Cẩm Nhi ở bên kia quay sang oán hận nhìn Ninh Nghị nói:
- Kích động cái gì chứ, các mụ, các mụ ấy … Hừ … Rồi lại quay đầu đi.
Trên thực tế, chỉ sợ lúc này trong lòng Nguyên Cẩm Nhi cũng không biết là hận cái gì.
Những nữ nhân kia, mà hết thảy căn nguyên đều là do Ninh Nghị. Nhớ lại trong trận hỗn loạn đó, mình bị đánh cho thảm như vậy không ngờ lại chỉ khóc lóc. Ngày thường lý tưởng rất tốt đẹp nhưng đến thời khắc mấu chốt lại không thể bảo vệ tốt Vân Trúc tỷ. Ninh Nghị thì chỉ lắc đầu nói:
- Không có việc gì, ta sẽ xử lý tốt, sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Tin tưởng ta đi, tuy lần này quả thật hơi trở tay không kịp …
Hắn đi tới vỗ vai Nguyên Cẩm Nhi:
- Là ta sai, được chưa? Ta đi trước, ngươi … ở lại với Vân Trúc nhé.
- Cút đi!
- A!
- Huynh đừng … Làm quá mức vì bọn muội … Bọn muội không có việc gì.
Vân Trúc nghiêm túc căn dặn.
- Ừ, ta có chừng mực.
Trong tiểu lầu vẫn lộn xộn một mảng nhưng lúc này Ninh Nghị không thể ở lại giúp các nàng thu dọn, sửa sang. Cũng may Nhị Ngưu chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại, Khấu nhi cũng bị chút thương nhẹ trong lúc hỗn loạn. Ninh Nghị nhìn qua một chút, quay người đi ra.
Văn Nhân Bất Nhị cũng đi tới hỏi:
- Náo loạn lớn thế này cơ à? Sự việc cũng quả thật khiến y không ngờ.
- Phiền phức ở đây tìm hai người giúp xem qua một chút, đừng để lại xảy ra việc thế này nữa.
- Không thành vấn đề. Hiện tại ngươi phải đi về à?
- Dù sao cũng không thể ở lại được mà.
Ninh Nghị cười cười:
- Loại chuyện này cũng phải xử lý sớm một chút.
- Có muốn … Phò mã phái người đi cùng ngươi không?
Ninh Nghị lắc đầu:
- Không cần, gia sự thì cứ cố gắng khống chế trong phạm vi xử lý của mình đi. Còn quan hệ khác thì … Có thể ép người, ta cũng sẽ dùng, nhưng không cần thiết phải thực sự đưa ra. Nếu phải thực sự đưa ra, sự tình sẽ càng phức tạp.
- Ngươi biết chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, ngươi trở về sẽ ăn nói như thế nào?
- A, chẳng lẽ Tô gia còn lợi hại hơn Lâu gia được sao?
- Có thể, dù sao ngươi cũng là kẻ ở rể!
Ninh Nghị bật cười:
- Tất cả mọi người đều cảm thấy ở rể phải thế này thế kia, nói thật nhé, cho đến tận bây giờ ta vẫn không thèm để ý, hoặc là cũng vì muốn làm nhạt quan hệ với họ cho nên lúc trước mới không thích đi gặp gỡ, giao lưu … Không vấn đề, trên đời này vẫn là tình thế mạnh hơn người. Bọn họ nghĩ rằng ở rể là tình thế của ta, ta cũng nên một lần thực sự nói cho họ biết tình thế của họ là cái gì … Vốn nghĩ lần này chúng ta trở về, ông cụ đã xử lý xong hết chuyện nhà rồi, bọn họ nên hết hy vọng, không ngờ vẫn đi đến bước này …
Thủ hạ của Văn Nhân Bất Nhị dẫn ngựa tới, Ninh Nghị nói xong liền thở dài với vẻ cảm thán. Phòng hai, phòng ba của Tô gia đã mấy lần náo động. Đến lần này sau khi hắn và Tô Đàn Nhi trở về nhà, lẽ ra sự tình đã phải bình ổn xong, đám người Tô Văn Hưng cũng nên nhận mệnh, không ngờ lại xảy ra sự việc thế này.
Văn Nhân Bất Nhị nhíu mày nói:
- Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?
- Nếu có người chết hoặc chết nhiều người quá, không khống chế nổi thì sẽ tìm ngươi.
