Giờ Mùi hai khắc, khi Long Bá Uyên và Đinh Uyển Quân đang ngồi nói
chuyện phiếm trong Y Hà viên, trên Tây Hồ, một con thuyền hoa đang xuôi
theo làn sóng biếc từ từ mà đi.
Đây là một thuyền được chế tạo
dành riêng cho du hồ, thuyền này chỉ có một tầng, trông khá tinh xảo
nhưng lại không quá khoa trương, trần của con thuyền được mở ra, rộng mà lại dày, có khoảng hai hay ba lớp tường, có tác dụng cách nhiệt. Lúc
này trời tuy nóng nhưng buổi chiều thì hồ nổi gió lớn, bốn phía con
thuyền treo lụa mỏng thông gió nên trong khoang thuyền sẽ mát.
Buổi chiều, thuyền hoa, Tây Hồ. Nếu theo thời gian của phương Tây thì lúc
này mới chỉ tầm hai giờ chiều, ngay cả khoang thuyền rộng rãi cũng không hề nóng, trên mặt hồ rộng lớn thi thoảng mới gặp vài chiếc thuyền cũng
đủ đến mang đến bầu không khí uể oải buồn ngủ. Nếu có con thuyền khác đi qua là có thể phát hiện ra, lúc này chủ nhân của thuyền đã ngủ trên
chiếc giường làm từ trúc. Ở trong khoang thuyền này bàn ghế đều thấp,
một bộ bàn cờ với vài quân cờ đen trắng đặt bên trên được để ở giữa cửa
vào, cho thấy cách đó không lâu có người ở đây chơi cờ. Người chơi cờ có lẽ là hai thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn ở bên cạnh kia, lúc này hai
người tựa vào vách thuyền, cũng đã tiến vào mộng đẹp, nàng này ôm lấy eo nàng kia, tựa đầu lên vai nàng kia, mà thiếu nữ được ôm kia thì cầm một chiếc quạt trong tay, thi thoảng lại phe phẩy một cái.
Ở trước
cửa sổ ở bên khác của khoang thuyền cũng có một cô thiếu nữ đang ngồi
ghế đẩu, gục trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nàng ngồi sửa sang lại sổ
sách với ánh mắt mơ mơ màng màng. Có lẽ nàng là người duy nhất tỉnh táo ở trong khoang thuyền này, tay cầm bút lông xử lý công việc trên một đống trông như là sổ sách ở trên bàn, thi thoảng lại khoanh tròn một cái,
đại để là không phải thứ quá quan trọng, sau đó lại ngáp một cái rồi gục xuống bàn chợp mắt một lúc, sau đó lại tự xốc lại tinh thần, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, một tay thì đỡ cằm còn tay kia thì tiếp tục lật loạn sổ sách.
Trong cái ngày mùa hè với ánh nắng chói chang kia, cảnh
tượng nhàn hạ trong chiếc thuyền hoa lượn lờ lụa mỏng này đủ đẹp để vẽ
nên tranh. Trên thuyền hoa này đương nhiên là có đám thuyền phu, nhưng
bọn họ sẽ không đến đây quấy rầy giấc ngủ của chủ nhà. Một lúc sau, nha
hoàn sửa sang sổ sách bên cửa sổ kia đã không chống đỡ được nữa, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Không biết là lúc nào, trong cơn mơ màng dường
như có người đi tới, buộc lụa mỏng bay loạn trên cửa sổ lên, sau đó cầm
thảm mỏng phủ lên người ba tên nha hoàn kia. Dù sao gió trên hồ rất lớn, nếu ngủ thì cũng phải làm chút dự phòng.
Nha hoàn vốn đang chỉnh lý sổ sách kia hơi mở mắt, trong ánh mắt mê ly kia nhìn thấy một bóng
người cao lớn đang vặn người như là động tác làm nóng người vậy, một lúc sau thì một tiếng nhảy xuống nước vang lên, người kia nhảy vào trong hồ nước.
Có lẽ nên tỉnh dậy rồi. Nha hoàn thầm nghĩ, nhưng không
lâu sau thì thấy một bóng người màu trắng đi tới, đó là bóng dáng của nữ chủ nhân. Nàng đi đến đầu thuyền, ngồi ở đó sửa sang lại ngoại bào mà
nam chủ nhân cởi ra, sau đó ngồi xuống mép thuyền dựa vào lan can ở bên
cạnh, tuy đã tỉnh rồi nhưng xem ra vẫn còn mệt mỏi.
