Nhà tù Giang Ninh.
Khi tiếng chém giết làm cho hỗn loạn khuếch trương, lan rộng đã càng lúc càng không thể cứu vãn được.
Ngục tốt, người cướp ngục, binh sĩ áp tù, tiểu thâu, lưu manh, đạo tặc,
người vô tội, phản tặc... từ trong ngoài đại lao chém giết không ngừng
nghỉ, một bộ phận đã trốn thoát, bắt đầu tác loạn phụ cận, nội bộ đại
lao lúc này bởi vì có một số ngục tốt võ lực khá cao vẫn ra sức kháng
cự, binh sĩ đã bị phân cách thành từng mảnh từng mảnh. Lần này người
trên Lương Sơn vào thành chủ yếu là cướp ngục, không chấp nhất việc giết sạch người chung quanh, mới khiến cho bọn họ có thể chống đờ đến lúc
này.
Nhưng thật ra một số thủ lĩnh phản tặc hệ Phương Lạp được người Lương Sơn thả ra,
dọc đường đi bởi từng bị những binh sĩ này làm nhục nên một khi ra khỏi cửa lao đã giết hết sức hăng say, nhưng dù sao bọn họ cũng không muốn bị
bắt lại, giết một lúc, vẫn duy trì lý trí, cùng người của Lương Sơn
nhanh chóng rời khỏi nhà tù.
Tại một sườn nhà tù, Lý Quỳ, Dương
Hùng cùng với Tiểu giáo kia đang chiến đấu hết sức gay cấn, người khác
căn bản không thể nào gia nhập vào vòng chiến. Tiểu giáo kia dùng một
cây thiết thương độc đấu với hai người Lý Quỳ, Dương Hùng, mỗi một thời
khắc đều cảm giác như nguy hiểm tới tính mạng, giống như dây thừng bị
kéo căng tới cực điểm, bất cứ lúc nào cũng đều làm cho người khác cảm
thấy bị áp bức đứt đoạn, nhưng trước sau vẫn duy trì tuyến tiên phong
tại nơi nguy hiểm, chiêu thức của thiết thương không được coi là linh
động thần kỳ, nhưng mỗi lần vung lên mỗi một lần đâm, đều hết sức sắc
bén ngoan độc, thiết thương va chạm với song phủ và đao răng cưa, bắn ra vô số hoa lửa.
Trên Lương Sơn tuy rằng đại đa số không phải là
người lương thiện gì, nhưng Lý Quỳ tính cách cứng rắn thẳng thắn, ngay
từ đầu đã thầm muốn đơn đả độc đấu với người ta, bởi vậy lúc mới bắt đầu khi giao thủ với Tiểu giáo này, Dương Hùng ở một bên lược trận, nhưng
sau một hồi quyết đấu, thương pháp của Tiểu giáo kia càng đánh càng
mạnh, giống như lúc trước một đấu bốn, thiết thương đại khai đại hợp,
vung mạnh nện mạnh, thậm chí còn đè ép Lý Quỳ vốn nổi danh là có sức lực kinh người, lúc này Dương Hùng mới nhảy vào, hai người đang ngăn chặn
thế tiến công sắc bén của Tiểu giáo kia. Nhưng thương pháp của Tiểu giáo này công thủ nhiều mặt, tiến thoái tùy ý bất cứ lúc nào cũng đánh ra
sát chiêu, làm cho hai người đều âm thầm kinh hãi. Võ nghệ của hai người trên Lương Sơn đều cao cường, đám người Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Võ
Tòng, Lỗ Trí Thâm có thể miễn cường cao hơn hai người một bậc, nhưng
thật sự có thể thắng được cũng rất khó đoán được, ai cũng không thể ngờ, một vị Giáo úy trong quân lại có thể có võ nghệ cao
cường như vậy.
