Thanh âm của mấy trăm người tụ tập đều xôn xao, bầu không khí cổ quái.
Buổi hội thi thơ lập thu này ngay từ lúc bắt đầu vài canh giờ đã phát triển và biến đổi có chút bất ngờ.
Từ lúc Lục Thôi Chi đề nghị làm thơ, vốn để làm tiêu tan bầu không khí nhạt nhẽo do trận quần ẩu kia mang lại, nhưng ở trong quan trường, hỗn loạn giữa danh lợi, bất luận là Lục Thôi Chi cũng tốt, mấy vị lão nhân chủ đạo đại cục cũng vậy, thủ đoạn làm lung lay bầu không khí đều
thuần thục. Khi Lục Thôi Chi nói lấy Hàng Châu làm đề, cục diện kế
tiếp, đương nhiên là mọi người sẽ sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc,
cùng nhau thưởng thức bình luận, cùng vui vẻ thoải mái, vốn….không nên
có gì xảy ra ngoài ý muốn cả.
Kết quả, bầu không khí lại trở nên cổ quái, đươngg nhiên, sự cổ quái lúc này khác với sự cổ quái lúc trước.
- “Đông nam hình thắng
Tam ngô đô hội
Tiền dường tự cổ phồn hoa”
Vọng hải triều này, thật có đại khí, nhưng…
- Trước này chưa từng thấy....
- Vần điệu này...
Những tiếng nghị luận xuyên qua đám đông, bốn mươi hai bàn tròn, trong đó có một bộ phận là thương hộ, một bộ phận là thư sinh, cũng có những nữ tử đi cùng nhà chồng tới, cùng châu đầu ghé tài nghị luận. Mà vào
lúc này phía trước phòng khách của thuyền chính, một đám thư sinh đang
tụ tập với nhau đã nhíu mày nghị luận, có những người vốn là đang viết
thi từ, lúc này cũng không kìm nén được phải ngừng lại. Bọn họ nghị
luận gì đó...rất kỳ quái.
Lâu Thư Uyển và vị hôn phu Tống
Tri Khiêm đi qua đằng trước, thỉnh thoảng chào hỏi mấy vị bằng hữu
ngang hàng và mấy vị trưởng bối có quen biết, ngay mới vừa rồi, Ninh
Nghị ở trong đám đông hoàn thành bài từ của hắn, đây là bài từ đầu tiên hắn sáng tác tại Hàng Châu, rất trực tiếp, cũng là tiêu chuẩn để mọi
người đánh giá tên tuổi của đệ nhất tài tử Giang Ninh. Ngay từ thời
khắc đầu tiên khi hắn sáng tác bài từ, thì đã có người bao vây chung
quanh, sau đó thì truyền ra ngoài. Theo lý, một bài hay dở, trong mắt
những thư sinh có tài văn chương ở đây đều nhanh chóng đánh giá được,
nhưng bầu không khí cổ quái này cũng bắt đầu xuất hiện từ khi bài từ
truyền ra, lúc viết xong một nửa, toàn bộ phòng khách đã chật kín không còn một kẽ hở nào rồi.
Lúc này hắn đã viết xong bài từ, bầu không khí đó vẫn còn đang duy trì liên tục, phu phụ Lâu Thư Uyển tuy
rằng nghe được ngắt quãng bài từ đó, nhưng lúc này cũng không kìm nén
được qua đó đọc tỉ mỉ. Thư sinh bên kia vẫn vây quanh, khi Ninh Nghị
viết xong bài từ thì đã lập tức nôn nóng cầm tờ giấy Tuyên thành dâng
cho Lục Thôi Chi đọc. Lục Thôi Chi đọc xong, cũng nhíu mày trầm tư,
thỉnh thoảng nhìn Ninh Nghị, miệng lẩm bẩm:
- Bài thơ này khí thế thật lớn...Vọng hải triều...
Nhưng thủy chung không cao giọng đánh giá, điều này cùng với sự cố
gắng khuấy động bầu không khí theo ước nguyện ban đầu của ông đã không
phù hợp nữa rồi.
Lúc Ninh Nghị viết xong, nói một câu:
- Bài Vọng Hải triều này, mong chư vị phủ chính (nhờ người khác chữa hộ bài văn).
Đây vốn là một câu khách sáo, nhưng với bầu không khí lúc này, ngược lại giống như là "phủ chính" mọi người ở đây.
