Sau đó là tiếng rối loạn, phố bên cạnh Thanh Uyển từ bên này nhìn lại
loáng thoáng thấy ánh lửa bùng bùng. Vân Trúc vội vàng mặc quần áo rồi
đuổi theo cẩm Nhi, đi được nửa đường thì có thiếu nữ của Thanh Uyển tới
đưa tin, cũng là từ góc đường bên kia có chiếc xe ngựa đang đến, con
ngực lồng lên chạy như điên đứt cả dây cương. Xe húc vào tường làm sụp
tường bên cạnh Thanh Uyển.
Có người bị thương không?
Bị
thương mấy người, vài người bày sạp bán bên đường bị thương đến rồi,
nhưng cũng không nặng lắm, trước đó Lý Quản Sự đã gọi đại phu đến, bảo
tôi nói với hai cô nương không cần lo lắng gì cả.
Sau khi mở rộng Trúc Ký người làm việc trong lầu là nữ nhiều hơn nam. Lý Lan quản
lý Thanh Uyển vốn xuất thân từ thanh lâu, sau đó thì vào đây, mạnh vì gạo
bạo vì tiền lại biết thi văn, cũng quen với Vân Trúc và cẩm Nhi. Lúc này nghe thấy chuyện không có gì lớn, Vân Trúc mới yên tâm:
Không có người bị thương nặng là tốt rồi.
Cẩm Nhi cười nói:
Cái này nhìn cũng náo nhiệt, những người đó cãi nhau trên lầu cũng phải yên tĩnh
chứ.
Tuy nói Thanh Uyển là chỗ lịch sự tao nhã nhưng các văn nhân, tài từ năm ba ngày lại ầm ĩ một trận cũng là chuyện bình thường, chỉ có thể chứng
minh bên này rất có nhân khí, Vân Trúc cười lắc nhìn cô gái báo tin nói:
Trên lầu còn cãi nhau không?
À, cãi nhau xong rồi à?
Chưa ạ, hình như là có một thư sinh rất nổi tiếng đi lên, sau đó bọn sẽ
không ồn ào, nhưng có người đến chào hỏi... Người kia rất trẻ, tôi còn
hỏi Tiểu Ngọc tỷ đó là ai thì vách tường đã bị đổ...
Người trẻ tuổi rất nổi tiếng? Trước kia đã đến chưa?
Chưa... chắc là chưa...
Cô gái kia vốn là con giá một gia đình nghèo khố, không biết gì về thi
văn, cũng không quen biết quá nhiều người, chỉ là lúc này nghe cô ta nói như vậy cẩm Nhi liền nhíu mày, nàng nghĩ những thứ gì đó rồi nhìn sang
Vân Trúc, vẻ mặt của Vân Trúc như không có gì, chi là động tác hơi chậm
chậm một chút, cẩm Nhi liền quay đầu lại hỏi:
Vậy hắn... Ninh gì đó hoặc cái gì Hằng đó phải không?
Điều này dì sao cũng làm cho người ta có cảm giác tràng hợp, nàng cũng không biết trong lòng mình nghĩ những gì nữa, cô gái kia có chút chần chừ:
Hình như... không phải... lại hình như là... Tiểu Ngọc tỷ nói với tôi...
Vậy trông hắn thế nào, có phải hơi cao không... Nhìn dáng vẻ rất điềm đạm...
Cẩm Nhi khoa chân múa tay, hỏi cô gái kia, cô ta có chút khó xử, Vân Trúc nhìn nàng rồi nói:
Đi xem thôi.
Cẩm Nhi mới buông tha cho cô gái kia, hai người đi nhanh về phía đình viện
đằng trước. Lúc gần tới Thanh Uyển thì bên này đã một cánh náo nhiệt,
vách tường bên của tiểu viện đã bị xe ngựa đánh đổ. Đám hạ nhân trong
Thanh Uyển đang nghe quản gia Lý Lan
chi huy đến sửa chữa, đuốc đốt
sáng, các thư sinh văn nhân ở lầu trên lầu dưới chỉ trò xem cảnh ồn ào.