Nhưng Lý Quỳ, Dương Hùng cùng liên thủ cũng đủ ngăn trở Tiểu giáo, những tinh nhuệ Lương Sơn còn lại liền đánh thông lan can bên cạnh đi vào mở cửa
lao. Bên trong nhà tù này cũng giam giữ vài phản tặc thuộc quân hệ của
Phương Lạp, cửa lao vừa mở ra, lập tức xông ra ngoài, có người cầm lấy
vũ khí lao đến bên Lý Quỳ, Dương Hùng để hỗ trợ. Những người này đều là
tiểu đầu mục trong quân Phương Lạp, võ nghệ cũng không kém, nhưng Tiểu
giáo này tính tình vô cùng kiên cường, thấy tù phạm phía sau muốn chạy
trốn, trong miệng quát một tiếng:
- Không được đi!
Dưới
tình huống đã bị hai người vây công mà vẫn còn dùng thiết thương chặn
người, điều này đương nhiên không có hiệu quả, tay hắn bị đao răng cưa
của Dương Hùng chém phải, máu tươi bắn ra, hầu như cùng thời khắc đó,
hắn cũng xuất thủ một đường thương cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào mặt đối
phương, trên mặt Dương Hùng lập tức xuất hiện
một đường máu.
Tiểu giáo trẻ tuổi này cuối cùng bị ngăn lấy, mà người của Lương Sơn tới không phải là để đánh nhau lâu dài, thấy không thể nào đánh hạ
được Tiểu giáo kia, hai người Dương Hùng, Lý Quỳ cuối cùng bứt ra bỏ
chạy, Tiều giáo kia đuối theo, thuận lợi giết một tiểu đầu mục quân hệ
Phương Lạp chạy phía sau, thấy chung quanh đều hỗn loạn, mới từ bỏ truy
kích.
Người của Lương Sơn cùng với một vài đầu mục của quân hệ
Phương Lạp lúc này đã giết ra ngoài lao ngục, trong nhà tù lúc này là
một vài đạo tặc không rõ thế cục đang giết đến hăng say, một số binh sĩ
và ngục tốt vẫn đang cố gắng chống đờ, Tiểu giáo kia vung thương tiến
đến, một đường xung phong liều chết, một thương đã chém một tên đạo tặc
gần đó ngã xuống, trong nháy mắt đã tụ tập được đội ngũ hơn chục người
đi theo mình.
Người của Lương Sơn vừa đi, tinh thế nguy hiểm phụ
cận được cởi bỏ tương đối dễ dàng, đợi khi giết ra cửa nhà tù, những
người đi theo Tiểu giáo cũng đều đã bị thương. Hỗn loạn ở gian ngoài đã
mở rộng lan ra trong thành thị, tựa hồ bên phía phủ nha cũng đã có động
tình, nhưng nha dịch bên trong thành hoặc là tuần bổ sức chiến đấu không cao, sợ rằng đối mặt sẽ bị người của Lương Sơn đánh cho tan tác. Tiểu
giáo kia nhìn thế cục, cầm một mảnh vải trắng quấn lấy vết thương trên
cánh tay, nói:
- Lúc này bọn chúng còn chưa chạy được xa, truy sát theo, có thể sẽ cản được bọn chúng.
Hắn tuy nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng những người còn lại đều là tim được
đường sống trong chỗ chết nên không ai nguyện ý tiếp tục cùng hắn đi mạo hiểm, có người nói:
- Những cường phi Lương Sơn này có phòng bị đến đây, chúng ta đều bị thương rồi,
sự việc nên giao cho quân coi giữ Giang Ninh mới đúng...
Tiểu giáo kia cũng không phải là cấp trên trực tiếp của mọi người, mới vừa
rồi trong loạn cục, quan quân bị tách ra hoặc là bị giết chết, hắn cũng
không phải là cấp trên có thể làm chủ để những người này bán mạng, hắn
nhìn một chút, cắn răng, rung trường thương lên, lao ra trong màn mưa.