Lâu Thư Uyển thăm dò nhìn qua, tờ giấy Tuyên thành vẫn đặt trên bàn
như cũ, thể chữ bay bướm tinh xảo, phóng khoáng, trước đây Lâu Thư Uyển chưa từng được thấy thể chữ như vậy, chẳng qua nàng cũng không chú ý
đến điều này, mà chỉ là xem nội dung. Bài từ này rõ ràng là ba chữ Vọng hải triều, nội dung bài từ, khi nàng đọc hết, cũng thì thào ngâm:
"Đông nam hình thắng
Tam ngô đô hội
TIễn đường tự cổ phồn hoa
Yên liễu họa kiều
Phong liêm thúy mạc
Tham soa thập vạn nhân gia
Vân thụ nhiễu đê sa
Nộ đào quyển sương tuyết
Thiên tiệm vô nhai
Thị liệt châu ky
Hộ doanh La khỉ, cạnh hào xa"
Bài từ này ngay từ câu đầu tiên đã bộc lộ khí thế lớn và sự hoa mỹ ầm ầm đập vào mắt nàng, sau đó là đến những câu miêu tả, trong lúc nhất
thời nàng có cảm giác đó như là một bức họa cuộn tròn, chỉ là làm người ta cảm thấy khí thế tinh thần lớn lao, không hề tùy tiện. Chỉ là một
nửa bài đã vẽ lên vẻ bề ngoài cảnh tượng và phong thái của Hàng Châu,
dù là Lâu Thư Uyển vốn sống ở Hàng Châu trong lúc nhất thời cũng mê mẩn say mê.
Nàng thấy bên kia Ninh Lập Hằng vừa đi vừa nắm tay
thê tử, bởi trước đó đã vô cùng hiếu kỳ, nên nàng đọc đi đọc lại bài từ của đối phương nhiều lần, dù sớm đã ấn tượng sâu sắc đối với những từ
mang chí khí lớn này, nhưngnbàn tay cầm bài từ vẫn hơi run rẩy. Dù sao
đây cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn trực tiếp sáng tác ra được bài từ như này, đồng thời cảm thấy thần sắc mọi người trầm ngâm đến kỳ quái, liền đọc tiếp nửa sau:
"Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia
Hữu tma thu quế tử
Thập lý hà hoa
Khương quản lộng tình
Lăng ca phiếm dạ
Hi hi điếu tẩu liên oa
Thiên kỵ ủng cao nha
Thừa túy thính tiêu cổ
Ngâm thưởng yên hà
Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì khoa.."
Giọng văn hết sức hoa mỹ như cũ, nhưng lại như pháo hoa nổ vang, nàng ngâm bài từ xong, nhìn vị hôn phu bên cạnh một chút, mà Lục Thôi Chi
bên kia cũng đã cầm tờ giấy Tuyên thành mang đến chỗ đám người Tiền Hi
Văn, Mục Bá Trường. Thật ra mấy vị lão nhân ở bên kia cũng đang lẩm
nhẩm đọc, ánh mắt cũng hết sức phức tạp, thậm chí tay còn gõ lên bàn
thành nhịp điệu, mà vào lúc này phía góc phòng khách, có nữ tử thanh
lâu cũng ôm đàn tỳ bà cũng đang ngó sang bên này, có người còn dướn
người vươn cổ ra giống như thiên nga, dù sao các nàng cũng là những
người có thân phận ti tiện, dưới tình huống như vậy, không dám đi qua
đó, chỉ có thể ngồi một chỗ chờ có người sao ra một bản mang tới cho
mình.
- Tướng công, bài từ này rất hay mà, rốt cuộc làm sao vậy? Sao tất cả mọi người...
Trong đám đông, Tô Đàn Nhi cũng có chút nghi hoặc giống Lâu Thư Uyển. Trên thực tế, lúc Ninh Nghị xuất ra bài từ này, không có nghĩa là lập
tức sẽ có những đánh giá rất hay, dù sao thi hội cũng không phải là mở
cho một mình hắn, chung quanh cũng có người sáng ác, người ngoài có thể đánh giá hay không, đó là chuyện của bọn họ. Tô Đàn Nhi chỉ là có chút hiểu ý tứ bài từ nhưng nếu đánh giá cao thấp, thì nàng lại không biết. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng cùng vị hôn phu tham dự buổi tụ hội
bậc này, mà cũng là lần đầu tiên Ninh Nghị chân chính ở bên cạnh nàng,
biểu hiện tài hoa trước mặt mọi người, đối với một người trong lòng
ngưỡng mộ khát vọng tài tử phong lưu như nàng, đó cũng là một trường
hợp nàng vô cùng chờ mong. Ninh Nghị viết bài từ xong, nàng cũng hiểu,
bài từ này vô cùng hay, nhưng phản ứng của mọi người lại ngoài dự liệu
của nàng.
