Ninh Nghị hơi nghiêng đầu, đi về phía trước …
- Chủ nhân nhà ta tuổi càng cao, tu vi càng sâu, chỉ có điều thân thể rốt cục không theo kịp tu vi … Ông ấy ép lên đỉnh cao thì nhiều lắm cũng chỉ có thể xuất ra ba, năm quyền mà thôi. Chỉ có điều ba, năm quyền này sợ là trong thiên hạ không mấy người có thể chống đỡ nổi …
Lời nói của người trung niên kia rơi xuống bên tai. Trong tầm mắt Ninh Nghị, thân thể Lục Hồng Đề lăn lộn mấy vòng dưới mặt đất, máu tươi hòa lẫn với bụi đất, màu đỏ sậm. Ninh Nghị đi tới đó, ánh mắt âm trầm, lấy lòng bàn tay đỡ lấy thái dương đang hơi đau. Hắn chạy tới bên người Lục Hồng Đề, nửa quỳ xuống, giơ tay muốn đỡ lấy nàng nhưng rồi lại không dám động thủ loạn. Ở bên kia, Chu Đồng nói:
- Ngươi tốt nhất không nên chạm loạn vào nàng.
Ninh Nghị liếc nhìn Chu Đồng một cái, trong ánh mắt không có vui giận gì đặc biệt. Ở cách đó không xa, Chu Đồng thu khí lại, chắp tay sau lưng:
- Ồ? Ngươi muốn giết ta à?
Ninh Nghị không nói gì. Lục Hồng Đề hơi dao động ánh mắt, giơ tay tóm lấy cánh tay Ninh Nghị. Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, "oa" một tiếng lại nhổ ra một ngụm máu. Ninh Nghị vội vàng đỡ phía sau lưng nàng. Bất kể Lục Hồng Đề võ nghệ cao cường lợi hại đến mức nào, rốt cục nàng cũng chỉ là một nữ tử mới hơn hai mươi tuổi, sau khi bị thương thì thân thể càng có vẻ yếu ớt hơn. Ninh Nghị gần như là cố gắng hết sức cẩn thận ôm lấy nàng. Lục Hồng Đề chỉ nắm lấy ống tay áo hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Chu sư phụ không muốn giết người, ta, ta không sao …
- Ba quyền này của ta chính là do ngươi đỡ được, muốn nói ta không muốn giết người cũng khó nói.
Chu Đồng nhìn sang bên này, hơi dừng lai một chút rồi nói tiếp:
- Đấu pháp này của ngươi là ngộ ra ở trong chiến trận, nhưng đối mặt với lão già như ta lại muốn lưu thủ (giữ tay), vậy tốt lắm. Ngươi mới từng này tuổi đã có thể có tu vi như thế này, hiển nhiên là có chút kỳ ngộ, đây cũng là rất không dễ dàng.
Lão nói như vậy, Ninh Nghị nghe có chút không hiểu cho lắm. Lục Hồng Đề lại nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị. Chu Đồng chú ý tới động tác này của nàng, "Ồ" lên một tiếng, hơi chút kinh ngạc.
Lúc này người trung niên kia cũng đã đi tới. Lục Hồng Đề giãy dụa ngồi xuống, hơi hơi điều chỉnh lại bản thân. Khi nãy nàng bị đánh bay trên mặt đất nhìn có chút nghiêm trọng nhưng lúc này tình trạng thực ra cũng đã càng lúc càng tốt lên. Chu Đồng đợi một chút rồi nói tiếp:
- Ta không biết vì sao các ngươi lại có chuyện với Cao Thái úy. Trước kia lão phu từng làm giáo đầu ở Ngự Quyền Quán, là quan hệ cấp dưới với phủ Thái úy, tính ra cũng có chút tình cảm hương khói, cũng từng nhận lời với bọn họ rằng khi cần thiết sẽ xử lý chút chuyện cho cấp trên. Lần này phủ Thái úy muốn ta ra tay chính là dùng tầng quan hệ này. Chỉ có điều ta là đáp ứng phủ Thái úy chứ chưa chắc đã là đáp ứng vị Thái úy nào. Cao Cầu coi khinh ta, việc này coi như bỏ đi. Chính các ngươi cũng phải cẩn thận mộ tít. Ta đang ở khách sạn đầu thị trấn trước mặt. Nếu thương thế của các ngươi không ngại thì chúng ta có thể cùng đi.
