Hàng lang bên kia có hai thầy giáo Quách Bồi Anh cùng với Khuất Duy
Thanh vội vã đi qua, mới vừa rồi hắn lên lớp, hai người đi qua bên ngoài lớp học, xem ra có chút rốt ruột. Chẳng qua đây cũng không phải là
chuyện hắn cần quan tâm, trở về trong viện dành cho giáo viên để nghỉ
ngơi, các nho sinh văn sĩ đều có chuyện của mình, đây đó giao lưu, nói
chuyện phiếm. Hắn đặt sách vở vào ngăn kéo, sau đó cầm lấy túi, rút ra
sách vở hôm nay cần xem cầm về nhà, đám người lưu Hi Dương bảo hắn ở lại trò chuyện, hắn lịch sự cự tuyệt.
Cuộc sống của hắn ở nơi
này đã được vài ngày rồi, thư viện hết sức yên tĩnh, chỉ có âm thanh của trẻ nhỏ, tiếng côn trùng hỗn loạn kêu vang, khác biệt hẳn tiếng động
rầm rĩ của thế giới bên ngoài. Ninh Nghị cầm theo mễ lương được phát
quay về nhà, Sơn trưởng Phong Vĩnh Lợi cầm một ly trà, vừa uống vừa chào hỏi hắn, tuy rằng trong mắt vẫn có tia thận trọng, nhưng chủ yếu vẫn
hòa nhã. Đi qua chiếc cửa bị phá phía sau của thư viện, y quán bên kia
có thiếu nữ đang bận rộn, mặc y phục cũ nát có mụn vá, trên đầu vấn khăn cũ, nàng đang cầm bình nho nhỏ, thấy Ninh Nghị, cười chạy tới, nhịp
bước nhẹ nhàng.
Gió thổi qua sân, lá cây trong gió lay động,
trong ánh mặt trời, có lá cây nhẹ rơi xuống, mới chỉ là ba năm ngày
nhưng đôi khi hắn lại cảm giác ngày tháng an tĩnh bình lặng này đã dài
đằng đẵng rồi.
- Hôm nay Lưu gia gia ninh một nồi cháo thuốc, nói là rất tốt cho sức khỏe, cần phải ăn ngay, để em đi lấy cho cô gia
nếm thử, bên trong còn có cam thảo, vừa mát vừa ngọt...
Thiếu nữ đi trước, Ninh Nghị cười gỡ chiếc khăn trên đầu nàng xuống, mái tóc
đen lập tức xõa tung, thiếu nữ giật mình lắc lắc đầu, bóng dáng trong
ánh nắng nhảy nhót, thỉnh thoảng quay đầu lại, nụ cười tươi tắn ấm áp,
giống như trong lòng ôm cảm giác thỏa mãn nho nhỏ. Ninh Nghị liền cười
cười lắc lắc đầu theo.
Đất không rộng, viện tử không lớn,
phòng ở không lớn, ngay cả mái hiên cũng không lớn. Đầu thu nhiệt độ vẫn chưa giảm nhiều, gió mang tới cảm giác oi bức, nhưng trong hoàn cảnh
chỉ thuộc về hai người, chỉ là mấy ngày nhưng dường như lại có rất nhiều ý nghĩa.
Tiểu Thiền đến y quán sát vách hỗ trợ, trang phục
mặc trên người làm nàng giống như một cậu bé, buổi trưa không nhiều việc lắm, nàng thấy Ninh Nghị về, mới tranh thủ chạy về nhà, bận rộn chuẩn
bị nước để hắn rửa mặt, uống nước, ăn cháo.
Nơi này vốn không lớn, gian phòng nho nhỏ, nhà bếp nho nhỏ, khi nàng vui vẻ đi vào trong
phòng đặt bình xuống, Ninh Nghị cũng đang đến nhà bếp lấy nước rửa mặt,
Tiểu Thiền lại tới lầm bầm Ninh Nghị không nên cướp việc của nàng, đoạt
lại khăn mặt, NInh Nghị cười cười hất nước lên mặt nàng, dù sao thời
tiết nóng nực, Tiểu Thiền chạy tới chạy lui, cũng đã lấm tấm mồ hôi,
Ninh Nghị đang lau mặt, liền áp khăn mặt lên mặt nàng, ang nước đặt ở
trong góc, nước rất mát.
Rửa mặt, uống một ngụm nước, cầm bát cháo, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, tuy rằng Tiểu Thiền quay lại,
thỉnh thoảng hai người cũng có chút đùa giỡn, nhưng đây đó bước đi giữa
hai người lại hết sức nhượng bộ và ăn ý, cũng hết sức hòa hợp, dù ở
trong nhà bếp nhỏ bé nhưng lại không hề va chạm hoặc chen lấn nhau.
Trước mặt Ninh Nghị, Tiểu Thiền chỉnh lại tóc, nói về những hiểu biết
của mình trong y quán, thỉnh thoảng hỏi Ninh Nghị. Tình cảnh này giống
vợ chồng gặp nhau vào giờ nghỉ trưa, đương nhiên, nếu chỉ nhìn từ phía
Tiểu Thiền, thì lại giống như đôi phu thê mới cưới.
