VÙ
- A.
- Phạch
Tiếng
gió dường như phấn kích thêm, trường đao bị đại hán da đen phẫn nộ gầm
lên vung tay đập mờ, bao cổ tay bằng sắt giao kích với phong đao, mạnh
đến nỗi phát ra những tia lừa, ánh đao bay về đỉnh miếu, trong miếu đố
nát, ngọn lừa bị kích lay động điên cuồng, xoay tròn, bên trong miếu đen mịt, bụi bậm và sức gió dường như đang cuốn một bóng người tiến vào, Cự hán da đen quay người lại, trong những âm thanh ầm ầm vang lên trong
không trung, ánh sáng trong miếu đồ nát tối sầm lại, bóng dáng của hai
đạo nhân phản chiếu trên tường đánh nhau kịch liệt, người đến mang theo
tư thế dữ dội cùng nhuệ
khí xông lên, trong nháy mắt đã đánh ra bốn
quyền với Cự Hán đó, khiến cho Cự Hán đó phải lùi ra sau một bước, đợi
khi những người ở trong ngôi miếu đồ nát phản ứng lại, thì Cự Hán đó đã
bị đánh trúng một quyền, lộ ra sơ hở, người xông vào toàn thân dường như vừa thu vừa phóng, làm ngay trước người Cự Hán đó nổ tung!
Chiêu thức cương mãnh nhất của quyền thuật Ba Tử cố đại là Thiếp Sơn Kháo!
Gió như hổ rống, nhìn lướt qua những ngọn núi tràng trùng đêm mịch phía dưới, hướng về phía tụ hợp các thần miếu cũ nát.
Trong ngọn lửa, bóng người từ ngoài cửa ầm ầm nhảy vào kia, thân pháp, quyền
kích mạnh mẽ phá vỡ tiếng gió, chi khoảng nửa khắc ngắn ngủn đó, khí thế hung mãnh cuồn cuộn kéo thẳng đến đỉnh cao, tiếp đó cả người như mây
trôi nước bị đụng bay ra ngoài.
Chiêu Thiếp Sơn Kháo ở trong Ba Tử
quyền có tên gọi là Mãnh Hổ cứng rắn dựa núi, vốn là một loại chiêu thức hùng mạnh dùng sức lực toàn thân để xuất ra, quyền thế của người này
đạt đến đỉnh điểm. Sau vài quyền mạnh mẽ, dường như quyền thế đã được
tính toán trước, động tác thân thể không cần phải xem xét, lực lượng
cũng được phát ra cực mạnh trong quyền này, tiếng vang ầm ầm như tuyết
rơi núi lở, không hề giữ lại bộc phát hết vào người của cự hán da đen.
Cự hán đó vốn bị đẩy lùi một bước, lúc này trúng một chiêu Thiếp Sơn
Kháo cứng rắn, chân bị đẩy bắn ra ngoài, ngay sau đó là những tiếng ầm
ầm như sấm, gã chưa đợi đứng vững thân mình đã hét a một tiếng, rút đao
răng cưa sau lưng ra.
Phịch một tiếng, đốm lửa bắn ra dữ dội, lửa
cháy mãnh liệt, trường đao của người vừa tập kích bất ngờ bị đánh văng
bay thẳng vào đỉnh miếu đố nát đó, rầm một tiếng rớt xuống, người tập
kích tiếp lấy thanh trường đao xông vào đón đờ đao răng cưa của Đại Hán.
Người tập kích bất ngờ này tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng lực lượng
thân thể không bằng cự hán da đen, trong chốc lát nhờ ánh sáng của đao,
hắn ta muốn xông thẳng vào quý công tử đang đứng ở một gốc miếu đồ nát
kia nhưng bị cự hán da đen ngăn lại, lúc này hai tên hộ vệ trong miếu
cũng đã rút ra binh khí, cầm đao tiến lên, phịch phịch, là ánh đao đã
kích khởi hoa lừa bắn tóe lên không trang.
