Một làn sóng bàn tán và giao phong xuất hiện trong phòng nghị sự, cuối
cùng biến thành tranh cãi kịch liệt và lan tới cả sân lớn, vườn hoa,
thậm chí một số nơi khác. Tiếng tranh cãi đua nhau vang lên, ai cũng có
cái lý của mình, tuy không tới mức động chân động tay nhưng điều này rất hiếm khi xảy ra ở Tô gia trước đây.
"Năm vạn lượng, một vạn lượng... cộng thêm 2 vạn lượng, ta đã sớm nói mấy năm gần đây phòng lớn đang làm loạn mà..."
"Từ vụ bán vải đỏ năm trước ta đã nhận ra, tiền lãi rất nhiều nhưng lại không thấy ghi, nếu không như thế..."
"Đúng là làm loạn, sau hôm nay nhất định còn nhiều vấn đề hơn..."
"Ta đoán ít nhất cũng phải thiếu hụt 20 vạn lượng, thậm chí còn hơn… đúng là không biết họ giấu kiểu gì..."
"Nhị tỷ chắc không tiếp tục nắm quyền được nữa rồi..."
Từ khi Tô Đình Quang công bố sổ sách của phòng lớn đến giờ, đã có người
thứ hai, người thứ 3 nối gót, giống như một tấm màn đen bị lựu đạn nổ
tung, không còn gì có thể ức chế những lời bàn tán bên ngoài, tất cả trở nên hỗn loạn. Trong phòng nghị sự, phòng lớn, phòng hai, phòng ba đang
tranh cãi với nhau nguồn gốc của những khoản tiền này.
Trên thực
tế, trong một gia tộc, việc kinh doanh giao cho 3 phòng quản lý, mỗi
phòng một khu vực thì những tình huống kinh doanh giống nhau kiểu gì
cũng có. Nếu thực sự tìm bới về phương diện tiền bạc thì số tiền này
chưa tính là thiếu nhiều, cuối năm cộng sổ, tính số tiền lãi thu được,
phòng lớn chưa chắc đã kém phòng hai, phòng ba. Việc quan trọng đó là Tô Đàn Nhi đã hi sinh thời cơ phát triển trong tương lai rút lấy tài chính lo chuyện Hoàng thương, bây giờ không có khả năng bù vào chỗ thiếu, một khi bị lôi ra ánh sáng thì trở thành một trong những chuyện vô cùng
nhục nhã trong Tô gia.
Ở ngoài phòng nghị sự, đám Tô Văn Khuê
không cần phải suy nghĩ điều này, dù Tô Đàn Nhi có thiếu trăm vạn lượng
đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Mà lúc này, ở trong phòng nghị sự đã trở thành chiến trường, mấy chưởng quỹ thuộc phòng lớn đã
đứng ra, trên tay cầm một vài thứ để chứng minh, lúc này, chẳng cần phải suy nghĩ lô gic làm gì nữa, bởi từ khi Tô Đình Quang xuất hiện, cảnh
tượng chỉ còn mạnh ai nấy nói, tranh cãi ầm ĩ.
Phải cố gắng khá
lâu, mấy người có trọng trách ở ba phòng mới tạm ổn định được tình hình, Tô Trọng Kham trở lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, uống trà, Tô Vân Phương đang
nhíu mày nghị luận gì đó với Vu Đại Hiến, bên phòng lớn, Tô Vân Tùng cảm thấy tình hình đã không thể dịch chuyển nữa rồi, vốn hắn quyết tâm
tranh luận một chút, nhưng khi tranh luận mới biết, dù có tiếp tục cãi
nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có một số thủ đoạn bị bóc mẽ
trong lúc tranh luận nhưng chẳng ai quan tâm, dù là kết quả tranh luận
thế nào, trong mắt các vị trưởng bối, phòng lớn đã không được coi trọng
nữa, lòng người đã hướng về một mối. Nếu như có người tạo cơ hội cho
phòng lớn thì với thân phận nữ tử, Tô Đàn Nhi cũng không làm nổi chuyện
gì, bởi vì lần trước gặp khó khăn, cô ta bị ốm không thể đứng ra gánh
vác công việc.
Bị đầm mâu trực chỉ, Tô Đàn Nhi chỉ còn cách yên lặng ngồi bên cạnh phụ thân, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát mọi chuyện.