Vân Trúc và cẩm Nhi nhìn vào trong viện từ, sau đó đi vào giữa sảnh đi
lên lầu hai, chi nhìn qua một lượt nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng
của người mà mình hi vọng thấy kia.
Trong Thanh Uyển phần lớn
không gian là lịch sự, tao nhã nhưng mới vừa rồi hai tốp thư sinh vừa
mới đi vào chính sảnh đã ồn ào. Sau đó lại là chuyện tường bị đụng đồ,
người bên này càng nhiều hơn, đương nhiên cũng có người đến chào hỏi Vân Trúc và cẩm Nhi. Có người thì Vân Trúc cười lại nhưng cũng có người
nàng chi miễn cường ứng phó, cẩm Nhi nhìn thấy có chút do dự nói:
Vân Trúc tỷ, không nhanh như vậy chứ?
Thực ra cũng gần như thế...
Vân Trúc không yên tâm, ánh mắt tìm kiếm nhìn vào hình ảnh những người ở lầu trên,
lầu dưới, trả lời như vậy.
Chi một lát sau, Lý Lan đi lên, nàng mới hỏi chuyện ban nãy, Lý Lan nói:
Quả thực là lần đầu tiên đến đây. Nhưng trước kia hai cô nương thì trước đây đã
từng gặp.
Thì ra là vừa mới đến, nhưng là một vị tài tử trẻ tuổi tên là Vương Tương
Chân. Y là người ngoại vùng đến đây, một năm gần đây mới nối tiếng ở
Giang Ninh.
Thứ tài tử này đổi mới thật nhanh chóng, đặc biệt là ở Giang Ninh, thực sự có tài học, hằng năm đều về Kinh thành, Lý Tần, Tào Quan đi làm quan rồi, cố Yến Trinh sau khi mất tích cũng không tin tức
gì, Ninh Nghị đi Hàng Châu, mấy bài thơ của hắn được ca tụng nhưng thành danh cũng có những cái giá của nó. Hắn có cảm giác văn đàn Giang Ninh
phức tạp, Giang Ninh ngày nay người nổi danh cũng đã thay đồi mấy người. Vương Tương Chân trong hội thơ hơn nửa năm nay cũng có thơ hay, tuy
rằng trước kia chưa từng
đến Thanh Uyển nhưng từng gặp cẩm Nhi hai
lần ở Minh Nguyệt Lâu, và gặp Vân Trúc một lần. Nếu phải làm ăn buôn bán thì chuyện này cũng không tránh được.
Hỏi xong những thứ này Vân Trúc có chút thất vọng, cẩm Nhi thở phào nhẹ nhõm trong lòng không biết là thất vọng hay là vui mừng. Sau đó Vương Tương Chân kia đi tới chắp
tay chào hỏi Vân Trúc và cẩm Nhi. Người này khoảng hai mươi tuổi, môi
hồng da trắng, khôi ngô tuấn tú. Hai nhóm người trên lầu vừa mới tranh
cãi nhau danh khí cũng không quá lớn, hiện tại y ở Giang Nhi khá nổi
tiếng, sau khi đi lên mọi người không ầm ĩ nữa, hiệu quả như vậy Vương
Tương Chân cũng hơi đắc ý.
Bây giờ ở Giang Ninh chỉ có Ninh Nghị
đầu năm là bị đám người Khang Hiền cho là "Nhân gian từ thiếu", ý là sau khi hắn viết bài từ, làm cho người trên thế gian này dám viết từ ít
hơn. Vương Tương Chân cảm giác mình đúng là cao hơn một bậc, đáng tiếc
là Ninh Lập Hằng kia có lẽ là chết ở trong loạn quân tại Hàng Châu rồi,
không thể thi đấu một
cuộc, có hơi đáng tiếc. Hơn nữa đối phương chết rồi mình cũng phải cho người ta thể diện chứ, người này thắng cũng
không anh hùng, thật sự là đáng hận.