Một làn gió
thổi qua khiến làn váy trắng kia nhẹ nhàng tung bay, sau đó vài lọn tóc
tuột ra khỏi búi tóc do giấc ngủ trưa cũng khẽ bay lên.
Dường như có tiếng nói chuyện truyền tới, nữ chủ nhân ôm lấy tay vịn, lắc lắc
đầu. Cho dù chỉ là bóng dáng nhưng có thể nhìn ra nữ chủ nhân tuy mệt
mỏi mà vui sướng, có lẽ là cô gia lại bảo nàng xuống nước chơi. Xem thêm tại ban long chấm us.
Tình cảm giữa nữ chủ nhân và cô gia khiến
người khác rất hâm mộ, ngay cả nha hoàn như nàng tuy đã thấy không ít
chuyện ở các đại gia tộc nhưng chưa từng thấy ở đâu lại có tình cảm vợ
chồng như thế này. Tình cảm này không thể chỉ dùng hòa thuận và tôn
trọng lẫn nhau để hình dung, mà điều kiện tiên quyết là cô gia ở rể, đây thậm chí có thể gọi là kỳ quái. Mỗi lần nghĩ thế, nha hoàn có tên Hạnh
Nhi kia đều không nhịn được mà tưởng tượng xem vị hôn phu sau này của
mình sẽ là như thế nào, nếu có thể như thế này thì tốt rồi, nếu không
phải thì khỏi thành thân nữa, có lẽ cũng không sao, mình sẽ ở lại Tô gia cả đời, tiểu thư và cô gia đối đãi với mình rất tốt.
So với các
đại gia đình khác thì tình huống nhà mình là tương đối đặc thù. Nàng là
đại nha hoàn của tiểu thư, nếu bình thường thì sẽ là nha hoàn thông
phòng, nhưng cô gia ở rể nên khả năng nàng được an bài cho cô gia sẽ
không cao. Bên cạnh những tiểu thư ở gia đình bình thường khác cũng sẽ
không sắp xếp ba nha hoàn, bởi vì sau tiểu thư lại xuất đầu lộ diện bên
ngoài để xử lý thương sự, bởi vậy mới cần thêm hai người nữa. Tình cảm
giữa tiểu thư và cô gia rất tốt, nay Tiểu Thiền và cô gia có lẽ là đã
định ra rồi, nàng và Quyên Nhi không rõ là sau này sẽ như thế nào nữa.
Ngày trước thì lại vô cùng rõ.
Những nha hoàn như các nàng, tiểu thư cũng có địa vị trong nhà thì sau này cứ đơn giản là gả cho hạ nhân đắc lực hoặc chưởng quỹ trong nhà, mình thì
vẫn tiếp tục làm nha hoàn ở Tô gia. Đến lúc đó hôn phu của các nàng cũng được Tô gia coi trọng, bản thân các nàng cũng có địa vị, sẽ không bị ức hiếp bắt nạt gì. Đối với nha hoàn như các nàng, các nàng là những người sẽ dễ dàng được sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn nhất.
Đời
người đều không sai biệt lắm, không cần phải nghĩ nhiều, nhưng một hai
hôm nay, gặp được nhiều chuyện tốt hơn rồi, lòng lại thấy trống rỗng.
Chỗ dựa sau này kia dường như bỗng nhiên không được coi là chỗ dựa nữa.
Tiểu thư thành thân rất muộn, nhưng tuổi của nàng và Quyên Nhi nay đã lớn,
không biết khi nào sẽ được tiểu thư gọi lên nói những chuyện này. Nàng
không biết Quyên Nhi có nghĩ tới hay không, nhưng gần đây nàng thường
hay nghĩ tới nó. Nguồn
Tiểu thư đã dậy rồi, nàng không thể tiếp
tục ngủ, nhưng không khí phía trước như vậy thì nàng cũng không nên cứ
thế này mà dậy, nên nàng vẫn nằm sấp như thế, híp mắt nhìn. Lại một hồi
lâu trôi qua, đại khái là đã tới giờ Thân, sắc trời chiều cũng dần rõ
rệt hơn. Cô gia đã lên thuyền, đi đến khoang bên cạnh thay quần áo.