Tô Trọng Kham uống trà xong, đứng dậy cố gắng đi ra giữa hòa giải những
nơi còn đang tranh cãi, sau đó lại đi về ngồi xuống. Việc tranh cãi xem
ra vẫn còn khá kịch liệt, một số biết nếu như lần này phòng lớn thất thế thì nhiều thứ sẽ trôi theo nên phải cố gắng mà tranh giành, phòng hai,
phòng ba đương nhiên sẽ không chịu nhún nhường, phụng bồi tới cùng. Tô
Trọng Kham đương nhiên chẳng muốn can làm gì, chẳng qua là mọi việc đã
bố trí xong, cái gì cần nói đã nói, còn phải để cho các vị trưởng bối và phụ thân tộc trưởng đưa ra kết luận.
Từ khi cuộc họp này diễn
ra, tâm tình của phụ thân đã không tốt, mặc dù Thất túc nói rất nhiều lý do nhưng người vẫn chỉ ngồi nhìn, thỉnh thoảng sắc mặt nghiêm túc hơn
một chút mà thôi. Nguyên nhân trong chuyện này là gì, hắn đương nhiên
biết, cô gái cháu thứ 2 có năng lực mạnh, phụ thân cũng mất bao nhiêu
tâm huyết mới tài bồi được, huống chi những năm gần đây tình hình trong
nhà không tốt lắm, phòng lớn đột nhiên gặp chuyện không may, thậm chí là chia rẽ, điều này làm cho ông cụ vô cùng thất vọng, buồn bã.
Nhưng dù thế nào thì phụ thân ơi, mọi chuyện đã bày ra trước mặt rồi, chẳng
còn cách nào làm khác được cả, con với Vân Phương xuất thủ cũng không
quá tay, chỉ là biết thời biết thế mà thôi. Đàn nhi lần này đã thất bại
lớn, đại ca thì đã không còn lo được chuyện kinh doanh… phụ thân cũng
hiểu điều này mà...
Hai tháng nay tình hình phát triển thế nào,
mọi người đã rõ, phụ thân đương nhiên biết tất cả. Trong lòng Tô Trọng
Kham thở dài, những thời khắc cuối cùng cứ lặng lẽ trôi qua, khoảng nửa
canh giờ sau, hắn nhìn Tô Vân Phương. Tam đệ của hắn cũng nhìn hắn cười
cười, xoa xoa tay. Sau một lát, Tô Trọng Kham chú ý tới nơi cãi nhau
căng nhất, hình như có chút biến hóa nào đó...
Tô Sùng Hoa có chút buồn chán, nguyên nhân là bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện ra sự biến hóa này.
Từ khi Tô Đình Quang xuất hiện, phía dưới bắt đầu cãi nhau, các vị trưởng
chi phía trên không can thiệp nhưng cũng cau mày, thỉnh thoảng châu đầu
ghé tai nhỏ giọng nghị luận. Chuyện này vô cùng bình thường, phía dưới
cứ cãi nhau, phía trên sẽ quy nạp tổng kết tình hình. Hai ông cụ ngồi
cạnh Tô Dũ là lão nhị và lão tứ thỉnh thoảng nói nhỏ, vị nhị bá ít nói
kia thỉnh thoảng nói gì đó với Tô Dũ vài câu, giống như đang lo lắng
tình hình gia tộc. Tô Dũ thỉnh thoảng trả lời một hai điều, nhưng mắt
vẫn quan sát tình hình phía dưới, chưa có bao nhiêu sự buông bỏ chấp
nhận.
Ông cụ là trung tâm của cả gia tộc, dù có tiến hành “bức
vua thoái vị” thì tất cả mọi người đều phải cho ông cụ một quá trình gọi là chuẩn bị tâm lý, hôm nay dùng hết thủ đoạn, lôi hết mọi chuyện ra
nói chẳng qua là bức bách các vị trưởng chi, cũng là quá trình để các vị ấy chuẩn bị tâm lý.
Thế nhưng ông cũ vẫn quá mức bình tĩnh, bởi
vậy trong bối cảnh cãi nhau kịch liệt, mọi người hầu như đã quên đi một
người. Cứ mỗi một khắc, nhị bá lại nói nhỏ điều gì đó, ông cụ cũng quay
đầu lại đáp vài câu, sau đó lấy một tập giấy đưa cho các vị ngồi bên
cạnh mình xem.
