- Nói như vậy, ngươi đi qua đó, câu đầu tiên người ta hỏi là ăn chưa...
Căn phòng rộng hãi bài trí hoa lệ, một nữ tử trung niên mặc y phục màu đỏ uống ngụm trà, ngẩng đầu lên:
- Cho nên ngươi ăn cơm trưa ngay ở trong nhà hắn.
Đang là buổi trưa, ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào trong viện sáng rực, căn phòng này gần với hành lang mái hiên nhà, gác ở đó đều là nữ
binh. Nữ tử trung niên cũng khá xinh đẹp, đại khái hơn ba mươi tuổi,
nhưng thân hình cao lớn rắn chắc, lúc này mặc y phục màu đỏ như chiến
bào, cũng mang cảm giác anh khí hào sảng. An Tích Phúc mặc y phục đen
đứng ở cửa chắp tay:
- À, hồi bẩm nguyên soái, đúng vậy.
- Gọi ta là dì Bách Hoa là được rồi.
Nữ nhân trung niên này chính là bào muội của Phương Lạp tên là Phương Bách Hoa, hiện nay là Nguyên Soái nhất lộ Tây Bắc Trung quân, võ nghệ
của nàng cao cường, lúc bắt đầu vốn là thánh nữ của Ma Ni giáo do Phương Lạp thống lĩnh, nhưng lúc này cũng luân phiên chinh chiến, tuy là nữ
tử, nhưng trên người không thiếu sự uy áp và sát khí. Nhưng trước mắt
lại nở nụ cười ôn hòa trên mặt, đặt chén trà xuống, phất phất tay:
- Vốn tưởng rằng ngươi giữa trưa sẽ đến nên bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, Tây....Thiến Thiến cũng có việc không thể đến đây. Ngươi cảm
thấy người nọ như thế nào?
- Ung dung, nói không nhiều lắm, nhưng khí chất phong độ đều hơn hẳn người bình thường.
- Thiến Thiến coi trọng hắn như thế, nói vậy chắc cũng không tệ. Ngươi và hắn đã nói những gì?
- Thuộc hạ...hỏi hắn cách nhìn về chiến cuộc sau trận chiến Hồ Châu,
nếu hắn lúc ấy vẫn chưa bị đả thương đến hôn mê, sẽ ứng phó với chiến
cuộc kế tiếp như nào.
- Câu trả lời của hắn?
- Hắn vẫn chưa trả lời chính diện, chỉ nói tình huống chiến trường thay đổi trong chớp mắt, việc có thể làm đều đã làm, nếu lúc ấy không thể tận
với kẻ địch, tiếp theo chỉ làm từng bước, bảo toàn mạng sống quay về Hồ Châu mà thôi.
Phương Bách Hoa gật gật đầu:
-
Thật ra làm vậy mới thỏa đáng, việc hắn làm ở Hồ Châu chẳng qua là tình thế hung hiểm bắt buộc, cố tình tìm đường sống trong chỗ chết. Ép
người đọc sách làm loại việc như này, cũng không thần kỳ, nhưng ngược
lại ta nghe nói lúc ở Hàng Châu hắn đã bày ra kế hoạch thiếu chút nữa
đã bắt được Thất ca bọn họ rồi, đây mới là có bản lĩnh thật sự. Việc
này cứ như vậy đi, nếu Thiến Thiến muốn dùng hắn, các ngươi cứ hỗ trợ
là được, Thiến Thiến dùng người, sẽ không mù quáng, ta rất yên tâm.
Bản thân nàng cũng là người “nhật lý vạn ky”, chẳng qua là bởi vì
chuyện có liên quan đến Bá Đao Doanh, bởi vậy hỏi một chút mà thôi, nói tới đây, cũng không quản nhiều:
- Ta đã đi gặp Thánh Công
rồi, trước đó ngươi vẫn đốc chiến ở Hồ Châu chưa về, ta thấy trên bảng
thăng quan kia ngươi vẫn là hàm thiên tướng, ta định đề cử thăng ngươi
mấy cấp nữa, ngươi cảm thấy như thế nào?
- Tạ dì Bách Hoa quan tâm, Tích Phúc lĩnh ba trăm Hắc Linh Vệ, chức quan như nào, cũng không có gì khác biệt.
- Nắm giữ quân pháp Hắc Linh Vệ, chính là tinh nhuệ, ngươi lại là thủ hạ của ta, chức quan cao chút là hợp tình hợp lý, huống chi gần đây
Hàng Châu xảy ra nhiều chuyện, đem Hắc Linh Vệ của ngươi trở về, ta
tính để Thánh Công giao chức Tuần kiểm Hàng Châu cho ngươi, quan hàm
cao, mới có thể quản lý khống chế người khác, danh chính ngôn thuận.
