Chớp đánh ngang qua bầu trời, xung quanh đều thành một màu trắng bệch trong chớp mắt, sau đó là tiếng sấm nổ vang.
Ninh Nghị đặt tay lên trán, nhìn cái bóng người chạy từ sân vào cửa, cũng ngây người ra. Mưa to như vậy, tình hình lại hỗn loạn, không biết sao Vân Trúc lại chạy đến đây.
Thực ra có những việc suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, mình ở bên này tiếng súng nổ vang như vậy nhất định là là có người sẽ bị kinh động, cùng vì thế mà hắn mới chuyển cuộc chiến sang nơi khác. Có lẽ Vân Trúc nghe thấy tiếng súng nên chạy đến, nhưng người khác cũng sẽ vì nguyên nhân này mà tụ tập về phía bên này.
Trong thời điểm nguy hiểm này muốn tìm nơi an toàn chỉ sợ càng khó khăn thêm gấp bội. Lúc này cả người Vân Trúc ướt sũng, tóc rối bù, nhìn dáng vẻ tiều tụy thê lương, đã bộc lộ nàng trong khoảng thời gian vừa rồi lo lắng đề phòng và trải qua nhiều biến cố, nàng lại không có võ công, cũng không quen thuộc với Tô gia, lúc trước cùng Hạnh Nhi đi ra ngoài Tô gia, trên đường đi không biết phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm và sợ hãi. Nhưng đến cuối cùng lại vòng lại phía bên này.
Nghe thấy tiếng đứa trẻ con khóc trong cái giỏ mà Vân Trúc đang bảo vệ, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn, cũng hơi ngẩn người, bước chân của Vân Trúc hơi do dự, sau đó mới nói:
- Lập … Lập Hằng?
Cùng lúc đó, bên cửa sân đằng kia có bóng người chạy vội vào, trong đó có Tịch Quân Dục.
Bọn họ xông vào sau đó lại từ từ lui ra, Ninh Nghị cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Tình hình như vậy, nếu đánh nhau thực sự mình ngay cả đường lui cũng không có. Nhưng nếu nghĩ thông suốt điều này, trong nháy mắt hắn cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, thật không ngờ đám Tịch Quân Dục khi nhìn thấy tình hình như vậy lại khiếp đảm, từ xa, nghe thấy y nói một câu:
- Ngươi ngươi …
Sau khi bọn chúng ra ngoài, Ninh Nghị nắm cây gậy trong tay, ngay lúc đó chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như được cởi bỏ, thậm chí nhìn thấy Vân Trúc ôm cái giỏ kia, bước đi cũng khó khăn. Mấy người Ngụy Định Quốc, Bào Húc, Tiết Vĩnh đều là những người lợi hại hơn so với người bình thường, tuy hắn đã dùng hết các mưu kế, đồng thời tập trung toàn bộ tâm trí cùng sự quyết đoán của bản thân, lúc này mới có thể làm cho mấy chiêu có hiệu quả, bản thân hắn cũng phải hao tổn tâm lực rất lớn.
Chiến đấu liên tục, sử dụng liên tục Phá lục đạo, lúc này thấy nguy cơ đã qua đi thì cảm giác mệt mỏi lại trào lên.
- Muội … muội không sao chứ …
Bước xuống bậc thang 2 bước, âm thanh có vẻ hơi khàn khàn. Vân Trúc ôm cái giỏ nhỏ chạy đến, ngẩng mặt lên, vẻ mặt tươi cười, nhưng trên mặt đầy nước đọng cũng không biết là nước mưa hay nước mắt của nàng nữa. Bây giờ người nàng đã ướt sũng, cơ thể còn run lên, nhìn thấy bộ dạng của Ninh Nghị nàng rưng rưng nước mắt, khóc nấc lên rồi dừng lại muốn đỡ Ninh Nghị đi lên cầu thang:
- Huynh bị thương rồi …
- Không sao, không sao đâu …
Ninh Nghị nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu, rồi vịn vào tay nàng đi lên ba bốn bậc thang, đến dưới mái hiên, Vân Trúc cẩn thận đẩy một tấm da cứng lên chiếc giỏ, hiện ra mặt đứa trẻ đang khóc:
- Đây là … con của huynh và Đàn Nhi cô nương đúng không?
Nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ. Ninh Nghị gật đầu đột nhiên quay người đi chỗ khác, cầm chắc đao trong tay,nhưng xuất hiện ở cổng sân lúc này không phải là kẻ địch, có tiếng người vui vẻ vọng lại:
- Anh rể!