Hiện tại là vì sau lưng Vân
Trúc và cẩm Nhi có Phủ công chúa làm chỗ dựa, sản nghiệp không lớn lắm
nhưng rất nhiều người thèm muốn, mà hai cô gái xinh đẹp này vốn từng có
thân phận thanh lâu hoàn lương nên cũng có chút danh tiếng. Các nàng
không cần quan hệ xã giao với nhiều người, ngày thường thần thần bí bí
đương nhiên là vì sau lưng đã có người chống đờ. Vương Tương Chân và đám văn nhân tài tử bàn luận chuyện hoa khôi ngẫu nhiên lại nhắc đến Trúc
Ký, nói nếu có thể khiến hai người này tham gia biểu diễn mới thì mới
thật sự là có bản lĩnh.
Có người kiêng kỵ rốt cuộc sau lưng hai
người có nhân vật quyền quý nào, nhưng bát tự chưa được chấm, đương
nhiên cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Vương Tương Chân cũng quý mến
hai người. Lúc này gặp rồi, y muốn mời hai nàng nói chuyện một lúc. Chỉ
là Vân Trúc không yên lòng, nói mấy câu ứng biến gượng gạo. cẩm Nhi cũng
gượng cười, đang lo lắng muốn an ủi Vân Trúc. Vương Tương Chân hai mươi
tuổi, toàn bộ đều do phụ nữ chu cấp, thật ra hầu hết tài tử thời đại này đều như vậy, có tài hoa, phong lưu, hơn phân nửa là các nữ tử đều yêu
thích, y vắt hết óc muốn thể hiện tài năng của mình ngay lúc này, đối
phương lại vô tâm không để ý tới, cũng không phải cách lạt mềm buộc
chặt, trong lòng y ngứa ngáy cảm thấy hai cô gái này quả nhiên rất có mê lực.
Chương 314.2: Như cùng nàng tiền thế qua môn
Nếu không
ôm hi vọng thì cũng sẽ không thất vọng lâu như vậy. Lúc này không thấy
được người mà mình mong nhớ, đêm nay bỗng nhiên trở nên vô vị. Vân Trúc
vốn dĩ định cứ thế mà dời đi nhưng gia cảnh hai hộ gia đình bán hàng bên đường dưới Thanh Uyển cũng không được tốt lắm, nàng nhớ đến khoảng thời gian khó khăn của mình trước kia, bèn dặn dò Lý Lan xử lý giải quyết
hậu quả của hai nhà thật tốt, lại dặn dò về việc sửa chữa bức tường.
Ở trên có người ngâm thơ ngẩng đầu lên nhìn đó là Vương Tương Chân đang
phe phẩy cây quạt bên lan can cùng bạn bè đàm luận, vì thế lại có thêm
một tác phẩm xuất sắc, dưới ánh đèn màu da cam, phong thái tuấn tú đó
giống như con công xòe lông. Vân Trúc nhìn lên y cũng từ bên này nhìn
sang, vừa chắp tay vừa gật đầu cười cực kì lịch sự. Vân Trúc cũng cúi
đầu đáp lễ lịch sự.
Không biết tại sao bọn họ lại có tâm hồn thơ
ca đến vậy, lúc này đang ngâm thơ Một ý tưởng nhạt nhòa lóe lên, nhớ đến Ninh Nghị, nếu hắn cũng ở chỗ này xem cảnh náo nhiệt, chưa biết chừng
còn nói đùa hai câu chắc là thú vị lắm nhưng người này quá nghiêm túc,
lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lúc nàng nghĩ đến những điều này,
Vương Tương Chân kia ở trên lầu có vài phần đắc ý: Nàng ấy nhìn ta, nghe ta làm thơ. Ánh mắt vừa rồi xem ra có chút e thẹn Cứ nghĩ như vậ lại
tiếp tục phe phẩy cái quạt tiếp tục cùng người bên cạnh đàm luận, tiếng
nói cao lên một chút, ánh mắt khéo léo nhìn xuống phía dưới. Nhưng Vân
Trúc nói với Lý Lan mấy câu, rồi lại nói với Nguyên cẩm Nhi sau đó đi
ra, mãi đến khi hình bóng kia biến mất nàng cũng không quay đầu lại.