An Tích Phúc nhíu nhíu mày:
- Trước đó những việc liên quan đến việc Tuần Kiểm đều là giao cho
Trần Phàm, đệ tử của Phật Suất làm, Trần Phàm làm rất khá, nếu giao cho thuộc hạ, chỉ sợ...
Phương Bách Hoa phất tay:
- Trần Làm biết làm đại sự, quản lý khống chế được đại cục, nhưng lại không
để ý những việc nhỏ, sợ là đắc tội quá nhiều người. Nay Thánh công xưng đế, nên xưng là Bệ hạ rồi, trong thành Hàng Châu cũng không nên để hắn cứ đi đánh đánh giết giết như vậy, còn ra thể thống gì.
An Tích Phúc chắp tay nói:
- Nếu không phải bởi Trần Phàm, nay ở Hàng Châu...
Đối diện đã cắt đứt lời của y:
- Ngươi khác với Trần Phàm, ngươi là người dũng cảm làm việc, nhưng
luôn ôn hòa trầm ổn, thật ra hôm nay ta vừa trở về, thì đã có người nói với chuyện của Trần Phàm, mới vừa rồi giữa trưa, Đạo Ất đã tìm ta, dưới tay gã quả thật có một vài người hoành hành không hợp pháp, nhưng nếu
để Trần Phàm đánh giết như vậy, chỉ sợ gã cũng bị ép không chịu nổi
rồi, việc này gã cũng khổ sở nhượng bộ, Trần Phàm nên cho gã chút mặt
mũi.
Phương Bách Hoa nói xong, nhìn thái độ của An Tích Phúc, lại nhíu nhíu mày:
- Ta cũng biết ngươi thấy Bao Thiên Sư khó coi, bản thân hắn ta cũng
có chút làm xằng làm bậy, thích những nử tử xinh đẹp, thích tiền tài,
nhưng chúng ta là sơn đầu giết người tạo phản, ai mà không phải như vậy, để ý tiểu tiết, khó mà làm việc được. Trước đây đánh giặc, mọi người
vào thành ba ngày thì phong đao, nên lấy đã lấy nên đoạt đã đoạt, nay
xưng đế, nên có chút chú ý, nhưng chú ý này cũng phải từ từ.
Nàng lại cười cười:
- Ta biết Trần Phàm, tính hắn nóng như lửa, nhìn bề ngoài như là không suy nghĩ gì, trên thực tế lại là người rất thông minh, nhưng...hắn cầu quá nhiều, lại đắc tội quá nhiều người, ngươi xem người hắn đánh đều
là thủ hạ của Bao Thiên Sư, không biết khắc chế, nếu cứ tiếp tục như
vậy, chỉ sợ một thời gian nữa hắn sẽ thật sự động thủ với Đạo Ất. Đợi
Thất ca trở về nói một chút với Đạo Ất, hắn làm như vậy, cũng là không
phân biệt tôn ti. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy ngươi là người có chừng
mực, việc này đã quyết định rồi, ngươi chỉ cần suy nghĩ xem quản lý
Hàng Châu như nào là được rồi.
- ...Vâng.
An Tích Phúc chắp tay lĩnh mệnh, y cũng có chút không vừa mắt với Bao Đạo Ất,
nhưng cũng biết đám người Phương Bách Hoa có giao tình với đối phương.
Bao Đạo Ất trước đây vốn là Đầu mục Ma Ni giáo, được coi là một trong
những đầu lĩnh lớn nhất của Phương Lạp, thủ hạ tam giáo cửu lưu long xà hỗn tạp, nhưng trong Ma Ni giáo trước đây, gã với Phương Bách Hoa cũng từng có giao tình hết sức thân thiết, dù cho đối với người ngoài không coi gã là kẻ tốt lành gì, nhưng trong quân hệ Phương Lạp, ngoại trừ
một số ít người trong đám người Phương Thất Phật ra, quả thật không có
ai có thể động đến gã.
Y hiểu được tâm tư của Phương Bách
Hoa, mình so với Trần Phàm, ít nhất trên sự kiện “không động đến Bao
Đạo Ất” này, có lẽ thích hợp để duy trì Hàng Châu. Mình bất luận thế
nào cũng không có cách nào động vào Bao Đạo Ất được, về phần Trần Phàm, tuy rằng kẻ đó luôn luôn nói với mình “không động vào Bao Đạo Ất”
“Không thể động vào Bao Đạo Ất”, nhưng nói thì nói vậy, nhưng khi không nhẫn nhịn được sẽ thuận tay cầm hòn đá đập lên đầu Bao Đạo Ất, tuy
nhiên quả thật là mình hy vọng nhìn thấy tình cảnh như thế.