Đây có lẽ là hành động đầu tiên của Tô Dũ trong
cuộc họp này, cũng có ý nghĩa là chính thức biểu thị thái độ, mọi người
bên dưới vẫn đỏ mặt tía tai cãi nhau nên không phát hiện điều này, bọn
họ cũng đều biết, phía dưới cãi nhau càng hăng thì càng có tác động đến
kết quả bên trên. Trong lúc nhất thời Tô Sùng Hoa cũng không muốn biết
tập giấy kia viết gì, chỉ là sau một lát, hắn mới chú ý tới sự biến hóa
trên nét mặt của mấy vị ngồi trên.
Lão đại nhíu mày xem tập giấy, sau đó lại nhìn Tô Dũ, mỗi khi lật qua một trang lại nói với Tô Dũ một
vài điều, sau đó tiếp tục xem, càng xem thì sắc mặt càng nghiêm túc.
“Có thể... đây là bản thảo quyết định của Tam bá...”
Tô Sùng Hoa nghĩ như vậy, thế nhưng tình hình diễn ra lại không như những gì hắn nghĩ.
Mấy vị lão nhân xung quanh bắt đầu chú ý tới tập giấy bên này, có người
nhích lại gần, sau đó bắt đầu quay sang hỏi Tô Dũ. Tô Dũ cũng quay đầu
đáp vài câu, sau đó có thêm một người, hai người, ba người… hầu hết các
vị trưởng chi đều không còn quan tâm tới tranh luận bên dưới, quây quanh tập giấy bàn luận rôm rả.
Khi Tô Trọng Kham chú ý tới tình hình thì nó đã biến thành như vậy, tất cả các vị ngồi trên đều xem tờ giấy một cách kinh ngạc.
Tô Dũ nhìn phía dưới, mặc cho đám con cháu trong nhà tranh luận, bên dưới
cãi nhau thì bên trên cũng kinh ngạc, sau một lúc tiếng cãi nhau bên
dưới cũng dần giảm bớt.
Không lâu sau, khi tiếng cãi nhau bên
dưới ngừng lại, tiếng thảo luận bên trên vẫn còn tiếp tục, có một hai vị xem tập giấy xong rồi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, ánh mắt rất là phức
tạp, Tô Trọng Kham hết nhìn Tô Vân Phương ý hỏi tập giấy kia là gì, lại
nhìn Tô Đàn Nhi, nhìn Tô Bá Dung sức khỏe yếu ớt ngồi trên xe lăn. Tiếng quải trượng vang lên đúng lúc này.
Là tộc trưởng, Tô Dũ đã ngồi
đây quan sát, lắng nghe tất cả, lúc này ông cụ đã đứng dậy, ngồi lâu
khiến hắn mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh toàn phòng.
"Tất cả... cãi nhau xong chưa, ta nghe đủ rồi."
Ông cụ chậm rãi đi ra giữa, trong phòng lập tức yên tĩnh, bên ngoài cũng
giảm bớt tranh luận, đám Tô Văn Khuê đứng ở ngoài cửa nhìn vào, đợi kết
quả bên trong.
"Khoảng 4 tháng gần đây Tô gia chúng ta nảy sinh rất nhiều chuyện, có hoạ ngoại xâm, cũng có nội loạn."
Ông cụ thở dài, chậm rãi nói từng câu:
"Ta đã già rồi, có lúc sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, từ khi Bá Dung bị đâm, ta đã cảm thấy điều này."
"Vấn đề của Tô gia hiện giờ, tất cả mọi người đều rõ. Hôm nay, mọi người tập trung về đây cũng là để giải quyết chuyện này, cũng có người nói cho ta biết, mấy cậu (em trai Tô Dũ) cũng như ta, đã già rồi, có một số chuyện ta biết các cậu không hài lòng, nhưng quyết định vẫn phải đưa ra..."
Chú ý tới ngữ khí của phụ thân, trong lòng Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương
trở nên nhẹ nhõm, mọi chuyện không khác dự tính là bao...
"Thực
ra mấy năm trước ta đã muốn làm chuyện này rồi. Tình hình Tô gia có chút không ổn, đám con cháu trong ba phòng không đoàn kết, chia bè kết phái
kinh doanh riêng biệt, có lẽ là phương phức giáo dục của Tô gia không
đúng. Mấy năm trước đây, ta nhìn thấy một đứa cháu gái rất có tiềm lực,
nhưng cũng rất do dự, ta muốn đợi ngày Bá Dung có thể quản lý công việc, Tô Đàn Nhi có thể tiếp tục học tập, nên quyết định cho nó bắt đầu quản
lý công việc..."