Ninh Nghị nói rồi lắc đầu, lên ngựa:
- Tuy nhiên hẳn là sẽ không đến nước đó.
- Này!
- Làm phiền ngươi!
Qua giờ Thân, ánh mặt trời cũng dần lặn xuống đằng tây, hoàng hôn buông xuống, cũng là thời khắc đẹp nhất trong ngày. Phía chân trời như hổ phách bị đốt đỏ, trong suốt đầy mỹ cảm.
Ở sảnh chính Tô gia, tiếng trao đổi vẫn tiếp tục, không khí nghiêm trọng như tam đường hội thẩm (1). Sau khi Tô Văn Hưng kể lại, những người khác cũng được gọi đến để hỏi, lại hỏi cả những phụ nhân tham dự trong sự việc ngày hôm nay. Nhưng nói thực ra, mọi người đều khá tức giận, bởi vì thời gian đã trôi qua khá lâu, ai cũng tưởng rằng Ninh Nghị sẽ trở về nhận lấy cái chết, vậy mà hắn lại còn ở lại bên ngoài tắm rửa, hoặc là bị dọa cho sợ không dám trở về. Mà bên phía Tô Bá Dung lại không hề có động tĩnh. Về phần Tô Đàn Nhi, dường như tạm thời cũng không ai dám đi kinh động tới nàng. Nghe nói ở cửa tiểu viện bên kia, Tiểu Thiền và Quyên Nhi đứng chắn như Môn Thần (thần giữ cửa), mặc kệ là ai đến đều từ chối khéo không cho vào.
1. Tam đường là ba ban ngành cao nhất trong lĩnh vực pháp luật, cùng phối hợp điều tra, thẩm tra, xử lý vụ án. Ở hiện đại là: Công an, Kiểm sát, Tòa án.
Sau năm 221 Trước Công nguyên, thời điểm nước Tần tiêu diệt 6 nước, thống nhất Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng thiết lập ba chức quan trọng yếu là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, xưng là Tam Công. Thừa Tướng quản lý Chính vụ, Thái Úy quản lý Quân vụ, Ngự Sử Đại Phu quản lý Giám sát.
Đến thời Hán, bộ môn giám sát gọi là Ngự Sử Đài, người đứng đầu là Ngự Sử Đại Phu.
Đến thời Đường thì phân chia chi tiết hơn, gồm có Hình bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự.
Đến thời Minh, Ngự Sử Đài đổi tên thành Đô Sát Viện, cùng với Hình bộ, Ngự Sử Đài gọi là Tam pháp ti. Từ đó có cách nói "Tam ti hội thẩm" hoặc gọi chung cho tất cả các đời là "tam đường hội thẩm".
Tô Bá Dung không xuất hiện lúc này có lẽ thể hiện sự đa mưu túc trí. Khi tình hình đã hoàn toàn nghiêng về một bên, ông ta cũng không có biện pháp ra mặt chống đỡ cho Ninh Nghị. Hơn nữa đối với chuyện thế này, về tình về lý ông ta đều không muốn ủng hộ Ninh Nghị, thà rằng cứ để xem Ninh Nghị có thể tìm ra biện pháp lật ngược tình thế hay tìm được ẩn tình gì khác hay không. Nếu Ninh Nghị thật sự không trở lại, có lẽ mọi người sẽ dần dần giảm nhiệt, nhưng đây cũng chính là điều Tô Văn Hưng chờ mong, bởi vì như vậy căn bản đã xác thực tội danh của Ninh Nghị. Mặc kệ hắn trở về lúc nào đều không thể lật ngược được tình thế.
Nhưng dù sao Ninh Nghị cũng đã trở lại.
Hết giờ Thân sang giờ Dậu, Ninh Nghị dẫn ngựa xuất hiện tại mặt đường cửa chính Tô phủ. Hắn đã thay bộ quần áo mới, cũng không phải bộ áo dài thư sinh khiêm tốn, e dè lúc trước mà là một bộ áo dài trắng trông tuấn tú hơn hẳn, là kiểu trang phục tương đối phổ biến ở triều Vũ, nhưng không giống trang phục thư sinh mà ngược lại giống trang phục hiệp sĩ hơn. Hộ viện ở cửa lập tức bị kinh động, có người chạy vội vào báo tin. Mấy người hộ viện còn lại đang không biết phải đưa hắn tới sảnh chính như thế nào thì hắn đã đưa ngựa cho người bên cạnh. Đám hộ viện và quản sự phụ trách áp giải người ở đây đương nhiên đều là người của phòng thứ hai. Vốn chúng đều đang định ra vẻ hung hăng, muốn chèn ép kẻ ở rể Ninh Nghị nhưng đều bị khí thế thong dong này áp đảo.