Sau đó Ninh Nghị kéo nàng đang cúi đầu đi đến bàn
tròn bên cạnh ngồi xuống, tay nàng vẫn đang được Ninh Nghị nắm lấy,
thấy chung quanh không còn thư sinh nào tới gần, mới dám khẽ hỏi:
- Sao...bài từ kia làm sao vậy...
Tiểu Thiền ở sườn sau lúc này cũng hiếu kỳ hỏi:
- Đúng vậy, làm sao vậy nhỉ? Viết không hay sao?
Ninh Nghị nhìn hai người, sau đó bật cười, không trả lời. Tô Đàn Nhi
nhíu mày, vẻ mặt vẫn nghi hoặc, đợi tới lúc lúc Tô Văn Định đi tới ngồi ghé một ghế.
- Nhị tỷ, trước đây tỷ có từng nghe đến từ trong làn điệu như Vọng hải triều chưa?
- Hả....hình như không, sao vậy?
Vẻ mặt Tô Văn Định phức tạp nhìn Ninh Nghị, cũng không biết bội phục hay cảm thán, khẽ nói:
- Tỷ phu, làn điệu của từ này là do chính huynh sáng tác?
Ninh Nghị liếc y một cái, sau đó lại nhìn Tô Đàn Nhi, cũng cười:
- Ừ, trước đây cũng từng nghe làn điệu từ này...
- Làn điệu từ này là sáng tác mới?
Bên cạnh, Lâu Thư Uyển cũng mở to hai mắt, có chút không ngờ lời thốt ra từ miệng Tống Tri Khiêm. Tống Tri Khiêm chau mày:
- Đúng vậy, đây là bài từ hắn sáng tác, hoa lệ chí khí lớn đến vô
cùng, vần điệu dồn dập...cũng cực kỳ hay. Hơn nữa đúng là làn điệu từ
sáng tạo độc đáo, chiêu thức ấy của hắn, là muốn áp chế người ta đến
chết mà...Hẳn là bài từ này là khi ở Hàng Châu hắn đã sáng tác ra rồi,
lúc này mới lấy ra để dọa người khác thôi...
Trong lúc nhất
thời, không ai dám bình luận phán xét bài từ này rốt cuộc là hay hay
không hay, hoặc là nói, căn bản không có ai mong muốn đứng ra bình
luận.
Bài thơ Vọng hải triều: "Đông nam hình thắng; Tam ngô
đô hội" vốn là Liễu Vĩnh sáng tác, trước bài này, là không có một bài
từ làm theo điệu như Vọng hải triều cả.
Muốn nói đến lai
lịch của các loại bài từ làm theo điệu, khởi nguồn, trên thực tế rất
nhiều, bắt đầu từ thời Đường, thậm chí là đời Hán, làn điệu từ là cải
biến từ các loại nhạc phủ từ khúc, tại triều Đường, xu hướng văn nhân
lấy sáng tác thơ là chủ yếu, các loại ca khúc chỉ là một thứ yếu, không được coi trọng, nhưng dần dần phát triển, tới triều Vũ, cũng hình
thành quy mô có thể sánh ngang địa vị thơ sáng tác triều Tống. Sáng tác từ là đối ứng với độ dài ngắn, vần chân của ca khúc, khi ca nữ xướng
lên, sẽ có cách thức hát cố định. Nếu có người nào đó có thêm sáng tạo
về hình thức, một lần nữa định hình, tạo nên nhiều phong cách làn điệu
từ, trải qua nhiều lần gọt giũa dần dần lột xác, rồi được thừa nhận,
chứ không phải ngươi tiện tay làm một bài thơ khác biệt là có thể được
thừa nhận đây là làn điệu từ độc đáo do mình sáng tạo nên được.
Cú thức của làn điệu từ dài ngắn, vận luận có quy luật, đều phải hết
sức khảo nghiệm, mọi người dùng phương thức cố định đọc ra, lại giống
như ca khúc, gieo vần, dễ nghe. Mà khi các ca nữ xướng lên, dù không
tồn tại khúc phổ nào cũng có thể hát được những bài từ này, thi từ cổ
đại, lúc ban đầu thật ra cũng đã bao hàm phương thức ngâm xướng rồi.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao các nữ tử thanh lâu lại có sự mẫn cảm đối với các bài từ như vậy.