Xem ra đúng là nàng rất e thẹn, bóng lưng của nàng hơi nghiêng nghiêng,
cũng không phải là để tập trung nghe ngóng động tình và nói chuyện bên
nà nghĩ như vậy, cảm
thấy mình thấu tâm trạng của nữ nhi, có lẽ các
nàng đang đợi ở bên ngoài. Lại tiếp tục cùng mấy người bên ngoài bàn
luận thơ ca, tối hôn đó ở lại Thanh Uyển đến tận đêm khuya.
Chỉ
một lúc sau, Vân Trúc và cẩm Nhi đã ngồi xe từ đầu hồi cửa đi ra ngoài,
đánh xe là Cẩm Nhi hóa trang thành nam nhi. Đương nhiên mỗi khi giả
thành nam nhi thì nàng đều dùng tên là Nguyên Bảo Nhi. Đa số mọi tinh
huống là đảm nhân nhiệm vụ đánh xe và bảo vệ đáng nhẽ là trượng phu Nhị
Ngữu của nha hoàn Hồ Đào, nhưng Nguyên cẩm Nhi thích tự mình đánh xe đi
chơi, sau đó Khang Hiền lại âm thầm phái người bảo vệ hai người bọn họ,
rất nhiều tình huống Nhị Ngưu lại được sắp xếp đi làm chuyện khác rồi.
Lúc này trời đã về khuya, xe ngựa chạy qua sương mù trên đường, theo dọc
sông Tần Hoài hướng ra ngoài ngoại ô. Thỉnh thoảng có ánh đèn sáng trên
thuyền sát vai chạy qua các nàng, trên đường chợt có người đi lại, hoặc
mang theo đèn lồng hoặc mang theo đuốc
lốm đốm sáng như những con đom đóm. Gió nhẹ thổi phảng phất hương hoa, cảm giác mát mẻ thảnh thơi. Xe
ngựa chạy không được nhanh, Vân Trúc tựa vào một bên ánh mắt có vẻ mơ
màng, lưu luyến đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thỉnh thoảng cẩm Nhi lại
nhìn nàng rồi nói:
Ngày mai chúng ta sẽ đi tim Phò mã gia gia.
Tỷ cũng không cần phải quá tưởng nhớ đến hắn.
Tỷ vừa mới hôn muội đấy
Vân Trúc liền mún môi cười với nàng, rồi ôm lấy nàng, gò má hai người áp
vào nhau. Cẩm Nhi cười lắc đầu, ánh mắt nheo lại, sau đó lại nghiêng đầu sang "chụt" một cái vào má Vân Trúc, nói:
Hôn rồi
Vân Trúc
nhíu mày, hé miệng, sau đó nhéo mặt nàng, cù ký nàng, hai cô gái giả nam trang cứ đùa giờn trên xe. Lúc này người đi trên đường đã thưa dần,
thấy phía trước có người đi đến hai người mới thu lại. Đèn trên xe hơi
lắc lư.
Bị muội hôn thì là của muội rồi, cho dù là Ninh Lập Hằng đi nữa cũng không thoát được
Cẩm Nhi cứ như vậy đắc ý mà thông báo.
Vân Trúc ngồi ở bên xe, hai tay ôm đầu gối cười nhìn nàng, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:
Ta là tỷ tỷ của muội, hôn một cái cũng không có gì cả.
Vâng, người - của - muội.
Nguyên cẩm Nhi phồng mà trừng mắt nhìn nàng.
vẫn Trúc lại chi cười dựa lưng vào vai cẩm Nhi, hai chân để thẳng trên xe nói nhỏ
nhẹ:
Tỷ là người của Lập Hằng
Cẩm Nhi chi tiếc một điều là rèn sắt mà không thành thép:
Ở đâu có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Có người không biết xấu hổ, Nhiếp Vân Trúc là người của Ninh Lập Hằng, là tỷ tỷ của Nguyên cẩm Nhi
Nàng nhẹ giọng nhắc lại, hai tay mềm mại thả trong gió xuân, sau đó lại cười nhỏ: Cũng là tỷ tỷ của Nguyên Bảo Nhi.