Thiền Nhi và Quyên Nhi ôm nhau ngủ ở bên kia cũng đã tỉnh lại. Bọn nha
hoàn đi ra phía sau chuẩn bị canh hạt sen ngân nhĩ, lại nhấc mấy thùng
chứa đá rồi đánh ra đá vụn, khoang thuyền mới náo nhiệt hơn hẳn.
Hơn hai tháng nay, cả nhà thường dạo chơi trên Tây Hồ này đến quá trưa.
Lúc này giao thông và liên lạc không quá phát triển, ở một vùng thương
giới, tính bản địa và tính biệt lập chung quy là mạnh hơn đời sau rất
nhiều. Ninh Nghị cùng thê tử đi bái phỏng từng vị thương gia một, bình
thường đều đi trước buổi trưa, bắt đầu từ hành thủ Long Bá Uyên, hầu như ngày nào cũng đều bận, đương nhiên bái phỏng xong rồi thì sẽ tự do hơn
một chút, nếu không có chuyện gì thì thường đều tìm nơi du lãm giải
nhiệt.
Đều là người một nhà, không cần phải chuẩn bị xã giao,
đương nhiên là có thể tùy ý hơn nhiều. Thử qua vài nơi rồi, Tô Đàn Nhi
liền bỏ tiền ra mua một con thuyền hoa, thi thoảng chào tạm biệt người
ta xong là trực tiếp lên thuyền, ăn cơm trưa ở trên thuyền rồi ngủ trên
này luôn, buổi chiều thì tự hoạt động, tán gẫu chơi cờ hay thảo luận
quét sách trên thương trường. Nay những thông tin mà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi tiếp xúc đã gần đủ nên cũng rất nhiều đề tài để nói. Trước nay khi ở nhà người khác, hắn luôn giữ im lặng, nhưng khi chỉ có hai vợ chồng thì hắn sẽ đàm luận cái nhìn của mình về cuộc bái phỏng hôm nay, thái độ
của đối phương như thế nào, quà tặng thì nên tặng loại gì, sau này nên
thế nào... kể từ đó cũng là thúc đẩy vài mối làm ăn nho nhỏ.
Chỉ
là mới tới Hàng Châu nên tạm thời rất khó để làm mấy vụ làm ăn lớn được, ở thị trường có tính chất biệt lập như thế này, ý tưởng của Ninh Nghị
và Tô Đàn Nhi chẳng qua chỉ là bỏ ra vài tháng để cho mọi người biết là
"Ta đã tới", "Thị trường đã thêm một vị thương gia nữa, nhưng chúng ta
với thương gia các ngài không hề giống nhau", khi mọi người thích ứng
rồi mới là thời cơ chân chính để dứt khoát mở rộng nghề vải Giang Ninh.
Xem thêm tại ban long chấm us.
Tương đối mà nói thì số tiền bỏ ra để mua thuyền hoa, mua nhà cửa với các loại du lãm khác đã nhiều hơn
thương nghiệp lúc đầu, nhưng lúc đầu chỉ là một ít tiền, Tô Đàn Nhi cũng không ngại.
Nàng và vị hôn phu Ninh Nghị này chơi đùa thoải mái
vui vẻ, mọi chuyện cũng khá hài hòa, khiến người thấy không khỏi hâm mộ. Nay dưới áp lực của tỷ tỷ, Văn Định và Văn Phương cũng tạm thời thu bớt tính nết lại, giúp nàng làm việc, thi thoảng cũng lên thuyền hoa ở một
buổi, Ninh Nghị lại tìm bọn họ xuống thuyền đi bơi.
Nhắc đến bơi
lội, Tô Đàn Nhi lại có phần không tán thành, thời đại này người có gia
có nghiệp có thân phận mà đi làm loại chuyện như thế này ở trước mặt
công chúng thì chung quy là khiến người ta cảm thấy không được tốt cho
lắm. Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng Ninh Nghị
nghe nói bọn họ biết bơi là giơ chân đá cả hai người xuống nước. Đối với chuyện này, Tô Đàn Nhi chẳng thể làm gì, huống chi nàng cũng từng bị
Ninh Nghị ép buộc xuống nước một lần. Chỉ cần xung quanh không có du
thuyền gì, nàng cũng chỉ có thể mặc kệ niềm đam mê bơi lội của Ninh
Nghị.