Ninh Nghị ở bên cạnh Lục Hồng Đề không nói gì, chỉ nghe Chu Đồng nói hết những lời này. Lục Hồng Đề thở ra một hơi, cũng chậm rãi đứng lên, được Ninh Nghị đỡ lấy, chắp tay nói:
- Ba quyền này của tiền bối đã dẫn dắt rất lớn đối với Hồng Đề. Sau này nếu có gì thành tựu, sẽ luôn nhớ ơn dạy bảo của tiền bối.
- Ta đánh ngươi, ngươi bị thương không chết, có thể đột phá cũng chính là bản lĩnh của ngươi, không cần để ý tới ta.
Chu Đồng khoanh tay muốn đi, lại nghĩ tới gì đó liền quay đầu về phía Ninh Nghị:
- Đúng rồi, kỳ thực Ninh công tử làm việc dưới tay Hữu tướng đúng không nhỉ?
- Cũng không sai mấy
Ninh Nghị nói giọng lãnh đạm.
Chu Đồng gật gật đầu:
- Hữu tướng là người có bản lĩnh, ngươi được ông ấy ưu ái, cũng không trách có thể làm ra được sự tình như thế này …
Giọng điệu cũng không cao, trong giọng nói có chút cảm xúc như thể đang thở dài.
Khi lão nổi danh thiên hạ thì năm đó Tần Tự Nguyên cũng đang ở vào thời kỳ toàn thịnh. Ngự Quyền Quán lệ thuộc Hoàng gia, Binh bộ, mà năm đó Tần Tự Nguyên chính là Binh bộ Thượng thư. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì ông ta cũng chính là một trong những người lãnh đạo trực tiếp của lão. Chu Đồng cả đời lập chí tập võ đền nợ nước. Khi lão làm giáo đầu ở Ngự Quyền Quán cũng từng rất nhiều lần trình thư muốn được lĩnh quân, chỉ có điều Tần Tự Nguyên vốn là người trọng công việc thực tế, cũng không có hứng thú đối với cái gì mà võ học thiên hạ đệ nhất. Lúc trước ở Hàng Châu, Ninh Nghị muốn nghiên cứu võ học thì ông ấy cũng có thái độ đúng như vậy.
Người một lòng luyện võ cho dù võ nghệ có cao cường tới đâu cũng không chắc đã biết luyện binh. Cũng giống như Lý Bạch, cho dù thơ từ của ông ta có dũng cảm hơn nữa thì bản thân cũng không thể làm được cái gì. Lúc trước Tần Tự Nguyên trăm công ngàn việc, một giáo đầu của Ngự Quyền Quán, có chú ý thì chú ý, không chú ý thì bỏ qua luôn. Chu Đồng cả đời trong quan trường, mang khát vọng nhưng cũng thất bại, cũng chưa chắc đã thiếu một phần lý do từ Tần Tự Nguyên. Nhưng lúc này nói tới Tần Tự Nguyên, lão cũng không thể không tán thưởng một câu "Hữu tướng là người có bản lĩnh". Ninh Nghị có thể được Tần Tự Nguyên thưởng thức khiến tâm tình của lão có lẽ cũng có chút phức tạp. Không lâu sau, Ninh Nghị liền có thể nghĩ được rõ ràng nguyên do trong đó.
Cuối cùng thì đối phương có lẽ cũng không hạ sát thủ nhưng tâm tình của Ninh Nghị cũng không tốt lên bao nhiêu. Nhưng tình thế lúc này, người Lương Sơn còn chưa có xuất hiện, Lục Hồng Đề lại đang bị thương, hắn cũng không để ý gì tới ngạo khí cả. Nếu Chu Đồng đã mở miệng mời, vậy Ninh Nghị liền đỡ Lục Hồng Đề khẩn trương đi theo lão vào thành.
Mọi người của Lương Sơn cuối cùng lại không xuất hiện.
Hai người chủ tớ Chu Đồng chiếu cố cho thương tích của Lục Hồng Đề nên đi cũng không nhanh. Không lâu sau, bốn người vừa mới quen biết không được bao lâu, không khí và tâm tình cũng không chắc có thể hòa hợp, tiến vào thị trấn Nghi Nguyên. Ninh Nghị và Lục Hồng Đề ở lại khách sạn, đến đêm còn ăn một bữa cơm.