Mà làn điệu từ vừa sáng tác mới nhất tại chỗ này, mà thậm chí sợ là
không phải sáng tác ngay tại chỗ, người có thể sáng tạo làn điệu từ độc
đáo, trên hiệu quả của thi từ, cũng phải là một bậc thầy tài năng. Vốn
mọi người nghĩ, thi từ Hàng Châu cũng được coi là đỉnh cao, những người ở đây không phải là không có ai tài năng, nhưng Ninh Nghị bỗng nhiên thi
triển tài nghệ như vậy, lại không ai ở đây có thể làm được.
Bọn họ không thể làm được, thì cũng không thể nào đánh giá được bài từ
này, mà hết lần này tới lần khác, bọn họ thậm chí còn không tìm ra chỗ
lỗi của làn điệu từ mới này, đây mới là điều khiến người khác thấy tâm
tình phức tạp.
Bài từ truyền cho Tiền Hi Văn, truyền cho Mục
Bá Trường, Thang Tu Huyền, mấy lão nhân trầm ngâm về vần chân và độ dài
ngắn của làn điệu từ, đám người Lục Thôi Chi thì suy nghĩ thảo luận về
làn điệu từ. Thật ra Lục Thôi Chi rất hích, ông là Tri phủ Hàng Châu,
ông lấy đề về Hàng Châu, mọi người truyền xướng ca ngợi, đây cũng là
thành tích của ông, trong lúc nhất thời ông cũng không khỏi cảm thán một hồi, lắc đầu khẽ than:
- "Thiên kỵ ủng cao nha
Thừa túy thính tiêu cổ
Ngâm thưởng yên hà
Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì khoa..."
Chỉ vài câu này đã làm ông say mê, nhưng sau đó cũng có đôi chút bất ngờ, mà bên cạnh, Thang Tu Huyền cũng khẽ cười.
- “Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì hoa...”
Tiền công, hắn vừa rồi cự tuyệt đề nghị của ông, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chí khí lớn nha.
Tiền Hi Văn lắc đầu, bật cười:
- Nếu lấy từ để luận, vài câu này có thể nói là hoàn mỹ, nhưng lúc này hắn viết tiếp, miễn cưỡng cũng là tạm được.
Mục Bá Trường gương mặt lúc nào cũng nghiêm khắc giờ cũng mỉm cười:
- Mới vừa rồi mọi người hết sức tận lòng vì hắn, đây là hắn cũng cố ý
nhượng bộ, viết cho tài tử Hàng Châu chúng ta xem, sau bài thơ này, đủ
để có thể cười hóa giải ân cừu rồi....
Trong bài từ này, vài
câu "Thiên kỵ ủng cao nha, thừa túy thính tiêu cổ, ngâm thưởng yên hà.
Dị viết đồ tương hảo cảnh, quy khứ phượng trì khoa" ý tứ đại khái nói
hơn một nghìn danh kỵ binh vây quanh dưới cờ, say rượu nghe tiếng tiêu
trống nổi lên, thưởng thức, ngâm xướng phong cảnh Yên Hà, viết nên bức
tranh mỹ lệ, quay về kinh khoe với quan trên ..vân vân... Cách viết miêu tả như này, thể hiện ý chí hoài bão, là điều mong mỏi khát khao của
những quan viên và thư sinh cần cù cầu công danh. Nhưng mới vừa rồi hành động cự tuyệt của Ninh Nghị với đề nghị của Tiền Hi Văn, khó tránh khỏi khiến người khác thấy hắn có phần giả tạo, đương nhiên, mọi người ngẫm
nghĩ một chút, là nghĩ Ninh Nghị không muốn gây thêm phiền phức khiến
nhiều người tức giận bất mãn, vì vậy dùng từ ngữ như vậy để tán tụng mọi người, ý tứ hòa giải.
Trong đám thư sinh, lúc này cũng có
không ít người đã lĩnh hội được hàm nghĩa của bài từ, quay sang Ninh
Nghị, có người mỉm cười, có người chào hỏi, ca ngợi vài câu:
- Ninh huynh đệ thật là có tài học, bài từ làm rất hay, khiến mọi người đều khâm phục...
Dù sao Ninh Nghị thể hiện ra tài hoa như vậy, qua lại với hắn, khen ngợi vài câu, chung quy cũng không sao cả.
Vì vậy chỉ trong khoảng nửa khắc này, Lục Thôi Chi cũng đã đi ra cười
nói, đặt bài từ của Ninh nghị song song với mấy bài thi từ của vài
người, cao thấp đương nhiên là khác nhau rõ rệt, để bên cạnh cũng chỉ là làm nền, nhưng nếu đã có văn hội, hơn nữa bầu không khí lúc này cũng đã canh đủ rồi, không cần thiết phải phân cao thấp nữa, dù gì trong lòng
ai cũng rõ ràng. Nhưng tại đây chỉ trong khoảng nửa khắc, một bầu không
khí quỷ dị khác bình thường khó phát hiện lại xuất hiện giữa mọi người,
giống như là có người bỗng nhiên phản ứng như là phát hiện ra chuyện gì
đó, khiến không ít người ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang phía Ninh Nghị,
sau đó lại quay đi.