Lúc này mưa to nhưng không hề ít kẻ tù tội sinh sự chung quanh, hoặc là bỏ
chạy tứ tán, Tiểu giáo kia bất luận thế nào cũng không thể quản hết
được. Lúc này đã có mấy người từ một bên đường xông tới, một gã nam tử
đi trước nhất vóc dáng cao to, trong nháy mắt đã đánh ngã hai người,
nhìn tinh trạng trong nhà tù, lại nhìn quan quân đang lao tới, bèn đón
đầu:
- Nhạc giáo úy, là Nhạc giáo úy đúng không, còn nhớ ta không, nơi đây rốt cuộc bị
làm sao vậy?
Giáo úy họ Nhạc nhìn người kia mấy lần:
- Trưởng quan Văn Nhân....
Người vừa đến chính là Văn Nhân Bất Nhị lúc này đang ở Giang Ninh, gã cũng có ấn tượng đối với vị Giáo úy này cũng bởi vì lúc thành Hàng Châu bị phá, vị Tiểu giáo này đã vô cùng dũng mãnh, sau đó lại có hai lần cũng từng
qua lại với vị giáo úy này. Mà vị Nhạc giáo úy này cũng biết cửa thành
Hàng Châu được mở là công lao của người đàn ông trước mắt đã hoạt động ở trong thành, bởi vậy cũng có chút cung kính, thuật lại chuyện xảy ra
trong nhà tù. Thì ra lúc cuộc chiến ở Hàng Chậu đã ổn định, lão tướng
Tân Hưng Tông an bài một đội binh sĩ áp giải tù binh lên phía bắc, thuận tiện sai Nhạc giáo úy đưa một phong thư lên phía bắc, cùng đi theo đội
ngũ áp tải tù binh, nhưng không phải là thủ trưởng của
bọn họ.
Sự việc chi vài câu đơn giản là nói xong, lúc mọi người định đuổi theo
phương hướng người của Lương Sơn, thì thấy hai kỵ tò trong mưa chạy tới, trong đó một con chạy phía trước, một con chạy phía sau, cách nhau rất
xa, cười ngựa là một cô gái, cũng chính là Nguyên cẩm Nhi đến tìm Văn
Nhân Bất Nhị. Hai kỵ đến gần đám người Văn Nhân Bất Nhị thì dừng lại,
sau đó Nguyên cẩm Nhi nói chuyện Tô gia bị tập kích.
Thì ra tuy rằng Vân Trúc không để Nguyên cẩm Nhi cùng nàng đến Tô phủ,
nhưng Nguyên cẩm Nhi sau đó không lâu lại lén lút đi theo tới, nàng ở
bên ngoài không đợi được Vân Trúc, nhưng lại thấy được trận náo động
giết chóc trong Tô gia. Nếu người bên ngoài nếu thấy được cũng sẽ không
tìm được viện binh, nhưng dù sao Văn Nhân Bất Nhị cũng đã an bài nhân
thủ đi theo bảo vệ nàng và Vân Trúc, nàng liền đi tìm người, vốn là muốn đi phủ Phò Mã tìm Khang Hiền hoặc là Lục A Quý, không ngờ trên đường
lại gặp Văn Nhân Bất Nhị.
Điều thật sự khiến Nguyên cẩm Nhi lo
lắng không chi là biến loạn trong Tô gia, mà nghiêm trọng nhất chính là: Vân Trúc vẫn chưa ra khỏi Tô gia.
Cũng giống như Ninh Nghị từng
nói không thể suy nghĩ được nhiều như vậy, lúc trong Tô phủ đang hỗn
loạn, đương nhiên cũng không có người nào còn tâm trạng để chú ý
tới
một cô gái ra vào Tô phủ. Trong màn mưa bão, trong mấy viện tò bên chính sảnh của Tô phủ đã hỗn loạn thành một mớ, đông đảo người Tô phủ may mắn hội hợp với nhau ở đó, có tiếng khóc gào của đám trẻ, tiếng người bị
thương rên ri, vô cùng hỗn loạn. Đám hộ viện dựa theo tường viện thành
lập một tuyến phòng ngự đơn giản, cũng biết mang mấy cung nỏ tới, có thể tạo nên uy hiếp đối với một vài cường đạo Lương Sơn muốn tiếp cận vào
trong phủ, nhưng các nơi tranh đấu vẫn đang vô cùng nguy hiểm như cũ,
thỉnh thoảng có hắc y nhân chạy vọt tới, chém chết một hai người, lại bị người của Tô gia liên tục đánh lui ra ngoài.