Đám Văn Định, Văn Phương từ bên kia sang, họ cũng đang bị thương, cũng có người chạy về đón Thiền Nhi và Quyên Nhi đến đây. Vân Trúc nhẹ nhàng nói:
- Thiền Nhi cô nương và Quyên Nhi cô nương vừa rồi đều bị thương, hi vọng họ không sao. Muội … muội vẫn luôn tìm huynh để nói với huynh một câu. Sau khi gặp Tô cô nương muội đã muốn nói với huynh rồi, nhưng chưa có cơ hôi … Muội sợ, huynh … Muội sợ huynh sẽ …
Dọc đường nàng chạy mất sức cho nên tiếng nói cũng yếu ớt, Ninh Nghị nói:
- Muội không sao là tốt rồi, có gì nói sau, cần nghỉ ngơi trước đã!
Vân Trúc cười lắc đầu:
- Muội, muội muốn nói cho huynh nghe như lâu rồi, đợi Tiểu Thiền cô nương vào muội sẽ không nói được, muội sợ huynh … Muội sợ huynh hiểu nhầm Đàn Nhi cô nương. Vừa rồi cô ấy không đối xử với muội thế nào, nương tử của huynh, thực sự rất yêu huynh, cô ấy thật lợi hại. Ngay từ đầu muội đã thầm nghĩ không được để cô ấy thử mình nhưng sau đó cô ấy lại nói … Muốn nhìn xem muội đúng là có còn trong trắng hay không, muội rất bối rối. Lập Hằng … Huynh không biết, sau khi muội cởi quần áo, Đàn Nhi cô nương liền đến thay muội mặc quần áo vào, lúc đó muội mới biết mình mắc mưu … Nhưng cô ấy khóc, vừa kéo quần áo của muội lên vừa khóc.
Lúc huynh gõ cửa, cô ấy vội lau nước mắt đi không muốn huynh nhìn thấy, sau đó huynh đẩy cửa vào thì trên mặt cô ấy không còn nước mắt nữa. Nhưng đấy là huynh cách xa, nếu ở gần đó thì vẫn nhìn thấy … Muội nghĩ, cô ấy thực sự rất yêu huynh …
Vân Trúc nói thế này:
- Muội biết huynh sẽ hiểm lầm, cho nên tuy cô ấy không muốn muội nói với huynh nhưng lúc huynh ra cửa muội đã định nói với huynh rồi, huynh đừng hiểu lầm Tô cô nương … Thực ra, nhìn thấy cô ấy khóc, muội cảm thấy cho dù muội bị kiểm tra thật thì cũng không sao cả … Muội, Lập Hằng … Muội đau …
Nàng vừa nói, vừa bỏ cái giỏ xuống sau đó dựa mình vào tường. Hắn thấy thân thể nàng ngã trên mặt đất bèn lao đến ôm lấy Vân Trúc, bây giờ mới nhìn rõ thấy đầu nàng đang chảy máu. Hắn lắc lắc nàng, trong miệng không phát ra được âm thanh gì, cũng không biết nên nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng canh cách của hàm răng va vào nhau, trong mắt nổi lên đầy tia máu. Tiểu Thiền và Quyên Nhi ở bên kia cũng đã đến, nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thiền cũng òa khóc:
- Cô gia, Nhiếp cô nương vì cứu đứa trẻ, có thể … Có thể bị đánh trúng một cái vào đầu rồi …
Ở bên kia, Vân Định và Văn Phương không chú ý đến những thứ này, nhìn thấy Vĩnh Bào Húc ngã trên mặt đất, liền chạy lại vây lấy, trong cơn loạn lạc này người thân hoặc ly tán hoặc đã chết cả rồi, lúc này có người kêu lên:
- Y còn chưa chết!
- Giết y đi!
Văn Định cầm đao trong tay muốn một đao giết chết Tiết Vĩnh. Ninh Nghị đột nhiên quay đầu lại, nhặt cây gậy ở dưới đất lên, ném ra ngoài, cây gậy gào thét bay qua sân nhà, đập vào đánh văng đao của Văn Định ra ngoài. Văn Định cũng sợ hãi lui về sau hai bước, nghe thấy tiếng của Ninh Nghị đanh thép:
- Dừng tay!
Lúc này hắn không khống chế được cảm xúc, giọng nói trong tiếng mưa cứ quanh quẩn trong sân. Đám Văn Định nhìn sang, chỉ thấy Ninh Nghị ôm Vân Trúc, vẻ mặt như con mãnh thú vậy, anh ta do dự rồi nói:
- Nhưng y vẫn chưa chết!
Có người gào lên:
- Cha ta không thể chạy ra được, có thể bọn họ giết rồi …
- Còn có em trai ta …
- Vì sao lại không giết bọn họ! Ta nhất định phải giết bọn họ!
Trong mấy người đó có người hét lên. Ninh Nghị thấy Văn Phương lại muốn ra tay, lập tức quát lên:
- Các đệ muốn cả nhà chết sao?
Văn Phương ngẩn người ra, Ninh Nghị chỉ bọn họ:
- Các đệ muốn cả nhà chết sao? Có những người đã chết rồi! Nhưng tiếp theo thì sao? Các đệ muốn Tô gia chết cả sao?