Phát hiện ra đầu tiên thật ra chính là
vào lúc vài tên tài tử có danh tiếng nhất Hàng Châu. Bên phía Hàng Châu, có Hạ Khải Minh, có Du Lam Tri, có Cảnh Hoặc Nhiên được xưng là đệ nhất tài tử, những người này đại để danh xưng đều là ngang hàng, trong cảm
nhận của mọi người không có gì khác biệt, ngoài ra còn có cái gì đệ nhị, đệ tam nữa...những người này có lẽ cũng có chút tài văn chương, thỉnh
thoảng so đấu một phen, nhưng đây đó vẫn có mối quan hệ cá nhân, hiểu
phân lượng của làn điệu từ mới này, mấy người trong đó cũng tụ lại với
nhau, giao lưu cách nhìn nhận, bình phẩm với nhau, bọn họ có thể hiểu ý
nghĩa cuối cùng mà Ninh Lập Hằng là muốn hòa giải với mọi người, trong
lúc nhất thời, cũng không ai sẽ nói câu bất mãn gì, cũng có người nói:
- Làn điệu từ của bài từ này vận dụng âm luật hài hòa, đại khí hoa lệ,
mà ý vị của vần điệu kéo dài, hiệu quả của bài từ, ta cũng không bằng
được.
Nhưng trong lúc bình luận, đột nhiên có người mơ hồ ý
thức được một việc, rất khó nói là ai nghĩ ra đầu tiên, nhưng trong ánh
mắt trầm mặc này, không ít người ý thức được điều này, thậm chí bất giác da đầu của mọi người đều căng lên. Rất nhiều năm sau, khi những người
này đã trở thành những ông lão, khi lần thứ hai nhắc tới chuyện này, lại có người dùng từ da đầu tê dại để hình dung lại. Loại nhận thức này nếu phải khái quát một chút, đại để là như này: Nếu như người này trước đó
là ở một tháng hoặc là hai tháng sáng tác ra làn điệu từ này, trong bài
từ này của hắn, sao lại có câu mang hàm nghĩa biểu thị hòa giải với
người khác chứ?
Ở đây mọi người đại đa số đều có khát vọng
công danh lợi lộc, phải đọc sách thánh hiền, làm một vài chuyện lớn.
Bình tĩnh mà xem xét, bọn họ rất khó tin tưởng trên thế giới không hề
tồn tại một người nào có khát vọng như thế, nhưng mới vừa rồi Ninh Nghị
đã cự tuyệt lời đề nghị của Tiền lão, lại làm cho bọn họ phải nhìn thẳng vào một sự thật đó. Bởi vì dù là người điên cuồng đến mấy, cũng sẽ
không đặt hy vọng lên một kẻ có thân phận ở rể như vậy, nhiều lắm là một người thân phận ẩn sĩ mà thôi.
Mấy bài từ trước đó của Ninh
Nghị đã truyền khắp Hàng Châu rồi, ngay mới vừa rồi, những tài tử hàng
đầu này cũng đã lấy ra để xem rất nhiều lần, đại để có thể lý giải phong cách của hắn. Một người như vậy, nếu như nói bài từ này không phải hắn
sáng tác tại chỗ, mà là hắn trong một hai tháng hoặc có lẽ vài ngày
trước sáng tác, thì hắn sao có thể viết ra "Dị viết viết đồ tương hảo
cảnh, quy khứ phượng trì khoa". Lúc này ai cũng có thể nhìn ra, người
này không phải là trong lúc nhàn nhã mà viết được những câu tràn ngập
khát vọng công danh được.
Mà đây là hắn sáng tác tại chỗ, khi tất cả mọi người đều đang nghiền ngẫm tỉ mỉ mài giũa để làm ra bài từ
thì người này lại ngay tại chỗ viết ra được bài từ như vậy, không những
thế còn có thể vận dụng làn điệu từ mới hòa hợp đến trình độ này, có thể dung hợp trọn về đến mức cao độ như vậy, bất luận là làn điệu từ này là hắn sáng tác trước hay là ngay tại chỗ, thì bài từ này vẫn là do hắn
sáng tác. Lúc đó hắn gật đầu đáp ứng viết bài từ, thậm chí còn không cần phải nghĩ ngợi, ngay cả bảy bước cũng không đi. Khi ý thức được điểm
này, mọi người đã không còn nghĩ làn điệu từ này là trước đó hắn viết
rồi.