Việc này nói xong, liền theo lệ thường nói vài câu thăm hỏi ngắn gọn, Phương Bách Hoa hỏi thê thiếp trong nhà An Tích Phúc:
- TÍch Phúc, lần trước nói với ngươi, ta có cô cháu gái là A Xảo đã
ngưỡng mộ ngươi từ lâu rồi, thế nào, lúc nào tìm thời gian hai người các ngươi chính thức gặp nhau được không?
Sắc mặt An Tích Phúc không chút biến đổi, một lát sau chắp tay nói:
- Trong nhà đã có một thê hai thiếp, cảm thấy vô cùng phiền toái rồi, ứng phó không được.
Phương Bách Hoa cười cười nói:
- Nếu là nữ nhân áp chế nam nhân, một vợ là đủ rồi, nếu là nam nhân áp chế nữ nhân, tam thê tứ thiếp cũng không sao cả, nếu ngươi cảm thấy
phiền toái, để các nàng tránh gặp nhau là được. Thế nào, A Xảo nay ở
trong quân, cũng là người tài giỏi, thủ hạ nó...
Tính cách
Phương Bách Hoa hảo sảng, tướng công trước đây cũng là một thư sinh,
nàng mạnh hơn phu quân, từ trước đến nay đều là người quản gia sự, lại
là người có tiền, nhưng đối với phu quân thì vẫn tỏ ra ôn nhu hiền lành, một mình vẫn lo mọi việc trong nhà ngoài nhà. Chẳng qua đối với gia
đình bình thường, cũng đều là tư tưởng chủ nghĩa đàn ông khá phổ biến,
đối với nam nhân có tam thê tứ thiếp, từ trước tới giờ là chuyện đương
nhiên. Lúc này nàng giới thiệu cháu gái, ý nghĩa là “nó thích ngươi thì ngươi hãy cưới nó về làm thiếp thất đi, đánh chửi tùy ngươi”, An Tích
Phúc nghe xong vài câu, hồi đáp:
- Cô ấy rất ngang bướng.
- Ồ...
Phương Bách Hoa nghĩ nghĩ:
- Vậy sau này hãy nói đi.
Sau khi nói một đôi câu, An Tích Phúc chuẩn bị cáo từ ra về thì Phương Bách Hoa lại nói:
- Chuyện Ninh Lập Hằng kia, nay hắn coi như là người dưới trướng của
Thánh Công rồi, mấy ngày nữa tổ chức Bách quan yến, không ngại đến gửi
thiếp cho hắn, thứ nhất tuyệt đối không thể từ bỏ ý niệm chiêu an hắn
trong đầu, thứ hai ta cũng muốn xem rốt cuộc hắn là loại người nào.
Ngươi đi đi, nếu cảm thấy có thể qua lại với hắn, không ngại nói việc
này cho hắn.
Cũng không biết có phải là do An Tích Phúc thông báo hay là Phương Bách Hoa an bài, dĩ nhiên Ninh Nghị biết tin tức vài ngày sau Phương Lạp sẽ tiến hành Bách quan yến.
Hắn có một chức vị.
Tuy rằng chuyện gia nhập Bá Đao Doanh vẫn chưa công khai, nhưng sau
khi toàn bộ hình thức ban đầu triều đình của Phương Lạp được kiến lập,
bên phía Lưu Tây Qua đã an bài cho hắn một chức vị. Chức vị này đương
nhiên không cao, quan chức cũng có chút hàm hồ, nói là văn thư chấp bút cho Bá Đao Doanh, phẩm chất vốn nói là cửu phẩm, hôm nay bảo hắn chuẩn bị tham gia Bách quan yến mấy ngày tới, Lưu Tây Qua thuận miệng đổi
thành thất phẩm. Tóm lại, đó là một chức quan nhỏ không dễ lấy ra để ức hiếp người khác.
Lúc này trong hệ thống các loại phẩm cấp
Phương Lạp không nhiều, nhưng Bách quan yến chính thức tổ chức vào ngày hai mươi tháng tám, nghe nói tất cả quan viên tướng lĩnh lớn nhỏ Hàng
Châu đều phải tham gia, người như Lưu Tây Qua, càng có thể tự mình an
bài nhân số, đến cuối cùng cộng lại, đại khái sẽ là bốn năm trăm người. Đây là tiệc chiêu đãi lần đầu tiên Phương Lạp sau khi lên ngôi đã mở,
nếu như nói triều đình sẽ an bài gian tế vào trong, những người tham
gia yến tiệc, đại để đều chính thức bị ghi tên vào trong hồ sơ rồi.