Cẩm Nhi hậm hực một lúc:
Hừ, đêm nay Nguyên Bảo Nhi ta sẽ dạy tỷ
Nàng muốn nói câu tức giận nhưng lập tức lại ngẩn người ra, lúc này đã gần
đến tiểu lầu bên kia, phía trước không có nhiều đèn đuốc, đường cũng có
vẻ tối tăm, nhưng thực ra ở bên đường bên kia có một chiếc xe ngựa dừng
lại. Trong xe chi có một chiếc đèn lồng lóe sáng, ánh sáng chiếu ra có
một bóng người mở ảo đứng bên bờ sông, là một thư sinh, nước sông Tần
Hoài trong bóng đêm chảy về phía xa.
Cảm thấy tốc độ của xe ngựa
đi chậm lại, ban đêm như vậy đương nhiên cũng không nhìn rõ kia có phải
người quen hay không. Bọn họ đã gần một năm chưa gặp, là quen thân hay
xa lạ cũng nói không rõ ràng, cẩm Nhi nhìn về phía bên kia, Vân Trúc
cũng lặng yên nhìn, đêm nay đã sai một lần, các nàng cũng không có cách
nào xác định. Trong lòng lại có những cảm xúc khó tả, ban đêm như vậy,
rốt cuộc là ai ở bên đường? Đèn lồng kia, hình như có một chữ Tô, nhưng
cách xa nên cũng không rõ lắm. Có một chiếc xe ngựa từ đầu đường bên kia chạy qua, ánh sáng hắt đến gần chiếc xe kia, người kia, dần dần che tầm mắt song phương lại, rồi lại đi qua các nàng, dần dần đi xa, người bên
kia hình như là
quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng chủ yếu là nhìn
về phía tiểu lâu tận đầu bên kia, rồi lại đứng bên bờ sông không biết là để làm cái gì?
Theo bản năng cẩm Nhi dừng xe lại, nhìn Vân Trúc, Vân Trúc cũng nhìn nàng. Một lát sau, hai người xuống xe mang theo một
cái đèn lồng nhỏ đi qua. Khoảng cách gần dần, người thư sinh kia tay cẩm một cành liễu gãy, đang nhìn xuống nước như là câu cá vậy. Nghiêng đầu
nhìn tiểu lâu xa xa, trong miệng như lầm bầm ngâm nga cái gì đó.
Gió đêm thổi qua, Vân Trúc ở đường bên này có thể nghe thấy lời bài hát. Vì hát bé, ca từ cũng bị loạn hết lên.
"Tiếng phồn hoa tiêu tan vào cõi phật chuyển về thế nhân, mộng thiên lãnh đinh đinh đinh tinh nợ, như người cam chịu, sinh tử khổ chờ, hư hư hư lại
một vòng niên luân...Phật tháp mấy tầng chặt đứt hồn ai, đau đớn tận đến khi ly tàn đèn nghiêng sơn môn đồ....như
nàng còn cùng, tiền thế qua môn, nhuộm hồng trần cùng ta...ứ ư....suốt đời...
Phảng phất cảm thấy có âm hưởng Phật giáo, hắn hướng đầu về phía bên này,
thấy xe ngựa dừng lại, nhưng sau đó xoay người thấy hai cô gái cầm đèn
lồng phía đối diện, Ninh Nghị cười cười:
Ta đã trở vế.
Một làn nước ấm áp từ trong cơ thể tràn tới, Vân Trúc nở nụ cười, ngay lúc
đó không nói nên lời. cẩm Nhi sừng sốt một lúc lâu, cảm giác tê dại run
rẩy từ mũi chân xông lên, bao phủ toàn thân, mãi về sau trong một khoảng thời gian dài nữa, nàng khó có thể diễn tả được rốt cuộc đó là cảm giác gì. Nhưng trong thời khắc này, cảm giác thật khó thớ, thiếu nữ như thần sai quỷ khiến kéo tay Vân Trúc lại, xung quanh không có người ngoài,
nàng theo bản năng hét lên.
Ta Vân Trúc tỷ Vân Trúc tỷ hôm nay hôn ta!
ừ, nàng đắn đo hai câu rồi sau đó hét lên như vậy. Rồi sau đó chính nàng cũng bị hù dọa sợ.