- Ngày hôm nay có người ...đầu khớp xương bị chặt đứt....máu chảy rất nhiều...kêu gào thảm thiết, rất sợ hãi....
- Trong thư viện cũng nghe thấy....
- Ừ, vâng, chính là hắn đấy, em còn chìa tay chạm vào đó...Vậy đó, cô
gia ngài xem, cô gia ngàiẽem, loại chuyện như này....sau này là có thể
tiếp xúc hẳn vào đầu khớp xương ấy...
- Cũng giống thư viện mấy hôm trước....nghe nói Lưu Hi Dương và Khuất Duy Thanh lại cãi nhau....
- Ồ ồ, là hai người mà cô gia từng kể hả....
- Ừ, ngày nào cũng dạy đến buồn chán....
- Lúc sáng sớm nghe người họ Hầu giảng nam nữ thụ thụ bất thân, thiếu
chút nữa thì là từ nữ huấn giang đến nữ giới...Mà toàn bộ đều là nam
giới thì giảng những thứ này làm gì, ta đứng ở bên cạnh nghen một lúc
mới bỏ đi, nhưng nghĩ lại cũng thấy buồn cười...
- Cô gia cô gia, hai cái đó Tiểu Thiền đều đọc rồi....
- Ồ, phải rồi, vậy ta hỏi em, có một nam và một nữ ở bên nhau, hai người nắm tay, sau đó cô gái kia mang thai, vì sao?
- Nữ huấn ư...Hả, nam và nữ nắm tay nhau làm gì....Em biết rồi, hai
người đó cầm tay nhau khẳng định là quan hệ của họ rất thân thiết, hai
người là phu thê, có đúng không cô gia?
- Sai.
- Vậy sao bọn họ có thể tùy tiện cầm tay nhau được..
- Ta nắm tay của em đây này....
- Cô gia...Tiểu Thiền, Tiểu Thiền không giống thế...
- Lại sai.
- Vậy rốt cuộc là vì sao.....Tiểu Thiền không đoán ra được.
- Bởi vì...người nam kia không thích rửa tay, người nữ kia cũng không thích rửa tay....
- Nhưng....sau đó thì sao?
- Không có gì, bởi vì cả nam và nữ đó đều không thích rửa tay, cho nên
bọn họ cầm tay nhau không bao lâu, thì nữ nhân kia mang thai....
- Câu chuyện này nói cho chúng ta biết tầm quan trọng của rửa tay.
- Sai, không hiểu à.
- Được rồi, đó là một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Chủ đề trò chuyện phiếm luôn vụn vặt, dù là đã vượt qua bước cuối cùng, thì ban ngày cũng không thể có nhiều tiếp xúc thân mật hơn, trời mưa,
cũng không sợ chung quanh có ai đó đi vào, nhưng ban ngày ban mặt dù gì
cũng sợ có người nhìn, đương nhiên, nếu thật sự là có, lúc này cũng có
thể tự liên hệ giữa không rửa tay với mang thai.
Buổi chiều,
Tiểu Thiền lại quay lại y quán để làm việc, mấy ngày nay, Ninh Nghị
thỉnh thoảng cũng theo qua đó, xem lão đại phu khám chữa bệnh, nhận biết dược liệu, đồng thời cũng là bảo hộ Tiểu Thiền, về phương diện khác thì quả thật hắn quá nhàn rỗi, học thêm mấy thứ đông tây, dù gì cũng tốt,
thỉnh thoảng chứng kiến một vài ca bệnh về ngoại thương, hắn sẽ theo sát Tiểu Thiền nhắc nàng phải vệ sinh sạch sẽ, chú ý tránh bị lây nhiễm,
tuy rằng chính hắn cũng gà mờ, nhưng cảm giác đối với việc này cũng biết đôi chút để phát biểu, còn lại thì hầu hết là không nói nhiều.
Lão trung y họ Lưu y thuật cao minh, hết sức hòa nhã với Tiểu Thiền,
đối với cách nói của hắn thì có chút không đồng ý, có lần ông ta mở
miệng nói:
- Ngoại tà nhập thể, vết thương mưng mủ, vẫn có
người ngoài nghề còn dám khâu lên vết thương, ít có người nào nói ta
đường ngang ngõ tắt gì đó.
Ninh Nghị lập tức có chút bất đắc
dĩ, lúc vết thương bị nhiễm trùng, dù là cạo đi chỗ thịt hư thối, nhưng
cũng không nên khâu vết thương lại, nghe nói thương thế của hắn vốn dựa
vào thể chất khỏe mạnh nên cũng không khó khắc phục được, ngược lại là
chính hắn làm bậy, mới khiến vết thương lan ra, thiếu chút nữa thì chết. Chẳng qua, lão đại phu họ Lưu cũng từng khen thể chất hắn tốt, mà Ninh
Nghị lại thấy, đó là do nội công mà Lục Hồng Đề đã truyền thụ.
