đêm này không biết có bao nhiêu hợp tan vui buồn. Mặt khác, trong cuộc thanh trừng ở Lý gia trang bên kia, cũng trong đêm này, sẽ có rất nhiều người sẽ phải chết.

Vương Sơn Nguyệt đi lên, nghe thấy Ninh Nghị đang ngồi trên tảng đá ngâm nga, giai điệu hơi chậm, lời ca cổ quái nhưng trong gió đêm lại có cảm giác vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

- … Khi một cơn gió thổi tới, Diều bay lên không trung để cầu nguyện cho em … Rốt cuộc bóng dáng người tan biến … Cuối biển người … Ngày đó em … Ư ư … Đồi núi đó … Hồi ức đó … Tùng tùng tùng tùng … (1)

Vương Sơn Nguyệt đi đến bên cạnh tảng đá, hỏi:

- Hát cái gì lung tung lộn xộn thế?

Ninh Nghị nhìn y một cái rồi lại tiếp vừa tục ngâm nga vừa nhìn xuống dưới chân núi, thần sắc vẫn hơi lạnh lùng. Một lát sau hắn mới nói vẻ hơi hơi ôn hòa:

- Ngươi rửa hết máu me trên người đi!

- Hổ Thành vẫn bị trọng thương, Hổ Thái Công thì may mà tốt hơn một chút, ta vừa mới đi thăm xong.

Vương Sơn Nguyệt vốn tính tình khá lạnh lùng nhưng sau một thời gian ở cùng, Ninh Nghị liền phát hiện kỳ thực y rất quan tâm đến những người bên cạnh mình. Y đã coi Hổ gia trang là chiến hữu nên cũng bớt chút thời gian tới thăm hỏi. Cảm giác thân thiết thật lòng này so với cách đánh nhanh điên cuồng của y quả thật là hai thái cực hoàn toàn bất đồng. Cũng khó trách Tần Tự Nguyên nói tính tình của y là cực đoan.

Vương Sơn Nguyệt nằm xuống bãi cỏ bên cạnh, thở dài nhìn bầu trời sao:

- Hiện giờ ta tin tưởng, ngươi thực sự có thể dẹp tan Lương Sơn.

Ninh Nghị cười cười:

- Hiện giờ thì ta biết, ngươi thật sự ăn thịt người.

Trong trận chiến đấu lần này, Ninh Nghị cũng rốt cục thực sự được nhìn thấy một mặt điên cuồng của Vương Sơn Nguyệt. Có một đầu mục Lương Sơn đánh lén vốn cao thủ hơn khá nhiều so với y, nhưng chỉ sau vài chiêu giao thủ, Vương Sơn Nguyệt đã xông lên cắn đứt một bên tai đối thủ, còn suýt nữa cắn nát một bên mặt tên kia. Lúc ấy quân tâm Lương Sơn đã loạn, tên kia bị dọa sợ ngây người, sau đó bị giết chết. Trên đường đuổi giết, chỉ có Vương Sơn Nguyệt giết tới mức toàn thân đẫm máu, dường như y còn có ý tưởng nhân cơ hội rèn luyện thân thủ. Thật sự là biến thái! Ninh Nghị dừng lại một chút, hỏi:

- Ăn thịt người ngon không?

- Ăn sống, lại tanh nữa, ngon gì mà ngon!

Vương Sơn Nguyệt bình thản trả lời:

- Tuy nhiên nhiều lần rồi nên cũng quen hơn một chút, cũng không còn ghê tởm nữa.

- Vì sao, có thể nói không?

Lúc trước, hai người giải quyết công việc chung nhưng nhờ có Tần Tự Nguyên nên quan hệ cũng không coi là kém. Từ bản chất, Vương Sơn Nguyệt có lẽ là một người tính tình khá tốt. Sau sự kiện Chúc gia trang này, mối quan hệ chiến hữu lại càng thân thiết hơn, Ninh Nghị mới có thể thuận miệng hỏi như vậy. Vương Sơn Nguyệt dang hai tay ra, nhìn lên không trung.

- Cũng không có gì đâu.

Y nói:

- Trước khi đến đây, hẳn là sư phụ đã kể cho ngươi tình hình nhà ta rồi nhỉ?