Chuyện này có chút nghiêm trọng, nhưng mà với Ninh Nghị mà nói, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm. Hắn vốn lo lắng nếu chuyện hắn gia nhập Lưu Tây Qua biến thành thanh thế lớn, vậy thì chuyện này sau này khó mà rửa
sạch được rồi, toàn bộ Tô gia chỉ sợ sẽ bị liên lụy. Cũng may Lưu Tây
Qua cũng không làm như vậy, may mắn là đối phương đánh giá thấp lực
lượng có thể sử dụng sau lưng hắn, có quan hệ với Khang Hiền và Tần Tự
Nguyên, đem sự việc áp đến trình độ này, hẳn là hắn vẫn có thể đè
xuống. Nếu lại tiếp tục lên mấy cấp, vậy thì khó nói rồi.
Giữa trưa tiếp đãi An Tích Phúc một bữa, lúc chiều lại tới chỗ Lưu Tây
Qua, hôm nay không có nhiều vấn đề, Lưu Tây Qua ân cần hỏi thăm một
chút về việc Trung Thu hắn thích nhất là gì, rồi lại nói với hắn về
chuyện Bách quan yến, sau đó phát cho hắn chút quà gì đó, trong đó có
nửa cân thịt, một con cá, vài quả trứng. Nay vật tư trong Bá Đao Doanh
cũng không nhiều, ít nhất đó là trong sự hiểu biết của Ninh Nghị, bản
thân Lưu Tây Qua cũng là người tiết kiệm, có thịt có trứng, xem như rất rộng rãi rồi.
Hắn ở khố phòng lĩnh vài thứ, lại đi qua hành lang một viện bên cạnh thì đột nhiên nghe được thanh âm:
- Tần Hoài, bạn đánh cờ.
Thịt trên tay Ninh Nghị rơi xuống đất, nghiêng đầu nhìn, phòng bên
cạnh mở ra một ngách nhỏ, có người ở đó nói chuyện. Hắn hít vào một
hơi, cúi đầu nhặt thịt nhìn nhìn về phía sau, có lẽ bởi vì hôm nay phát đồ cho mọi người, trong tiểu viện này trở nên vắng vẻ. Hắn giờ xem như đã nhập vào Bá Đao Doanh, trước đây bên mình lúc nào cũng có hai người A Thường, A Mệnh, lúc này lại không thể giống như trước là đi theo như vậy nữa, chỉ là Bá Đao Doanh luôn luôn là đội ngũ tinh nhuệ trong
nghĩa quân, người này hẳn không phải là người trong đó, nhưng không
biết làm thế nào mà lẫn vào trong đó được.
Hắn ngồi xuống, chỉ nghe người kia nói:
- Tạm thời không có ai, có thể nói chuyện, tại hạ là phụng mệnh đến nghĩ cách cứu Ninh công tử.
Lúc trước Ninh Nghị không phải chưa từng nghĩ sẽ gặp người được phái
đến, nhưng nếu đối phương chọn tiểu viện nơi Ninh Nghị ở hoặc là tiếp
xúc hắn trên đường, ngược lại quá nguy hiểm, lúc này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại khiến cho Ninh Nghị thở phào nhẹ nhõ, suy nghĩ rất nhanh:
- Tạm thời không có khả năng, bao nhiêu người biết ta.
- Cấp trên nghiêm lệnh, việc này phải đích thân tại hạ đến, không thể bởi vì sai lầm mà gây nguy hiểm cho công tử, nên tạm thời chỉ có một
mình tại hạ biết.
Người này đại khái là làm việc cho Khang Hiền hoặc là Tần lão rồi, Ninh Nghị rốt cục yên lòng:
- Giữ bí mật, án binh bất động, ít nhất một tháng sau hãy tiếp xúc.
Hắn nói khẽ xong, nhanh chóng đi.
Có người tiếp xúc, nghĩ cách cứu viện, là một chuyện tốt, cũng là một chuyện xấu. Lần trước là hắn thiết kế bẫy bắt đám người Phương Thất
Phật, một thám báo đã bị bắt tiết lộ chuyện của hắn đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức hắn, nhưng lúc này thoạt nhìn có thể hy vọng được nhiều, chẳng qua thời gian vừa qua vòng tiếp xúc của hắn vẫn chưa đủ lớn,
chưa chân chính dung nhập Hàng Châu, đối phương muốn đơn độc cứu hắn là không có khả năng, nguy hiểm tiếp xúc rất lớn.
Nếu ứng phó
chuyện này, một tháng tiếp theo, hắn cần phải ra ngoài, mở rộng tiếp
xúc với người bên ngoài, sau đó mới quấy cho nước trở nên đục một
chút...
Chú giải: Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương
ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý
người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải
giải quyết.