Đêm mưa hôm đó, Ninh Nghị thỉnh thoảng ở trong sân thu dọn vài thứ, dọn đống phế tích, lại tìm kiếm từng khối gạch từng khối gạch ở góc tường
vỡ, thỉnh thoảng sẽ nhặt được một hai khối bị vỡ một chút, thậm chí còn
là một thanh bá đao. Hắn biết người giám thị hắn sẽ chú ý tới điểm này,
nhưng đối phương lại tựa hồ không thèm để ý.
Hai gã nam tử
đeo ẩo thường thường xuất hiện trong phạm vi nhìn của hắn, thỉnh thoảng
cũng nói chuyện ngắn gọn với nhau đôi ba câu. Hai người có cái tên rất
kỳ quái, một người tên là A Thường, một người tên là A Mệnh, ghép lại là đền mạng (Thường Mệnh - nghĩa là đền mạng), đoán chừng chủ nhân gia tên là Lưu Tây Qua của hai gã kia có thâm thù đại hận gì đó. Ngày hôm qua
Ninh Nghị kiểm tra trong đống phế tích được một thanh bá đao, thử chém
cành cây ở trong viện, vô cùng sắc bén, người tên A Thường xuất hiện ở
bên kia sân, trực tiếp rút đao ra chĩa vào hắn, nói:
- Thanh này mau hơn, cầm mà dùng.
Có vẻ như không chút nào để ý rằng khi lợi khí hắn cầm trong tay sẽ có nguy hiểm cho người khác.
Hôm đó trời mưa, trên nóc nhà xuất hiện lỗ hổng lớn vẫn chưa tu sửa
tốt, mấy ngày nay, Ninh Nghị trèo lên đó để sửa lỗ hổng trên nóc nhà.
Hắn gõ đập hai tấm sắt, xuyên dưới mái hiên làm thành một cái chuông gió giản đơn. Chiều hôm nay, hắn chặt lá để lợp trên mái nhà, sau đó vận
chuyển lên nóc nhà, che lỗ hổng.
Trên bầu trời mây trắng như
sợi bông lướt qua, trên nóc nhà có cơn gió thổi qua mang đến cảm giác
mát mẻ một chút, chuông gió cũng bắt đầu vang lên tiếng leng keng. Từ
đây nhìn lại, thư viện, y quán gần đó, đường, sân, người qua lại đều có
thể thu hết vào trong tầm mắt, xem ra Hàng Châu đã khôi phục lại sự yên
ổn nhất định, bên kia y quán, Tiểu Thiền đang cầm dược liệu đi lại dưới
mái hiên, từ bên ngày nhìn qua đó, mắt nàng mở to, miệng hé mở, sau đó
vừa gọi vừa vẫy vẫy tay với hắn, đại khái là gọi hắn xuống, Ninh Nghị
cũng cười vẫy tay lại, từ trên nóc nhà xuống.
Sửa nóc nhà
xong, buổi tối mát mẻ một chút, ý nghĩ trong đầu là quả thật giống như ở trong tiểu viện phía dưới, nếu thật sự là cùng Tiểu Thiền sống bên nhau mãi ở đây, cũng không phải là chuyện khó có thể tiếp nhận, nhưng với
hắn mà nói, đương nhiên là hắn hiểu sự việc sẽ không như vậy.
Từ buổi sáng hôm nay đứa trẻ hỏi vài lời, Ninh Nghị đã hiểu, có một số việc cuối cùng lúc này là tới rồi.
Muộn thì là ngày mai, sớm một chút mà nói, sợ rằng buổi chiều này, đối phương sẽ có động tác.
Hắn ngồi trên nóc nhà, nhìn đường phố bên ngoài, người đi đường, thỉnh
thoảng có xe ngựa chạy qua, có một vài ánh mắt nhìn khả nghi, thỉnh
thoảng cũng thấy hai người A Thường, A Mệnh cầm đao xuất hiện bên đường, nhưng thật ra lại không có tranh đấu gì. Chỉ là trước sau giờ Thân, đại khái ở trên góc đường cách bên nà chừng hơn mười mét, có một gã đàn ông cầm cung đột nhiên đánh vỡ lan can phòng ốc, từ lầu hai ngã xuống, lăn
trên đường bên kia, người nọ lại từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên cử
cung, kéo dây, từ miệng lan can lầu hai bị vỡ, A Thường cầm đao xuất
hiện tự bao giờ, quát to.
Mũi tên không bắn ra, trên đường
phố, có người bị một màn này dọa cho sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, có những
người khác từ các hướng khác nhau tụ tập đến, đây đó trong lúc này tựa
như đang hình thành thế giằng co.
Ninh Nghị ngước cằm lên
nhìn tất cả, sau nóc nhà có tiếng bước chân vọng tới, có người từ bên
kia đi tới. Ninh Nghị quay lại xem, là một nam tử tuổi còn trẻ, có lẽ
khoảng chừng hai mươi, gã cũng ngồi một bên của nóc nhà, cũng đang nhìn
tất cả.
- Người kia là Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đấy.
Thanh niên kia chỉ tay về hướng kia, cười nói....