Đây hầu như đã đạt tới phạm trù thiên tài rồi, tới trình độ này rồi, đã đủ để khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng.
Ninh Nghị ngồi ở đó, nghiêng đầu, dùng ngón tay gẩy gẩy mặt, đó là nơi
đã bị người ta đánh trúng, đã được dán một miếng cao, hơi tím đen.
Không có người nào nói ra ý nghĩ này, nhưng đều là người thông minh,
dần dần những người khác đều cảm nhận được. Mất một lát sau, Tống Tri
Khiêm ngồi ở đằng xa, bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu lên, trợn to mắt nhìn về phía đôi phu thê ở bên phòng khác:
- Không, hắn, hắn...hắn là viết tại chỗ...
Lâu Thư Uyển quay sang nhìn gã, vẻ mặt Tống Tri Khiêm hết sức khó tin, nhưng gương mặt dúm dó lại, rồi lại tiếp tục dúm dó:
- Hắn...khó trách hắn căn bản không đi viết thi từ, hắn không tham gia thi hội không phải là thờ ơ, mà là, mà là...
Mà là căn bản không có bất kỳ ai có thể sánh với hắn mà thôi...
Tống Tri Khiêm không nói ra câu đó, Lâu Thư Uyển nghi hoặc nhìn gã mấy
lần, rồi lại buồn chán đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong
lòng nhiều người ở đây đều không thể nào dự đoán được sau buổi thi hội
này, rời khỏi đây, tài danh của Ninh Nghị sẽ vang xa đến mức độ nào.
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ngồi ở đó, hai tay vẫn nắm chặt nhau, giống hết
một đôi "Thần tiên quyến lữ", thỉnh thoảng có người tới chào hỏi, thậm
chí còn có vài người ở Thanh Quán đến xin lĩnh giáo Ninh Nghị, bộ dạng
hết sức thành kính, chẳng bao lâu sau tiếng nhạc vang lên, một bài hát
được xướng lên, chính là bài Vọng Hải triều mà Ninh Nghị vừa mới viết.
- Sau ngày hôm nay, việc buôn bán ở Hàng Châu chỉ sợ là khó làm rồi...
Trải qua một buổi thi hội như vậy, lại nhận được nhiều lời khen ngợi, trong lòng Tô Đàn Nhi vô cùng cao hứng, đương nhiên rồi, con người ai
cũng có lòng thích hư vinh, thích thỏa mãn, mà đây lại là lần đầu tiên
nàng trải qua cảm giác "phu nhân tài tử" chân chính, tim đập liên hồi,
nụ cười ôn hòa trên gương mặt. Nàng cố gắng duy trì vẻ mặt lãnh đạm, đề cập tới một vấn đề ngoài lề.
Ninh Nghị cười cười, nhìn chung quanh:
- Hôm nay làm khổ nàng rồi, ta xin lỗi nàng.
- Thiếp là thê tử của chàng.
Tô Đàn Nhi mỉm cười trả lời, ánh mắt nhìn một nữ tử đánh đàn.
- Nhưng mà, cũng không cần phải tranh giành gì với Lâu gia nữa, địa
phương của bọn họ, chung ta không chiếm được tiện nghi đâu. Ngày hôm nay trở về, nên kết thúc việc buôn bán tại Hàng Châu này, chúng ta quay về Giang Ninh thôi, sau đó thiếp thân sẽ cùng tướng công lên kinh.
- Ừ, đến lúc đó chúng ta liên kết với quan thương, làm một đôi phu thê đoạt tiền, ta giúp nàng kiếm lại được vốn do bị tổn thất tại nơi này.
- Hi hi.
Tô Đàn Nhi bật cười hài lòng.
- Thật ra lúc trước thiếp đã tìm được một cách rồi, chỉ là nghĩ có lẽ tướng công không đồng ý, cho nên lại thôi rồi.
- Ừ?
- Thiếp thân muốn nói cho mọi người biết, thiếp đang mang cốt nhục của tướng công rồi.
- Thật sao?
- Giả đấy, dù gì...hiện giờ vẫn chưa, nhưng thiếp thật sự là muốn, đợi hôm nay chúng ta về nhà, sẽ cố gắng, thiếp không muốn bị người ngoài
khinh thường nói thiếp thân mãi không có con. Mà như vậy, Lâu gia không muốn bị bêu danh bức chết một đứa trẻ, thì bọn họ không đụng đến chúng ta nữa.