Lần đó xuống nước đương nhiên không phải là tự nguyện, tất
nhiên cũng không bị Ninh Nghị đá xuống như hai đệ đệ của nàng kia. Lúc
ấy Ninh Nghị tập luyện rất nhiều lần, kỹ năng bơi trong trí nhớ cũng dần khôi phục, mấy lần hắn rủ Tô Đàn Nhi xuống nước thử xem thế nào mà Tô
Đàn Nhi không chịu, cho dù lấy chuyện trên thương trường ra đánh đố thì
nàng cũng tuyệt đối không lấy chuyện này đến để cược. Lúc này Ninh Nghị
xuống nước một lúc, ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhiên ra vẻ là sắp chìm
xuống, nhào lên vài cái kêu là chuột rút. Thuyền phu và tiểu nhị ở trên
thuyền hoa không nhìn tới nơi này, lúc ấy chỉ có Tô Đàn Nhi ở đó, nàng
sững sờ, ngẩn ra một lát rồi cứ thế nhảy ùm xuống. Nguồn tại b .a.n
(.)l.o. n.g(.)u.s.
Lúc nàng còn nhỏ cũng từng bơi lội, nói là
biết bơi chứ kỹ năng bơi cũng có hạn, sốt ruột nên suýt nữa cả mình cũng chìm, uống mấy ngụm nước rồi được Ninh Nghị kéo lên mới biết là bị lừa. Nàng thấy khuôn mặt Ninh Nghị lạnh lẽo hệt như vẻ mặt nghiêm khắc chỉ
có khi nổi đóa với đám tiểu nhị dưới trướng kia. Ninh Nghị ôm lấy mặt
nàng và hôn lên môi nàng, nàng lại ra sức giãy dụa.
Tô Đàn Nhi
vốn là một nữ tử có cá tính và chủ kiến rất mạnh, nàng luôn dịu dàng
trước mặt Ninh Nghị là vì giáo dưỡng, lúc này tâm tình bất ổn, an ủi
bình thường căn bản không hồ lộng được nàng. Sau nàng muốn lên thuyền
nhưng lại bị Ninh Nghị kéo vào trong nước bơi vài vòng, lúc đầu thì giãy dụa, nhưng sau nàng nhẫn nhịn chịu đựng. Khi lên thuyền rồi, nàng liền
xụ mặt không nói câu nào, khiến đám Thiền Nhi Quyên Nhi cũng phải sợ
hãi. Cứ thế đến tận tối, nàng rửa mặt xong là nghiêm mặt đi ngồi chỉnh
lý sổ sách, không chịu đi ngủ. Ninh Nghị đi qua, mở một quyển ở bên này
rồi lại lấy một quyển ở bên kia, mãi đến khi Tô Đàn Nhi phát cáu lạnh
lùng liếc hắn thì hắn mới lên tiếng:
- Ngủ thôi.
- Không ngủ...
Tô Đàn Nhi gằn từng chữ một, còn chưa nói xong đã bị Ninh Nghị quăng lên giường, sau đó hai người liền đánh nhau.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Ba cô nha hoàn ở ngoài nghe thấy vậy thì vô cùng lo sợ, Thiền Nhi gấp đến
mức nắm chặt tay lại, cũng may là Tô Đàn Nhi không có la lên đòi người
bên ngoài đi vào. Một lúc sau, phòng mới yên tĩnh lại, ba người cũng
chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì. Trên giường ở trong phòng, Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị dùng tay trái đè chặt hai cổ tay lại, ép ở dưới người,
nàng cũng cắn chặt lấy cánh tay phải của Ninh Nghị, chảy cả máu ra, lại
trừng mắt nhìn Ninh Nghị.
Ninh Nghị để mặc nàng cắn, một lúc sau mới nói:
- Cọp mẹ.
Tô Đàn Nhi căm tức, lại cắn chặt thêm, máu lại chảy ra. Ninh Nghị thì ngay cả lông mày cũng không hề nhíu, hai người cứ trừng mắt nhìn nhau một
lúc lâu như vậy, Ninh Nghị cười, cúi người xuống:
- Ta có quen một người thuần hổ, tay của hắn đều là dấu bị cắn bị cào cấu, có thể thấy là làm này sẽ luôn bị cắn.
Nói xong hắn hôn một cái lên mắt Tô Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi vốn đang trợn trừng mắt, nhưng hắn cúi xuống thì đành nhắm mắt lại, cảm thấy khuất nhục gấp bội, vốn còn muốn cắn mạnh thêm nhưng trong đã nếm được vị ngai ngái ở
trong miệng, bất giác liền bỏ ra, cắn chặt răng nói:
- Chàng buông ra, đi ra ngoài!