Tô Dũ dựng quải
trượng, đứng ở cửa phòng bên kia một mặt gào to, một mặt đuổi một số
thanh niên trong nhà nhát gan cầm đao thương tiến lên tác chiến. Lão tuy rằng thật sự đã già rồi, nhưng vẫn còn vô cùng uy nghi, đương nhiên,
trong mắt không che giấu được thần sắc lo lắng, có một số người đến,
cũng có nhiều người không đến, trong lòng lão lo lắng, có đôi khi kéo
người hỏi một câu:
- Vân Phương đâu... Còn có Thất thúc của ngươi nữa? Có thấy bọn họ không? Có thấy pháo nổ hay không...
Cứ hỏi như vậy, lúc này trong mấy viện từ, có phụ nhân hỏi hôn phu nhà
mình, trẻ nhỏ bị lạc, có nam tử tim kiếm phụ mẫu người nhà, thỉnh thoảng cũng thấy có người đột nhiên đứng lên, cầm đao thương gào thét:
- Liều mạng với các ngươi!
Xông vào chém giết đám hắc y nhân, trong hỗn loạn, Tô Dũ đã thấy Tô Đàn Nhi ở trong đám người bên kia, nàng mới sinh nở không lâu, vẫn đang trong
thời kỳ ở cữ, lúc này nửa người bị ướt sũng, thất tha thất thểu đi tới.
- Thấy Tiểu Thiền, Quyên Nhi không...
Nàng lôi kéo phần lớn toàn là hạ nhân, có một vài người trà lời nàng, còn hầu hết đều là lắc đầu.
Tô Dũ đi qua giữ nàng lại, kéo nàng vào dưới mái hiên, thấy Tô Dũ, Tô Đàn Nhi cũng ngẩn ra, sau đó khóc lớn:
- Gia gia...
Tô Dũ chi nhìn nàng chốc lát, mới hỏi:
- Lập Hằng đâu...
- Chàng... chàng bị phát hiện rồi, bèn dẫn dụ bọn chúng đi rồi... sau đó... sau đó... cháu không biết chàng ở đâu nữa...
- Bị thấy rồi?
Tô Dũ có chút khó hiểu, nhìn chung quanh, hỏi:
- Đứa bé đâu?
- Tiểu Thiền bế đi rồi, chúng cháu trên đường bị tách ra, cháu vốn cho rằng các nàng sẽ qua bên này....
Nàng suy nghĩ một chút, ổn định tâm trạng, nói:
- Gia gia, là Tịch Quân Dục.
- Cái gì?
- Là Tịch Quân Dục, dẫn theo đám phi Lương Sơn đến trả thù.
- ...Ta biết rồi.
Chi thoáng chần chừ chốc lát, Tô Dũ cũng đã hiểu, hai tay lão nắm chặt quải trượng, gõ mạnh xuống đất hai cái:
- Đàn Nhi, cháu hãy nghe cho kỹ, cháu hãy nghĩ cách chạy đi, ta sẽ gọi
Cảnh hộ viện tới, để bảo vệ cho cháu, mang theo vài người nữa, Văn Định
Văn Phương bọn họ đều ở đây, quan trọng nhất là cháu và Lập Hằng, nhất
định phải sống! Đây là ở trong thành, bọn họ sẽ giết không chỉ Tô gia,
nhưng hắn nhất định sẽ giết các cháu, cháu và Lập Hằng phải sống mới có
thể báo thù cho Tô gia, cháu ....võ nghệ của Lập Hằng như thế nào, có
thể tránh thoát được truy sát của bọn chúng hay không, có biện pháp gì
thông tri nó chạy trốn được hay không?