- Ừ, Vương gia … Chuyện đã xảy ra trước Minh ước Hắc Thủy.

- Bắt đầu từ lúc đó, Vương gia chỉ còn lại một nữ nhân.

Giọng Vương Sơn Nguyệt rất bình thản, cũng hơi lạnh lẽo nhưng không phải là nhằm vào Ninh Nghị:

- Ta là tôn nhi (cháu trai) duy nhất còn lại của Vương gia. Mà đã là nam nhân thì hẳn là phải bảo hộ cho nữ tử trong nhà. Ngươi nói có đúng không?

- Theo đạo lý thì đúng như vậy …

Ninh Nghị gật đầu đáp:

- Nhưng muốn làm chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Ở bên kia, Vương Sơn Nguyệt cười cười, hiển nhiên là thấy đồng cảm với câu trả lời này của Ninh Nghị. Y trầm mặc một lát mới nói tiếp nhưng giọng điệu đã nhẹ xuống:

- Ta … Sau khi Vương gia đến kinh thành, ta cũng vẫn nghĩ như vậy. Khi đó ta tập cả văn lẫn võ nhưng nói thật ra, ta coi trọng võ nghệ hơn một chút, bởi vì võ nghệ của ta không tốt. Muốn bảo vệ cho cái nhà này, dù sao cũng sẽ có ngày phải đánh nhau rất ác liệt. Nếu không muội muội nhà ta bị kẻ bên ngoài ức hiếp, ta sẽ rất khó để ngẩng đầu … Ở kinh thành có nhiều người biết chừng mực nhưng cũng có rất nhiều kẻ sẽ không thương hại ngươi khi biết tình trạng nhà ngươi thê thảm. Trên thực tế, lúc còn ở kinh thành, cho dù là thương hại thì ta cũng muốn. Từ nhỏ, tính cách ta đã không mạnh mẽ.

Đây có lẽ chính là sự việc không đẹp đẽ gì trong cuộc sống quá khứ của y nhưng y vẫn cứ tiếp tục nói, giọng điệu khá thản nhiên:

- Cũng chính bởi vì hình thức bề ngoài của ta như vậy nên đôi khi cũng bị ức hiếp. Tập văn cũng thế mà tập võ cũng thế, đều khó tránh khỏi chuyện như vậy. Hơn nữa … Trong nhà chỉ còn lại toàn là nữ nhân, có đôi khi khó tránh khỏi bị một ít người dùng cái đó trêu chọc. Ta không chịu nổi việc này liền đánh nhau với bọn họ, thường thường đều là bị ăn đòn. Từ nhỏ thể chất của ta đã không tốt, có cố gắng hơn nữa cũng đánh không lại bọn bạn đồng lứa. Chuyện cứ như vậy cho đến một ngày, muội tử trong nhà ta đi chơi bên ngoài bị người ta ức hiếp. Khi đánh nhau, ta tóm lấy một người cắn một phát …

Y mỉm cười:

- Kỳ thật sự tình chính là đơn giản như vậy. Ngươi cắn, đối phương sẽ chửi dã man, nhưng lần sau, khi nhìn thấy ngươi, hắn sẽ lùi lại. Nhưng như vậy còn chưa đủ, sau đó cũng vẫn sẽ bị đánh. Nếu chỉ cắn người thôi còn không khiến người ta sợ sệt, cho nên có một lần khi bọn chúng đánh nhau với ta, ta cắn đứt ngón tay của một người, nhai nát ở ngay trước mắt bọn chúng … Từ đó về sau ta liền biết rằng, ta muốn khôi phục lại Vương gia, bảo vệ cho người thân thì không còn biện pháp nào khác.