Lão nhân gia dừng một chút:
"Nhưng mà, việc
kinh doanh đối với con gái không ổn lắm, người khác mất một phần sức lực là có thể làm được việc, con gái phải mất tới ba phần. Vì việc này,
trước đây đã làm trễ nải việc hôn nhân của Đàn nhi, bên ngoài cũng có
các loại lời ra tiếng vào... Dù sao, việc này vẫn khiến ta rất quan tâm, nếu như có một ngày, Bá Dung phải lui xuống, ta không dám chắc chắn lắm về lòng tin để cho một cô gái quản lý gia tộc..."
"Đàn nhi có ý
chí rất cao, những năm gần đây công việc kinh doanh thế nào chắc mọi
người cũng biết, nhưng dù sao nó vẫn rất trẻ tuổi, đặc biệt, Bá Dung xảy ra chuyện đúng lúc này, chuyện mọi người nói với ta, ta vẫn đang suy
nghĩ. Hiện giờ nó còn khả năng, uy vọng để tiếp quản công việ của gia
tộc hay không, có thể mang lại cho mọi người niềm tin hay không. Hôm
nay, ta sẽ… quyết định vấn đề này..."
Lão nhân nhắm hai mắt lại,
người bên trong và bên ngoài phòng nghị sự đều đang đợi. Khi ông cụ mở
mắt cũng là lúc nhìn về phía sau:
"Đàn nhi, cháu chuẩn bị đi..."
Tô Đàn Nhi gật đầu, cúi người lấy ra một cái hộp nhỏ ở trong xe của phụ
thân, đứng dậy bắt đầu đi tới. Lão nhân quay người lại trở về chỗ ngồi,
quải trượng chống xuống nền nhà cứ thình thịch.
"Từ hôm nay trở đi, tất cả những chuyện do Bá Dung quản lý…."
Ông cụ nói rất chậm:
"… toàn bộ đều giao cho Tô Đàn Nhi quản lý."
Tô Vân Phương đứng lên, Tô Bá Dung chần chờ một chút cũng đứng lên, bên
ngoài trở nên ầm ĩ, ở chỗ ngồi, Tô Vân Tùng trợn to hai mắt, Tô Sùng Hoa sững sờ nhưng cũng vì vậy trong lòng hắn xuất hiện nhiều thứ, cháu gái
nhỏ, giấy, bài từ.
"Sơn Trường bá bá, đó là của ta."
"Tiên sinh đổi với Tiểu Thất."
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ?
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh.
Hơi lạnh!
Mặt trời chếch núi đón chào ngươi...
... Định Phong Ba.
Phía trước, Tô Đàn Nhi mở cái hộp trước mặt các vị trưởng chi, lấy ra từng
thứ, đây đều là ngân phiếu, khế ước, giấy tờ nhà đất, nàng thi lễ một
cái rồi quay đầu nhìn tất cả mọi người. Trong ngoài phòng nghị sự đều có người kinh sợ vì ánh mắt kiêng nghị này của nàng, không mở miệng vì họ
đang muốn nàng nói chuyện.
"Thứ mọi người muốn xem đều ở trong này."
Nàng nói:
"Đây chỉ là nhóm đầu tiên."
***
"Mọi người... Không, Đàn nhi... đã sớm tính được ngày hôm nay?"
Trong lương đình, Ninh Nghị ăn hết lạc rồi nên có chút buồn chán, Tô Đan Hồng đứng bên cạnh với tâm tình phức tạp, Ninh Nghị đã nói với nàng một số
lời ký quái, giống như đã sớm có dự tính đối với chuyện này, thậm chí đã có bày bố từ trước một bước ngoặt cho chuyện hôm nay. Nhưng mà dường
như Ninh Nghị cũng không có ý nói rõ mọi chuyện, nàng phải kết hợp nghe
ngóng tới lui, lúc thì xem bên kia cãi nhau thế nào, lúc thì suy nghĩ
xem dụng ý của Ninh Nghị ra sao.
"Nóng ruột như vậy là bởi vì
trong tiềm thức tỷ không tin Đàn nhi có thể xoay chuyển tình thế, bởi vì Đàn nhi là con gái đúng không. Một số chưởng quỹ như Đình Quang thúc
cũng vậy, họ không có ác ý, nhưng mà..."