Đánh nhau trong nháy mắt,
tiếng gió tiếng đao gào thét, đống lửa trong căn miếu nhỏ đã bị dập tắt
dưới mặt đất, áp lực tăng lên cực điểm, ngược lại là hoa lừa đã bị sắt
thép va chạm kích khởi trong ban đêm vô cùng kinh người. Nhưng áp lực
chung quy cũng là áp lực, lần va chạm này rất ngắn ngủi, ngọn lửa đó
cũng ầm ầm xông thẳng lên không trung, xung quanh nồi sắt dùng để nấu
cháo cũng phát ra ánh sáng chói lọi. Ngay sau đó, người xâm nhập:
Yaaaaaaa.. rút ra một đao, cự hán da đen cùng với hai đồng bọn nhất loạt xông về phía trước.
- Ngươi dám
- A
- Rầm
Từ lúc
kẻ tập kích đó xông tới, cũng chi khoảng vài giây đồng hồ, hắn ta xông
về phía quý công tử đang đứng ở góc tường kia một lần, dĩ nhiên đã bị cự hán da đen ngăn đánh bật ra, nhưng lúc này đây, hắn lật tay rút đao,
dùng toàn lực chém vào giữa đống lửa, rồi lại chọn phương hướng cũ, vẫn
là nhắm vào quý công tử đang bị thương kia.
Trong phút chốc, ánh lửa
ầm ầm dâng lên giữa mọi người, từ tro tàn, bụi đất, cành củi thui rụi
cùng đồng thời bị cuốn lên, còn nồi sắt cháo nóng hối tất cả đều cùng
một thời gian văng sang một bên. Gần như cùng một thời khắc đó, cự hán
da đen cầm đao răng cưa phá
vỡ không trung, phải đờ lấy không kích của hắn:
- Ngươi dám!
Một đao này có thể coi như đã chặn hơn một nữa phần hoa lửa, sức gió dữ dội ở trong miếu đổ nát, làm cho vô số ánh sáng càng thêm cuồng liệt, cái
nồi sắt đang bị cuốn lên giữa không trung vừa đúng lúc bị đao của gã
chém văng sang một bên, thoáng dừng lại ở trong không trung, trong ánh
sáng vụt lóe lên, thế đao của người tập kích bất ngờ vẫn chưa hết, tay
trái một quyền đập vào đáy nồi. Vào thời khắc đó, cự hán độc nhãn đứng
cách đó hai ba thước cũng hét to một tiếng, phất tay lên.
Một chưởng của y đánh vào nồi cháo nóng đang bay lơ lừng trên không trang, đánh nồi cháo đó rơi xuống mắt đất.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bốc lên, nồi thép như quả bóng cao su, bị mọi người
đá văng rầm rầm rầm bay ra ngoài rơi xuống cách mấy mét, đốm lừa và cháo nóng hổi như thiên nữ tán hoa bắn tung tóe khắp nơi. Cự hán độc nhãn
tập kích bất ngờ tay trái một quyền đánh vào đáy nồi đỏ rực, nhất định
là không dễ chịu gì, trên người y bị cháo bắn vào nhiều nhất, quý công
tò phía sau cũng bị bắn dính vào một chút, nhưng lúc này không ai quan
tâm tới việc này, nồi cháo bị đập vờ trên mặt dất, cự hán da đen quát to một tiếng, một đao cương mãnh xuyên qua hỏa tinh đang bắn khắp trời
chém tới.
Sức gió đập vào mặt, ngọn lửa đổ sụp, người đột kích bất
ngờ vung đao, cả người bị chém bắn ra vài mét, còn chưa đứng vững, cự
hán da đen đã phá vỡ hỏa tinh, hung hãn đánh tới.
Gã phải bảo vệ quý
công tử đang bị thương, thời gian giao thủ lại ngắn ngủi, hơn nữa lúc
ban đầu ngay khi trường đao kia đánh tới, người tập kích bất ngờ đã ba
lần tấn công
quý công từ, đã khiến cho bọn họ hết sức chật vật. Vài
thế tấn công tới của gã trầm mãnh, dùng hết sức lực đánh người tập kích
bất ngờ ra khỏi miếu đố nát, chém giết ra ngoài.