Tô Đàn Nhi ngấn người:
- Lập Hằng, chàng.... chàng sẽ không chạy...
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dưới tình huống như này, nó nhất
định có thể hiểu rõ thế cục.... Có biện pháp gì không.... để Cảnh hộ
viện bọn họ bảo vệ cháu đi tìm nó... nó...
Tô Dũ đang nói đến đây, xa xa có tiếng súng truyền đến, từ xa nghe như tiếng pháo ở trong mưa,
nhưng Tô Đàn Nhi quay đầu sang, kinh ngạc nhìn về phía đó:
- Nhưng... chàng sẽ không chạy, cháu cũng không có cách nào đi thông báo cho chàng...
- Gia gia cũng nghe nói cường phi Lương Sơn, bọn họ tạo phản, Lập Hằng dù gì cũng không đánh thắng được những người đó đâu...
- Chàng đánh không lại, nhưng bây giờ, làm sao tìm chàng đây...
Tô Đàn Nhi nghẹn ngào, đưa mu bàn tay che miệng. Lúc này trong mấy sân
cũng đã bị bao vây bốn phía, những nơi còn lại đều có hắc y nhân tùy ý
giết chóc, mưa to trời sầm sì, tường vây cao cao, ở trong lúc này như
dãy núi ngăn trở, cũng không biết bên kia Ninh Nghị lâm vào trong trận
chiến đấu như nào rồi, sát khí bốn phương tám hướng, khiến cho bất kỳ ai như không thể thoát ra khỏi sự biến hóa này.
Giống như gia gia
nói, trong nháy mắt này, Tô Đàn Nhi lại mong chờ Ninh Nghị sẽ chạy thoát được. Nhưng trong lòng nàng cũng biết căn bản không có khả năng, dù là
phu quân mình ngày thường luôn tỏ ra trầm ổn không thích tranh đấu,
nhưng trên thực tế, một
khi thật sự gặp phải chuyện, hắn căn bản
không đơn giản rút lui hoặc là từ bỏ, hắn chính là người dù trong hoàn
cảnh xấu thế nào cũng đều phải gắng sức mở ra một đường máu, có hy vọng
thì mới có khả năng cứu vãn được tình thế, tướng công sẽ không thích cảm giác để toàn gia bị giết rồi sau này quay lại báo thù.
Người lợi hại như vậy khiến người ta rất kính nể, đó là phu quân của nàng, trong
lòng nàng vô cùng thích hắn, vô cùng thích. Cũng bởi vì điều ấy, trong
lòng nàng cũng hiểu, dưới tình thế kẻ khác mạnh hơn, hắn ở trong hoàn
cảnh xấu, đại đa số sẽ vật lộn đến cùng dù không có kết quả, tranh đấu
cho đến khi máu chảy đầm đìa, tận đến khi tính mạng không còn mới thôi.
Võ nghệ của phu quân không được coi là cao, nhưng mỗi lần chém giết cùng người ta đều giành thắng lợi, nhưng bản thân cũng luôn bị thụ thương,
nhưng lúc này đây mặc dù tình thế nguy hiểm không như ở Hàng Châu, nhưng Tịch Quân Dục lại là kẻ không có lương tâm, thấy nhiều người chết như
vậy, trong lòng nàng thật sự sợ hãi, hy vọng phu quân nhà mình không gàn bướng quyết sống chết chém giết cùng đám người kia,
mà là tìm kiếm cơ hội, nếu có khả năng thì mong muốn hắn có thể chạy thoát...
Trong lòng nàng xuất hiện ý nghĩ như vậy, thấy dưới màn mưa sầm sì đột nhiên
có tia chớp lóe lên, tiếng chém giết trong tiếng sấm càng trở nên kịch
liệt. Mà ngay khi nàng cố căng mắt nhìn về một hướng của Tô phủ, nơi bị
sát khí và bóng tối bao phủ lên, Ninh Nghị cũng đang lấy lực lượng đơn
độc tiến hành một trận chém giết, trong bóng tối dày đặc, cầu một con
đường thoát...