Nếu là mấy tên hộ viện của phòng lớn từng đi theo Ninh Nghị ở Hàng Châu, sợ rằng lúc này sẽ không dám đối mặt với hắn như vậy.
Ninh Nghị chỉ hỏi một câu đơn giản:
- Ngũ Thiếu ở đâu? Ta có việc tìm y!
Quản sự ở bên cạnh trả lời theo bản năng:
- Y cũng ở sảnh chính bên kia … Tiếp đó gã gần như muốn tự vả vào miệng mình, vì sao lại nhắc tới chữ "cũng" chứ.
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Vậy chúng ta đi tới đó.
Khoảng cách từ cửa chính đi tới sảnh chính thực ra cũng không xa, mọi người tụ tập bên kia cũng có thể nhìn thấy được bên này. Lúc này, đám người đang ồn áo nói chuyện bên kia đã biến thành thì thầm nói chuyện. Đám người Tô Trọng Kham ở trong sảnh đường hung tợn nhìn ra ngoài. Ninh Nghị thì vẻ mặt không hề có chút gì hung ác mà chỉ thong dong đi tới, khi đi qua đám người, nhìn thấy Tô Văn Định, Tô Văn Phương còn mỉm cười với họ. Khi đi qua cửa, hắn mới giơ tay lên chỉnh lại ống tay áo.
- Ngươi tên súc sinh này, ngươi rốt cục …
- Văn Hưng đâu?
Tô Trọng Kham rốt cục cũng đã từng trải, tuy không rõ vì sao Ninh Nghị lại như vậy nhưng cũng có thể nhìn ra được khí thế của hắn lúc này đã chèn ép được mọi người. Đây là do những sự việc hắn đã làm ở Tô gia tích lũy lâu dài cho tới nay tạo thành áp lực như vậy. Y lập tức muốn mở miệng trước nhưng Ninh Nghị cũng đã nói, càng không thèm nhìn y mà chỉ chỉnh sửa lại ống tay áo.
- Hôm nay có đông đủ thân bằng, trưởng bối ở đây, sao có thể tha thứ cho ngươi giương oai …
- Tô Văn Hưng đâu?
Ninh Nghị dừng chân lại trước cái ghế đầu tiên, cười nhìn xung quanh, lại hỏi tiếp một câu. Lúc này Tô Văn Hưng cũng xuất hiện từ phía bên kia:
- Ta, ta đang ở đây. Ngươi muốn giương oai trước mặt nhiều vị thúc bá, bề trên như vậy phải không …
Mặc dù có chút ngoài mạnh trong yếu nhưng dù sao ngay câu đầu tiên, Tô Văn Hưng vẫn có thể ổn định cảm xúc.
Ninh Nghị gật đầu:
- Được đấy, ngươi lại đây.
Hắn cầm lấy lưng chiếc ghế dựa bên cạnh, đem nó tới giữa phòng.
- Ta không đến thì sao? Ngươi là thằng điên …
- Ninh Nghị, rốt cục ngươi muốn làm gì ở đây? Ngươi quỳ xuống cho ta!
- Cũng đúng, không có việc gì!
Ninh Nghị kéo ghế dựa. Đại khái mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ ném Tô Văn Hưng nhưng việc đó lại không hề phát sinh. Hắn chuyển chiếc ghế qua mấy chỗ, sau đó thả phịch một tiếng ở giữa phòng. Tiếng động cũng lập tức cắt đứt những tiếng kêu gào, khiến trong phòng được im lặng trong chốc lát. Chiếc ghế nghiêng đi, cũng không để thẳng. Ninh Nghị vỗ vỗ vào lưng ghế hai phát, cúi đầu thoáng suy nghĩ rồi mở miệng nói:
- Năm ngoái, khi vừa mới biết việc Hoàng thương, Ô gia trúng kế, không thể không nhận thức tài năng, có người hỏi ta một vấn đề rất ngu xuẩn …