Vài lần giao thủ,
mấy người cũng đã thấy rõ hình dạng của người tập kích bất ngờ, đây là
một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, vóc dáng to lớn như người phía
nam, bề ngoài không nhận ra là cường tránh hay là béo mập, nhưng đao
phong trầm mạnh, quyền phong cũng hung hãn như vậy, rõ ràng lực đạo của
hắn cũng đã thúc đẩy nội công, chi là so với cự hán da đen, chung quy
vẫn không bằng, cơ hội đầu qua đi, cuối cùng hắn đã bị ép ra cửa miếu,
chẳng qua trong cuộc đấu trước đó, một chiêu cương mãnh kia ép sát tới
cực điểm vẫn còn có tác dụng, trên khóe miệng của cự hán da đen lúc này
đã ri máu tươi, nhưng nhìn tư thế xuất đao của gã, sợ rằng tồn thương
cũng không quá nghiêm trọng.
Lao ra miếu đổ nát, hai người trong nháy mắt cũng đã chém bố lao ra với khoảng cách hơn mười mét, lúc này ngọn
lừa trong miếu đổ nát đã tắt hơn phân nửa, bên ngoài chi còn
lại ánh
sáng mờ mờ, nhưng hai bóng người trong bóng tối lại chiến đấu vẫn kịch
liệt làm bắn lên rất nhiều ánh lừa. Người tập kích bất ngờ tuy rằng võ
công cường mạnh, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi nửa khắc, cũng đã rơi vào thế hạ phong, nhưng vào đúng lúc này, một tiếng ầm vang phá không
trên bầu trời tại miếu đồ nát.
Có người từ đỉnh miếu giết đi vào.
Chương 180.2. Miếu sơn thần 2
Tiếng đánh nhau, tiếng hô quát, tiếng binh khí giao nhau, trong giây lát sôi
trào ở trong miếu đổ nát. Cự hán da đen quay lại nhìn, vung đao nỗ lực
tiếp cận người trẻ tuồi tập kích bất ngờ, nhưng đối phương lại chắn ở
trước y, giữa hoa lừa, hai bên đã đấu tiếp mấy đao, bức lui y.
Không
nói gì, sau một khắc tại bên ngoài miếu đổ nát, chi có tiếng chiến đấu
va chạm kịch liệt, người thanh niên kia dùng tư thế hung hãn để chặn lối đi. Trong miếu đồ nát, có tiếng người hét "ái" rất to, sau đó nửa bức
tường nứt bị ai đó đụng phải, ầm ầm sập xuống, có người dùng ngôn ngữ
Khiết Đan hô to:
- Đi...
Quý công tử lảo đảo lao ra khỏi miếu, phía sau, có hai bóng người ánh đao hợp lại
một chỗ, cự hán một mắt bị một đao chém lăn ra mặt đất, mà hán tử cao gầy cả người đầy máu chém đi ra.
Hung hãn nhảy vào trong miếu cũng là một đại hán cao lớn, võ nghệ cao cường, chi trong thời gian ngắn đã làm hai người bị thương nặng. Gã dùng một
trảm mã đao nặng dày chuyên dùng chém giết trong trận, chuôi đao đã được cải biến để ngắn hơn, dùng làm cận chiến, lúc này trên người gã cũng đã dính không ít máu, người cao gầy cố gắng chém một đao đờ tràm mã đao,
bị một đao của gã đâm thủng bụng xuyên qua bên kia.