Thế giới này ác nhân đều giống như hổ vậy … Không thể ăn thịt người, nhưng chỉ cần có thể dọa cho bọn chúng sợ thì khó ăn hơn nữa ta cũng có thể ăn được … À, vì vậy mà sau khi đến Sơn Đông, ta thật ra đã đánh bại không ít cao thủ …

Tiếng cường luẩn quẩn trong không khí, mang theo ý lạnh lùng bi thương thực sự. Ninh Nghị nhấp nháy mắt, im lặng một hồi, sau đó hắn chống hai tay ra sau tảng đá, lại khẽ ngâm nga ca hát. Trên thực tế, có thể kể hết những chuyện như vậy cho người bạn của mình nghe là có thể thấy rằng, từ trong bản chất, Vương Sơn Nguyệt chính là một người rất ôn hòa. Trong đó còn có ít nhiều mưu trí và khổ sở, mặc dù không nói nhưng Ninh Nghị cũng có thể tưởng tượng được.

- Này, ngươi biết không? Võ công của ta cũng không cao!

- Biết chứ!

- Tuy nhiên ta có rất nhiều tuyệt chiêu, cũng có rất nhiều cao thủ đã chết trên tay ta. Chúng ta có lẽ có thể bù đắp cho nhau một chút.

Vương Sơn Nguyệt nhìn sang, trầm mặc một lát mới rốt cục nói:

- … Cảm tạ!

Giọng nói rất chân thành. Một lát sau, y mới cười rộ lên:

- Ngươi dạy ta tuyệt chiêu, sau đó … Ta dạy cho ngươi ăn thịt người nhé!

- Á … Được đó.

Ninh Nghị sửng sốt, sau đó gật đầu.

Trong bóng đêm, trên triền núi, hai người đều mỉm cười thản nhiên.

Đêm tối dài dòng rốt cục cũng hết, sau đó là sáng ngày mùng chín tháng sáu. Võ Thụy Doanh thì thẩm vấn, đồi Độc Long thì tiếp tục giải quyết các loại hậu quả. Tô Văn Dục mời rất nhiều thầy thuốc từ các thành trấn lân cận đến để khám và chữa cho những người bị thương bên này. Đám người Ninh Nghị cũng đang tổng hợp rất nhiều tin tức tình báo thu được từ trong số một ngàn năm trăm tù binh, chuẩn bị lựa chọn ra mấy trăm kẻ ngoan cố nhất đưa cho Võ Thụy Doanh làm kết quả báo cáo quân công.

Đến buổi chiều, Lý gia trang cũng sắp xếp ra nhóm tiền tài đầu tiên để Ninh Nghị lấy đưa cho Hà Duệ kết nối quan hệ. Trên thực tế, Ninh Nghị đã tạo được mối quan hệ này rồi. Trong trận chiến ngày hôm qua, Võ Thụy Doanh đánh cũng không tốt nhưng vẫn chiếm được không ít tiền tài và quân công. Hà Duệ vốn cũng không có ý tưởng gì đối với Lý gia trang nhưng không ngờ Ninh Nghị vẫn đưa tới món quà này khiến trong lòng y rất cảm kích, cũng hơi áy náy đối với Ninh Nghị.

- … Ninh tiên sinh yên tâm. Kỳ thật, nếu thực sự động viên lên, Võ Thụy Doanh chúng ta cũng không phải là không thể đánh, chỉ có điều lúc trước từng bị thất bại, trận chiến hôm qua lại không có chuẩn bị gì, mà bên Lương Sơn thì lại đông quân, mọi người chỉ có thể tự bảo vệ mình. Đã có chiến thắng vừa rồi, chỉ cần trở về chuẩn bị cho tốt, với tình trạng hiện tại của Lương Sơn, ta xin cam đoan với Ninh tiên sinh, đánh bọn chúng là không thành vấn đề.

Trên thực tế, trong trận chiến ngày hôm qua, tuy rằng sáu ngàn người Võ Thụy Doanh bị đánh xuyên thủng nhưng phòng ngự hai cánh tự bảo vệ mình cũng không bị loạn, sau đó cũng không gặp thương vong quá lớn. Ninh Nghị cũng nhìn được điều này, liền vỗ tay Hà Duệ, thành khẩn nói:

- Như vậy hết thảy phải làm phiền Hà Thống lĩnh. Trên thực tế, Ninh mỗ cũng vẫn không hề cảm thấy quân đội triều Vũ chúng ta không biết đánh nhau, nhất định là có thể đánh mà!

1. Ca khúc Tri túc (Thỏa mãn) của Ban nhạc Ngũ Nguyệt Thiên