- Không buông.
- Chàng, cái tên... cái tên...
- Ở rể?
-...
Tô Đàn Nhi vốn đang oán hận không biết nên mắng thế này, lúc này sắc mặt
đột nhiên trắng bệch, nàng nhìn mặt Ninh Nghị mà cảm xúc rối bời, không
biết nên nói như nào:
- Ta... ta không...
Ba nha hoàn ở
bên ngoài cửa sổ nghe thấy hai chữ "ở rể" thì sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị thành thân được hai năm, đây có thể coi là lần
đầu tiên cãi nhau, nhưng ba nha hoàn đều hiểu được, cãi nhau cái gì cũng được, nhưng nếu cãi đến hai từ này thì hậu quả khó có thể thu dọn được.
Tô Đàn Nhi cũng không rõ rằng cảm xúc của mình có dịch chuyển tới điểm đó
không, thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Nghị, nàng thấy lòng mình lạnh
lẽo hẳn. Nhưng cho dù nàng đã trải qua nhiều chuyện trong chốn thương
trường như vậy, lúc này lại chẳng có cách nào biết cảm xúc của Ninh Nghị rốt cuộc là như thế nào. Ninh Nghị cười cười, vẫn không buông nàng ra:
- Không hữu dụng, ta không buông đâu.
Hắn chống cánh tay phải đang chảy máu kia bên người Tô Đàn Nhi.
- Ta... chàng...
Tô Đàn Nhi mân môi:
- Ta... ta không nói cái đó...
- Nói cũng không sao, dù sao nàng đã gả cho ta rồi... Với ta mà nói, ở rể hay không chẳng có bất cứ nghĩa lý gì, có lẽ người nhà nàng cảm thấy
có, có lẽ người bên ngoài cũng cảm thấy là có, nhưng thực tế lại là
không, cho dù ta cưới nàng như nào thì vẫn là chuyện giống nhau. Nếu ta
thật sự muốn làm chuyện gì thì không mấy ai có thể cản được, những người ở Giang Ninh đó không cản được, những người ở Hàng Châu này cũng không
ngăn được, đám Ô gia không được, nhạc phụ hay gia gia cũng không ngăn
được... Có một số việc ta không làm chỉ là bởi vì ta thật sự không muốn
làm mà thôi.
Ninh Nghị khẽ nói bên tai nàng, không hề cường điệu thái quá gì:
- Hôm nay nàng nhảy xuống, ta thực sự cảm động... Nàng là mẹ của con ta chứ không phải là vì ta ở rể ở Tô gia nhà nàng.
Sắc mặt Tô Đàn Nhi lập tức thay đổi, quẫn bách nói:
- Chàng... chàng đang nói gì thế...
- Không có gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết hôm nay ta rất cảm động, bởi vì nàng không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Khi ta cảm động, nàng lại
định phát cáu, điều này là không nên, rõ ràng sau đó nàng bơi rất vui
vẻ, nhưng vẫn cứ phụng phịu thế này...
- Ta... ta không... Chàng buông ra...
- À, còn nữa, ta muốn nói cho nàng biết, nam tử hán đại trượng phu nói không buông là sẽ không buông...
Lúc nói chuyện, Tô Đàn Nhi còn định giãy dụa, nhưng đột nhiên cảm nhận được động tĩnh trên người, đôi mắt hạnh kia trợn tròn, khuôn mặt đỏ bừng hết lên.
- Chàng chàng chàng... chàng không thể... thế này...
- Nhưng ta cảm thấy như thế rất kích thích...
- Tay chàng còn chảy máu kìa...
Nàng gần như sắp khóc.
Một lúc lâu sau, Tô Đàn Nhi mới có thể băng bó kỹ càng miệng vết thương
trên cánh tay Ninh Nghị kia. Khi hai người nằm xuống giường chuẩn bị
thật sự đi ngủ thì Tô Đàn Nhi nhớ lại, mới phát hiện đối phương đã kéo
nàng vòng vèo theo ý hắn, lệch khỏi chủ đề. Xem thêm tại ban long chấm
us.
- Ninh Lập Hằng, ta còn chưa nói, hôm nay ta rất tức giận...
- Nhưng nàng đều biểu hiện ra ngoài rồi mà.
- Chàng chưa xin lỗi.
- ...