Trảm mã đao này
nặng hơn mười cân, trên chiến trận chủ yếu vung bố là chính, vốn bất lợi việc đột phá. Quý công tử lảo đảo chạy đằng trước, người cao gầy nỗ lực dùng thân thể kiềm chế trảm mã đao, nhưng đại hán kia lại không chút do dự, đao phong đâm xuyên, hai tay đồng loạt dùng sức, ào ào xoay ba lần, than hình người cao gầy sụp xuống, trảm mã đao lại giương lên, toàn bộ
đều là huyết sắc dữ tợn, tiếp cận khoảng cách với quý công tử
kia.
Đại hán này rõ ràng là có kinh nghiệm chiến trận, am hiểu sâu sắc phương
pháp giết người, một khi chiếm thế thượng phong căn bản sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội gì. Quý công tử còn đang chạy tới đằng trước, đối
phương đã tiếp cận sát phía sau, cự hán da đen thấy vậy gầm gừ nghiến
răng, đột nhiên vung đao răng cưa lên, chém mạnh về phía bên đó.
Đao
răng cưa xoay tròn bay qua vai Quý công từ, đại hán nắm trảm mã đao phía sau cũng đã rùn thấp người, vung quét ngang đao vào hai chân quý công
tử.
Đao răng cưa bay tới cắm vào trên cửa miếu mục nát.
Quý công tử bị chém ngang thành hai đoạn.
Vô số bụi bặm rơi xuống, quý công tử kia ngấng lên, ánh mắt nhìn qua, sau
đó vô số huyết quang phụt bắn lên, đầu người bay lên giữa không trung,
cự hán da đen thấy ánh mắt phía sau thân thể của quý công tò.
Trảm mã đao dính đầy máu tươi vòng nửa cung tròn tại không trang, đao phong
dừng lại bên thân thể đại hán, máu tươi bắn đầy trên mặt đất, thân thể
của quý công tử lúc này cũng đã ngã xuống về trước, bị người đó nhân
tiện đẩy ra. Lúc này trên người đại hán đầy máu tươi, ngay cả trên mặt
cũng dính đầy máu do bị phụt trúng, gã phất tay giết qua, ánh mắt hướng
sang bên này.
- Hừ, Liêu cẩu!
Giọng nói trong rừng cây vang lên, mà thiếu niên đang một mực ngăn trớ trước người cự hán da đen cũng đã vung hoành đao lên.
Tình huống hiện tại, đã biến thành hai đối một rồi.
Tiếng gió thổi nức nở trong rừng, càng làm sáng lên ánh lừa bên ngoài miếu
sơn thần, ba người đứng đó, giằng co nhau, rất xa, không biết truyền đến âm thanh gì. Đại hán cầm trảm mã đao đứng nhìn phía sau:
- Bọn họ đuổi đến, Tiểu Hố, phát tín hiệu, bắt hắn!
Gã vừa nói xong, đao phong lại vung lên, xông mạnh về phía trước, thanh
niên trẻ tuổi cầm trường đao cho tay ra sau lưng rút lên, một luồng khói lừa xông lên bầu trời, cự hán da đen gầm khẽ một tiếng, xoay người
chạy.
Đinh đinh đinh...
Tiếng
binh khí chém vào nhau vang lên, cự hán da đen đã không còn binh khí,
nhưng trên người dù sao vẫn còn có mấy thứ có thể đón đờ, ba người hai
đuổi một chạy, nhảy vào rừng cây.
Trong bóng tối, tiếng đánh nhau vẫn vọng tới, sau đó là ấn trong tiếng gió trở nên loãng hơn. Trận chiến
qua một lúc, gần miếu đồ nát vọng lên những tiếng bước chân, đại hán cầm trảm mã đao và thanh niên cầm trường đao buồn bực trở lại, nhìn ba thi
thể tại cửa miếu đổ nát, máu tươi tung tóe, người thanh niên lại nhìn về phía khu rừng, rồi mới xé một tấm vải bố, băng bó bàn tay đã vỡ toang
hồ khẩu, tay trái cũng bị bỏng nhẹ:
- Mẹ nó, tên này quá lợi hại, nếu không phải hắn ném binh khí, thì ta khó mà chống đỡ nổi rồi...