Nói đến đây, Tô Đàn Nhi thu lại nụ cười trên mặt,
lại lạnh lùng như băng sương, đây chính là điều mà nàng quyết định.
Ninh Nghị nhéo nhéo lòng bàn tay nàng:
- Không cần phải như vậy, như vậy mọi người sẽ không vui.
- Vâng, sau đó thiếp thân có nghĩ lại, cũng không thích làm như thế. Mới lại lúc đó cũng có nhiều đại phu quá.
Nàng lại bật cười.
Bắt đầu tụ hội, rồi dần dần tiến hành, đến lúc này, ở vị trí người
đứng đầu, Lục Thôi Chi cũng đã ý thức được bài từ này đúng là do Ninh
Nghị làm ra, dưới ánh mắt ám thị của mọi người, hướng ánh mắt nhìn về
phía Ninh Nghị, lại nói với Tiền Hi Văn:
- Có tài học có tâm tư như vậy, thảo nào Tần tướng muốn hắn lên kinh tương trợ, hơn nữa văn võ lại song toàn...
Tài học tất nhiên là sáng tác từ, tâm tư là chỉ ý nghĩa giảng hòa với đám hoc tử Hàng Châu rồi.
Tiền Hi Văn cũng cười cười, đơn giản phụ họa:
- Lão phu cũng biết hắn văn võ song toàn, nghe nói tại Giang Ninh
trước đó không lâu, có thích khách Liêu quốc tới ám sát, là hắn đã ra
tay cứu Tần tướng.
- Đó là...ơn cứu mạng rồi?
- Ừm, đúng là ơn cứu mạng.
Tiền Hi Văn lãnh đạm nói xong, không cần phải nhiều lời nữa. Lục Thôi Chi nhìn ông một cái, chỉ thấy sống lưng mình lạnh băng. Lúc trước ông dự định buông tha cho Ninh Nghị, cũng đã biết quan hệ giữa Ninh Nghị và Tần tướng, nhưng vẫn nghĩ rằng đây chỉ là quan hệ đơn giản, không ngờ mối quan hệ lại lợi hại đến mức này. Nếu Tiền Hi Văn biết Ninh Nghị đã có ân cứu mạng đối với Tần tướng, phỏng chừng nên sớm xuất thủ toàn lực để trợ giúp, nhưng ông già này chỉ là sắc bén nhắc nhở, chứ không nói
gì nhiều, nếu thật sự là Lục Thôi Chi ông định tội Ninh Nghị, đến lúc
đó, thật sự là đã đắc tội với người ta rồi. Mà đắc tội với Tần Tự
Nguyên, bất luận ông có công lao bao nhiêu, sợ rằng cũng khó mà gánh
nổi. Tuy rằng ông thân là Tri phủ, nhưng lão già trước mặt này, chính
là đang nhắc nhở cảnh cáo ông.
Bầu không khí vui vẻ tiếp tục được duy trì, không ai biết mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động ở
dưới mặt bàn, lúc này Lâu Cận Lâm cũng đã tới, đang trò chuyện vui vẻ
với một vài người. Thi từ vẫn đang tiếp tục, nhưng trong lúc này, lại
không ai khiêu chiến với Ninh Nghị nữa, xa xa mặt trời chiều dần tắt,
trên thuyền đã bắt đầu thắp đèn lồng, đợi khi thắp sáng, cũng là lúc
thức ăn của Phúc Khánh lâu được mang lên.
Mặt trời phía tây
vẫn chiếu rọi ánh sáng mờ ảo tráng lệ, đám mây, hồ nước đều nhuộm một
màu trần bì tráng lệ, hoàng hôn mang tới làn gió sảng khoái từ mặt hồ
thổi tới, thổi vào giữa phòng khách làm bốn bề thoáng mát, có người
đứng lên, ngắm nhìn ánh mặt trời mờ ảo từ xa giống như thác nước từ
trên núi chảy xuống, có người ngâm thơ, khăn chít đầu áo bào trắng,
phong thái nhanh nhẹn. Ninh Nghị ở bên này, một gã tài tử Hàng Châu đi
tới trò chuyện với hắn. Ninh Nghị cũng đứng lên nói chuyện phiếm với
đối phương, yến hội chính thức bắt đầu rồi, một ít hạ nhân lên thuyền,
chuẩn bị đợi thắp sáng đèn lồng.