Có thể thấy được Chu Đồng không có nhiều thiện cảm lắm đối với Ninh Nghị, nhưng thực ra vẫn có chút hài lòng đối với một hậu bối như Lục Hồng Đề mà lại có thân thủ như vậy. Trong khi nói chuyện, Chu Đồng đã chỉ bảo cho Lục Hồng Đề không ít kinh nghiệm võ đạo.
Khi ăn sắp xong bữa cơm, Chu Đồng vẫn nói một chút với Ninh Nghị.
- Ninh công tử, ta có chút chuyện muốn kính nhờ ngươi.
Lão nói giọng điệu bình thản. Ninh Nghị cũng không mấy nhiệt tình, đáp:
- Ngươi nói, ta nghe một chút.
Chu Đồng đơn giản nói chuyện nhờ vả xong, Ninh Nghị từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu, không lâu sau thì cùng với Lục Hồng Đề rời khỏi, trở về phòng. Hắn không có gì thiện cảm đối với vị cao thủ đệ nhất thiên hạ này. Tuy rằng lý trí có đủ loại lý do để giải thích cho các loại thói xấu của loại cao thủ thế này, hơn nữa có lẽ cũng sẽ có lợi cho Lục Hồng Đề, nhưng suy nghĩ tới thương thế vừa rồi của Lục Hồng Đề liền không còn tâm tình tốt đẹp gì nữa. Chỉ có điều cảm giác chán ghét này còn không đến nỗi muốn giết lão. Loại cao thủ này thực sự quá lợi hại. Tới trình độ như Chu Đồng thế này, gió thu chưa động cánh ve thì người đã sớm phát hiện. Nếu chán ghét lão mà không định giết lão thì tốt nhất sau này không cần giao tiếp thì hơn.
Chỉ có điều đối với Lục Hồng Đề, trong lòng hắn cũng có chút ý kiến. Đưa Lục Hồng Đề trở về phòng, lại làm một ít thuốc theo ý của nàng, rồi bưng nước ấm rửa mặt tới cho nàng, chuẩn bị tốt khăn mặt các thứ, Ninh Nghị mới chuẩn bị nói. Mà Lục Hồng Đề xem ra có chút hài lòng đối với hành vi "Tôn sư trọng đạo" của vị đệ tử này, lại bị Ninh Nghị dặn dò đừng có cử động loạn. Nàng liền ngồi trên giường, hai tay đặt song song trên đầu gối. Nhìn Ninh Nghị bận rộn bày biện, sắp xếp, vẻ mặt nàng tươi cười, sắc mặt ửng hồng như một cô vợ trẻ vậy. Nhưng tiếp theo lại bị cằn nhằn.
Mà câu cằn nhằn đầu tiên thường thường là "không phải ta nói ngươi!"
- Không phải ta nói ngươi!
Ninh Nghị nhíu mày nói:
- Buổi chiều ta suýt nữa không kìm nổi. Người ta chiếm vị trí thiên hạ đệ nhất, Thiết Tí Bàng Chu Đồng, ta đều đã nói rất nhiều lần rồi. Loại lão già này nói muốn đánh ngươi, vì mặt mũi nên nhất định là phải đánh ngươi, không ngờ ngươi còn lưu thủ (giữ tay). Lão già kia nói ngươi muốn lưu thủ, người đừng có không thừa nhận. Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, cũng không phải là cái gì thiên hạ vô địch. Muốn lưu thủ ở trước mặt Chu Đồng, sau khi nói ra, mọi người sẽ nói đánh chết ngươi cũng là xứng đáng. Ngươi nghĩ mình là Phương Lạp hay là Tư Không Nam chứ!?
Bắt đầu từ trưa, Ninh Nghị đã nghĩ đến chuyện này. Với công lực dưỡng khí của hắn, tất cả cảm xúc đối với người bên ngoài đương nhiên là đều có thể thả ở trong lòng, nhưng đối với người một nhà thì lại trực tiếp một chút. Chỉ có điều khi nói hết lời này, Lục Hồng Đề cũng ở bên kia nhìn hắn, nụ cười càng tươi hơn, chỉ có điều giọng điệu có vẻ ấm ức.
- Ngươi … Thật sự muốn ta đánh nhau với Chu tiền bối mà không lưu thủ à?
- Không thể lưu thủ … Mặt khác không cần gọi là cái gì Chu tiền bối. Không có thiện cảm gì đối với lão ta cả.