Thanh niên trẻ tuổi mới vừa rồi còn đối kháng lại cự hán da den, ánh mắt đầy
sát khí hung hãn, lúc này đã trầm tình lại, nhưng lời nói lại thô tục
nhưng ngược lại càng có vài phần điềm đạm.
Đại hán gật đầu, cắm trảm mã đao xuống đất, tìm khối đá ngồi xuống khá khó khăn.
- Nói không chừng sẽ chết ở đây ấy chứ...Tiểu Hổ, ngươi nói động tĩnh bên kia là ai?
Gã chi động tình mới vừa rồi khiến ba người cảnh giác, thiếu niên tên là Tiểu Hồ nhìn về hướng bóng tối bên đó:
- Không biết, có thể là sói, có thể là hộ săn bắn...Hả, lão đại bị thương sao?
Đại hán giơ tay lên, đặt lên vai:
- Bị một đao phía sau, nhưng đổi lại là được ba cái mạng kia, ta chống đờ được, may mà đã đuổi tên khó chơi nhất chạy rồi... Không sao đâu, ngươi đi chặt đầu mấy tên kia lại, ngày mai tìm mấy cái hộp, rắc vôi lên, về
nhà khoe khoang với đại ca của ta một chút, ha hả.
Gã cười, lấy thuốc trị thương từ trong người ra, lập tức lại nhíu nhíu mày, có chút khó
xử:
- Mẹ nó, lúc này thật sự không muốn trở lại, bị thương nặng như này, cũng không biết nên nói thế nào với mẹ đây, không bị bà phát hiện còn đờ,
nếu mà bị bà phát hiện, thể nào cũng vô cùng lo lắng. Nhưng dù sao lại
đã sắp đến thanh minh rồi, lễ mừng năm mới vẫn phải quay về, dù sao cũng phải về trước tết thanh minh. Mẹ nó, mấy tên này thật gây phiền cho ta
mà....
Thanh niên tên Tiểu Hổ cầm một đầu người trên tay, đang vung
đao chặt đầu tên cao gầy, một thân thể không toàn vẹn nằm dưới chân,
quay đầu lại nói:
- Lão đại, huynh là giết địch vì nước, lão phu nhân hẳn sẽ hiểu...
- Không không không, không được đâu.
Đại hán khua tay:
- Trong nhà có mẹ già, bất kể ngươi thụ thương lý do gì, thì bà vẫn sẽ lo lắng. Mẹ ta không phải là người hay lải nhải, nhưng bởi vì bà không
nói, mà bà chi nhìn ngươi thôi...Hài, khi ta còn bé từng đánh nhau tại
Biện Kinh, bị thương chi sợ bà biết. Lúc trước bà hay lo lắng cho cha
ta, ta gia nhập quân ngũ bà cũng lo lắng cho ta, cho nên hàng năm lúc ta quay về thường không nói là mình đi đánh giặc, chi nói mình tham gia
quân ngũ lĩnh
lương bổng đến già. Ta bảo với mẹ ta rằng mình không có lý tưởng gì ở trong quân doanh cả.
Tiểu Hổ, ngươi nhớ kỹ nha, lần này về, đừng hé mồm với bất kỳ ai về chuyện
tiêu diệt kẻ địch, chiến đấu gì gì đó, còn ta, vẫn chi là một Nhị Thế Tổ ăn lương chờ chết trong quân doanh mà thôi, ngươi thì là thủ hạ của Nhị Thế Tổ, chúng ta thường ngày nói chuyện...Ồ, chính là không ức hiếp
người lương thiện, muốn vì nước hy sinh thân mình...v.v...nhưng dù làm
thế nào cũng không tim được con đường đi...Muốn làm như vậy nhưng không
tìm được cách, hiểu chưa...Hài, vết thương này chắc lâu mới khỏi đây...
Gió thổi qua, lá cây rì rào, tướng quân Tần Thiệu Khiêm nhanh nhẹn dũng mạnh cả người đầy máu ngồi ở đó, lải nhải...