Hoàng hôn lộng lẫy, gió nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời trong vắt, không khí vui vẻ, Ninh Nghị đưa ánh mắt về phía mặt trời chiều, trong lúc nhất thời như bị cảnh sắc
làm mê hoặc, say sưa đứng trong gió.
Đàn nhạn bay qua mặt trời chiều.
Người nọ ở bên cạnh nói một câu gì đó, Ninh Nghị hơi nhíu mày, cố gắng chú ý tới màn đối thoại, thỉnh thoảng đáp vài câu đơn giản, đại khái
là hắn đang nói một câu, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó, lại không thể hình dung được, có thể là cảm giác sai, nó khuấy động ở trong lòng,
giống như con kiến, như cả đàn kiến, sau đó như là muỗi, ảo giác
này...từ gan bàn chân dâng lên.
Dưới ánh trời chiều, tựa như đã trải qua sự an tĩnh giống như hồng mông sơ khai, trong nháy mắt, sau đó dưới chân đột nhiên khẽ động!
Vô số chân bàn lịch kịch
động, Ninh Nghị bắt lấy thư sinh đứng bên cạnh đang sắp ngã xuống, giờ
khắc này hắn cũng không biết xảy ra cái gì, nhưng mà ngay kế tiếp,
thuyền lớn bồng bềnh.
Ầm, một âm thanh lớn vang lên.
Thuyền trên mặt hồ đầu tiên là nghiêng ngả sang trái phải, sau đó thì lại những tiếng ầm ầm đánh vào thuyền, tiếng vật liệu gỗ vỡ vụn, người chèo thuyền đại khái là đang đốt đèn lồng, một chiếc đèn lồng hóa thành quả cầu lửa, ngay sau đó là tiếng hét "á" của một người công nhân,
giây lát nghiêng người ngã xuống nước.
Lắc lư kịch liệt, bàn lắc lư, Tô Đàn Nhi bắt được hắn, Ninh Nghị bỏ thư sinh kia ra, bắt lấy cổ tay của Tiểu Thiền và Tô Đàn Nhi, "bình bình bình", có tiếng bát
rơi vỡ trên mặt đất, đại sảnh dưới mặt trời chiều, rất nhiều người ngã ở trên đất, hoảng loạn vô cùng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, đột
nhiên thuyền lại loạng choạng, có người hét:
- Làm sao vậy?
Cũng có những thanh âm cổ quái, có tiếng thét chói tai của nữ tử,
tiếng dây đàn tỳ bà bị đứt, nữ tử bị đứt ngón tay, những âm thanh ầm ù
cọ xát vào nhau, xa xa gần gần vọng đến.
- Làm sao vậy....
- Ổn định....
Có người ở bên ngoài nôn nóng hô to, có người hô gì đó, loáng thoáng
như là "Đệ đệ", nhưng sau một khắc mới phát hiện là "Địa Long..."
Sau đó, dường như có kèn lệnh báo hiệu nổi lên, một âm thanh lo sợ xé rách mặt trời chiều.
- Địa Long...
- Địa long vươn mình rồi....
- Vươn mình rồi...
Chiếc thuyền còn đang dao động, Ninh Nghị nhìn ra ngoài, phạm vi nhìn lay động, cũng không phải là chiếc thuyền lắc quá nhanh, mà là bởi vì
hình ảnh bên ngoài còn lay động nhanh hơn so với trên thuyền. Ầm ầm ù ù ầm ầm ù ù ầm ầm ù ù, nước trên mặt hồ trong khoảnh khắc này như sôi
trào, sơn lĩnh xa xa, thành thị gần Tiểu Doanh Châu, lúc này đều bị bao phủ bởi một trận rung động kịch liệt.
Mặt trời chiều như
máu, tại ánh hoàng hôn tráng lệ, ở sâu trong lòng đất đang nuốt nhổ ra
một lực lượng lớn hóa thành sóng địa chấn kịch liệt có thể nuốt gọn
thiên địa hồng mông thậm chí là toàn bộ đại lục.
Chú thích:
Bài thơ trong chương này là Vọng hải triều của Liễu Vĩnh.
Liễu Vĩnh là quan nhà Bắc Tống và là nhà làm từ nổi tiếng ở Trung
Quốc. Ông tuy giữ chức quan nhỏ, nhưng lại là nhà làm từ chuyên nghiệp
đầu tiên, cả đời ông dốc sức vào việc sáng tác từ. Trong số các nhà làm từ thời Bắc Tống, từ của Liễu Vĩnh được truyền bá rộng rãi và được
nhiều thế hệ sau kế thừa, phát huy. Ông là một nhà văn có ảnh hưởng xã
hội tương đối lớn.