"Thì bản thân Đàn nhi vốn là con gái, người bên ngoài cũng nghĩ vậy, ta quan tâm tới nó nên cũng sẽ nghĩ như vậy..."
"Tỷ phải làm cách nào cho họ không nghĩ như vậy nữa, dù Đàn nhi có là con
gái, có quản lý Tô gia thì cũng tuyệt không thua kém nam nhân về năng
lực. Nếu như không làm cho người ta quên mất nàng là con gái, vậy thì
phải khiến người ta nhớ thật kỹ, thật sâu sắc một chuyện… Tỷ nghe xem
thanh âm bên kia thế nào."
Sau đó là những tiếng ồ, cám thán truyền tới.
"Lần này bọn họ nhất định sẽ có ấn tượng khó phai."
Ninh Nghị cười.
"Sao vậy, chuyện gì xảy ra..."
"Hơn... Bốn mươi bảy vạn lượng ngân phiếu, hơn 20 giấy tờ nhà đất, bất động
sản, khế ước chuyển nhượng cửa hàng, công việc làm ăn, có khoảng 5
phương pháp dệt, nhuộm, số còn lại ta không rõ lắm, nhưng mà… Mấy thứ
này đã tạm thời có thể chặn đứng miệng lưỡi thiên hạ rồi..."
Ninh Nghị vơ vỏ lạc rồi đứng dậy:
"Đi thôi, qua đó xem Đàn nhi lật ngược thế cờ."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì đó, cái gì... Ngân phiếu, nhà đất... này..."
***
"Điều này... Không có khả năng!"
Tô Trọng Kham lắc đầu, kiểm tra giấy tờ trên bàn, , về phần phương pháp
nhuộm, dệt đã bị Tô Đàn Nhi thu vào ống tay áo, không cho người khác
nhìn:
"Không đúng, mảnh đất này là... tại sao lại là nó?"
"Ông nội."
Đàn nhi nói một câu, Tô Dũ bắt đầu thu hồi những giấy tờ kia lại đưa cho nàng, Tô Đàn Nhi đặt chúng lên bàn rồi nói:
"Nhị thúc, Tam thúc, mọi người xem đi, phần này... là do Ô Thừa Hậu ký văn
khế, được để ở phía trên, phần còn lại là những văn bản giấy tờ nhượng
về công việc, địa bàn..."
Đám Tô Trọng Kham cuống cuồng lật xem, ở phía trên, Thất thúc công cau mày hỏi ngã:
"Ô gia rõ ràng... tại sao lại đưa những thứ này cho cháu?"
"Nếu vậy thì Ô gia còn lại bao nhiêu!" Có người ở trong đám người nói.
"Không thể có chuyện này..."
"Vải Ô gia đã phai màu."
"Ô gia rõ ràng... A..."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn vì câu nói này, Tô Vân Phương ngẩng đầu nhìn cô cháu gái trước mặt:
"Cháu nói cái gì?"
Tô Đàn Nhi cười:
"Vải của Ô gia đã phai màu, họ không cầu ta thì còn cách nào nữa?"
"Vải của Ô gia..."
Tô Vân Phương suy nghĩ một chút, ánh mắt chuyển động:
"Vải Hoàng thương… phai màu?"
"Đúng vậy."
Tất cả trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách bất ngờ, cô gái trên mặt vẫn còn mang một chút ngây thơ kia đang cười… dù sao nàng cũng chỉ mới 19 tuổi, nụ cười lúc này rất chân thành.
"Nói vậy thì bốn tháng trước cháu đã..."
"Ô gia trộm phương pháp giả?"
"Thế phương pháp thật cháu vẫn đang giữ?"
"Mấy tháng nay cháu đều đang đóng kịch? …Đợi vải Hoàng thương phai màu?"
Trong những tiếng ồ cảm thán, Tô Đàn Nhi từ chối cho ý kiến cười cười, ở phía trên, Tô Dũ thở dài.
"Hiện giờ, mọi người không cần phải hỏi đến kết quả Hoàng thương nữa rồi...
Bốn tháng trước lúc Đàn nhi bị đâm, Đàn nhi bị bệnh, phòng lớn liền nghị ra cách bí quá hoá liều này, ta ngay lúc đó... cũng biết."