Ninh Nghị im lặng một lúc rồi giơ tay ôm lấy thê tử, thở dài:
- Cái đó... Nam tử hán đại trượng phu, sai rồi cũng sẽ không xin lỗi.
- ... Chàng vô lại.
- Kỳ thật nàng có thể hỏi tại sao ta lại muốn ở rể.
Toàn thân Tô Đàn Nhi khẩn trương:
- Vì sao vậy?
- Quên rồi, nàng không nhớ là ta đã mất trí nhớ rồi sao?
- ...
Bên gái trầm mặc:
- Chàng buông ra.
- Hả?
- Ta muốn quay lưng lại với chàng...
Vì thế nàng ở trong lòng Ninh Nghị đưa lưng về phía hắn ngủ cả đêm, ngày
hôm sau khi Ninh Nghị hỏi nàng tâm tình lúc nàng nhảy xuống kia là gì
thì nàng lại không chịu nói. Kỳ thật lúc đó Tô Đàn Nhi không nhớ được
lúc đó mình có tâm tình như thế nào, có lẽ là chẳng có gì, cứ thế nhảy
xuống, chỉ là chuyện này nàng không thể nào nói với Ninh Nghị được.
Kỳ thật hai tháng này, kể từ khi biết lúc Tần Tự Nguyên lên kinh có từng
mời Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi luôn cảm thấy mâu thuẫn và phức tạp ở trong
lòng mình. Hơn một tháng này, Ninh Nghị luôn cùng nàng tới bái phỏng
từng nhà một, đối phương biết Ninh Nghị ở rể nhà nàng thì khó tránh khỏi nhìn hắn với đủ loại ánh mắt, cho dù biết Ninh Nghị không ngại nhưng
nàng không khỏi sinh ra đủ loại ý tưởng ở trong lòng, đặc biệt là giữa
tháng sáu tin Tần Tự Nguyên đã giữ chức Hữu tướng truyền đến, hai chữ ở
rể này lại càng khiến lòng nàng mẫn cảm hơn.
Nhưng sau chuyện
khắc khẩu này, cảm xúc đó trong lòng nàng mới thoáng bình ổn lại. Chỉ là từ đó về sau khi Ninh Nghị muốn xuống thuyền bơi lội, đôi khi lại kéo
nàng xuống, dù sao bốn phía không có người, Ninh Nghị cũng không ngại
khiến người nhà mình vận động một chút. Nhưng Tô Đàn Nhi thì có đánh
chết cũng không chịu xuống, nhưng vẫn lo lắng không yên lòng khi tướng
công nhà mình một mình xuống nước, một khi Ninh Nghị bơi là nàng sẽ ngồi ở mép thuyền nhìn hắn. Có đôi khi Ninh Nghị bơi tới, ở trong làn nước
nói chuyện với nàng, lại bảo nàng cởi tất rồi nhúng chân vào nước. Kỳ
thật ở thời đại này nhiều nữ tử với đôi chân có khi còn làm quá lên hơn
cả thân thể, nếu thấy có thuyền từ đằng xa lại đây, nàng sẽ lập tức thu
hai chân lên rồi phủ váy mà lặng lẽ mặc tất vào.
Lúc này tuy đã
đến Hàng Châu hơn một tháng, nhưng ngoài hàng ngày đi thăm viếng một
phen theo lệ thì vợ chồng hai người chỉ sinh hoạt trong mảnh trời này
của chính mình, ngẫu nhiên có qua lại với Lâu Thư Uyển một phe, cũng gặp hai vị ca ca của Lâu Thư Uyển là Lâu Thư Hằng và Lâu Thư Vọng vài lần.
Thi thoảng khi về nhà giữa lúc hoàng hôn, Ninh Nghị sẽ ở giao lộ xem một đám tráng hán hây hây ha ha đánh quyền ở trong võ quán Lưu thị kia. Lúc này ánh trời chiều vẩy ra từ tán cây, Tiểu Thiền hoặc gia nhân sẽ đi
theo hắn, ngày qua ngày đúng là nhàn nhã thoải mái.
Trung tuần
tháng sáu qua rồi, một người xa lạ tới phủ bái phỏng, người này có liên
quan đến Tiền Hi Văn, tên là Thì Xương Kỳ, bởi vì nghe tên Ninh Nghị nên đến gặp. Chỉ là đến khi biết thân phận ở rể của Ninh Nghị, gã dường như từ trợn mắt há hốc mồm biến thành đến phủ lên án...