"Việc này cần được giữ bí mật nghiêm ngặt, muốn thành công thì phải có sự trả giá, do đó mọi người sẽ không được biết chuyện này... Ta cũng biết rõ,
mọi người đều vì Tô gia, nếu không phải sự việc diễn biến quá phức tạp
thì nên nói ngày từ đầu mới đúng..."
Tô Dũ đứng dậy kể lại quá
trình trong bốn tháng vừa rồi, sau đó độ khó của sự thành công, sự tinh
tế trong bố cục, đối với khả năng quản lý và bày bố:
"... Qua việc
này, ta biết Tô gia chúng ta có hai nội quỷ, thứ nhất là Tề Quang Tổ,
thứ hai là người đang quản lý Thịnh Hưng đường, Hàn Thất! Hiện giờ họ đã bị giam giữ, mai ta sẽ giải lên quan phủ để điều tra!"
Tất cả
mọi người thực ra vẫn còn đang thất thần vì câu chuyện lần này, khi lão
nhân điểm danh hai tên nội quỷ, họ mới giật mình tỉnh lại nhìn Tô Đàn
Nhi, trong việc này không chỉ Ô gia bị chơi một vố, mà còn bất lợi với
phòng hai, phòng ba, thậm chí còn bắt được cả nội gian.
Đám Tô Đình Quang vốn bị Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương thuyết phục thành công, nay sắc mặt lúng túng, ánh mắt chẳng biết về đâu.
"Việc này rất khó, thu lợi nhiều thế nào mọi người đều biết, bên ngoài còn có Tiết gia, Lữ gia, Trần gia… đang nhắm vào Tô gia, nếu như việc này thất bại… Tô gia kiểu gì cũng chia rẽ và suy tàn."
Đây là một lời nói khá khách sáo.
"Đàn nhi đã nắm trong tay đại cục và các bước đi."
Điều này đương nhiên là thật.
"Mà là tối quan trọng là..."
Ông cụ dừng một chút:
"Lập Hằng là người bày mưu nghĩ kế."
Cái tên này xuất hiện khiến cho Tô Trọng Kham giật mình ngẩng đầu nhìn phụ
thân, tưởng là ông cụ nói sai, đám Tô Vân Phương, Tô Vân Tùng thì trợn
mắt há mồm, Tô Sùng Hoa dựa lưng vào ghế. Tô Đàn Nhi vốn đang cười cũng
giật mình, nét mặt cứng đơ quay đầu nhìn về phía ông nội ở phía sau. Tô
Dũ cười nhìn nàng, ánh mắt có chút biến động.
"Đàn nhi, cháu có một phu quân tốt. Tử An huynh... có một đứa cháu giỏi."
Ông nội...
***
Tô Đan Hồng và Ninh Nghị vòng qua đường nhỏ đi tới phòng nghị sự, khi đi
tới sân lớn họ đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Ninh
Nghị không đi nhanh mà duy trì một tốc độ vừa phải, vừa đi hắn vừa nhìn
những người xung quanh nhưng cũng không có nhiều lắm, bởi đa số họ đã
dồn về phòng nghị sự. Tuy nghe không rõ những gì họ thảo luận, nhưng
nhìn nét mặt cũng đại khái đoán được câu chuyện thế nào. Không thể không nói, lúc này nhìn họ trông rất thú vị.
Khi hắn tới gần, những
tiếng ồ lên bắt đầu lan rộng, có người quay đầu lại nhìn sang bên này,
có người nghị luận, có người chỉ trỏ, trong đó bao gồm cả đám Tô Văn
Khuê, họ dùng thái độ kinh ngạc giống như nhìn thấy quỷ quan sát Ninh
Nghị, càng ngày càng nhiều mọi người nhìn sang, chắc chắn một điều rằng, họ không nhìn Tô Đan Hồng.
Hắn ngừng lại, ánh mắt chuyển động, mấp máy môi.
Điều này hắn vô cùng không thích nhìn, cảm thụ bao giờ cũng thích hơn.
Tô Đan Hồng nhìn mọi người, cũng quay đầu nhìn hắn:
"Sao, làm sao vậy?"
"Tốt nhất là không nên đi cùng với cô, ảnh hưởng không tốt..."
Ninh Nghị lắc đầu, xoay người đi nhanh tới một nơi khác.
Ài, cứ trốn một chút cũng được.
Tô Đan Hồng đứng đó, ngơ ngác nhìn mình rồi lại nhìn người khác...