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, hắn dùng cả hai tay ôm lấy Vân Trúc rồi quay đi chỗ khác. Mọi người không nhìn thấy mặt hắn mà chỉ nghe thấy hắn nói:
- Bọn họ chắc chắn sẽ chết! Nhưng hôm nay phải sống! Hôm nay … nhất định phải để cho mấy người này sống!
Hắn nói xong, ôm lấy Vân Trúc rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rồi lại quay đầu lại:
- Lục soát người bọn họ, tìm tất cả mọi thứ! Mau!
Tuy rằng lúc hắn tập võ từng học qua cách trị liệu vết thương nhưng dù sao vẫn chưa thành thục. Vân Trúc bị thương ở đầu, dù lớn hay nhỏ thì lúc này ôm nàng hắn vẫn thấy tim, mạch đập bình thường. Những người này hành tẩu trên giang hồ chắc chắn trên người có mang thuốc tốt để trị vết thương … Hắn cũng không chắc chắn chỉ có thể phán đoán, tận hết nhân sự, lặng yên nghe thiên mệnh của Vân Trúc. Hắn vừa ôm nàng vừa nhìn về phía chính sảnh, sao đó nhìn thấy Tiểu Thiền và Quyên Nhi cũng bị thương, hắn mỉm cười với các nàng.
Trên đời này hắn không xem trọng nhiều chuyện lắm, cũng thực sự không phải là loại người vô máu lạnh nhưng tình hình trước mắt chỉ có thể tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Nếu đã không khống chế được thì bản thân sẽ phải trả cái giá rất lớn mà mình không thể tiếp nhận nổi. Hắn nghiến chặt khớp hàm, phát ra những tiếng lách cách, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh …
Trong thành Giang Ninh cuối cùng loạn trong mưa bão, những người được thoát khỏi nhà tù đã quấy nhiễu trong thành Giang Ninh toàn bộ hỗn loạn, không ngừng được mở rộng, kéo về các hướng cổng thành. Rất nhiều cảnh hỗn loạn trên đường được dẹp yên nhưng có những gia đình nghèo không có hộ viện bảo vệ đã bị cướp sạch. Quân coi giữ bên trong thành bị kích động nhưng cảnh hỗn loạn này vốn dĩ là do những tên tội phạm trong nhà tù gây ra, nhất thời cũng không thể trấn áp được, nhưng ngược lại đám đầu mục dưới trướng Phương Lạp được người của Lương Sơn giải cứu nhân lúc hỗn loan này mà liều chết xông lên tạm thời dấu thân phận của mình, cũng không biết phải chạy về đâu.
Cảnh hỗn loạn của Tô gia, bây giờ cũng bị cuốn vào cảnh hỗn loạn chung, một đám tù nhân chạy đến gần Tô gia, những nhà chung quanh đều đóng chặt cửa viện, cầm đao gậy sẵn sàng chống trả nếu như chợt có biến loạn xảy đến nhà mình. Tô phủ vẫn đóng chặt cửa bỗng ầm một tiếng bị đạp mở tung ra, vài hắc y nhân đứng canh giữ ở bên cạnh vọt vào đầu tiên, nhưng sau đó lại không động binh đao, chỉ thi lễ với người vừa xông đến:
- Thiết Ngưu đại ca, Lâm đại ca!
Trên Lương Sơn có thể được như vậy thì đó chỉ có thể là đám người Lý Qùy, phá cửa viện,một đám người đã nhanh chóng xông vào, hán tử đi sau cầm một cây thương lớn trong tay cau mày:
- Sao vẫn chưa đánh xong!
- Hình như có vấn đề xảy ra …
- Có vấn đề gì xảy ra được chứ?
Lý Qùy cầm lưỡi búa to trong tay, dẫn mọi người đi thẳng về phía chính sảnh.
Đương nhiên là y không thông thuộc đường lối trong Tô gia nhưng đánh ở chỗ nào thì cũng vẫn có thể nghe biết được.
Lúc nói chuyện, mọi người đều thẳng tiến về phía chính sảnh, hỗn loạn bên gian ngoài vẫn đang duy trì liên tục, sau một lát, cửa viện tử phụ cận chính sảnh đã bị đạp đổ, người xông vào dưới dự dẫn dắt của Lý Qùy, chém giết như hổ báo. Trong nháy mắt đã đả thương tất cả những người chống lại.
- Tí người mà cũng đánh lâu thế, Tịch huynh đệ, huynh làm sao thế?
Toàn thân loang lổ đầy máu tươi, Lý Qùy thấy Tịch Quân Dục che bụng mới hỏi:
- Bào huynh đệ, bọn họ đâu rồi? Đi làm gì rồi?
Trên Lương Sơn, Lý Qùy nghe lời Tống Giang nhất nhưng thường ngày tiếp xúc với Bào Húc nhiều hơn, tính cách thô bạo của Bào Húc cũng gần giống y vậy. Nghe thấy đối phương hỏi câu này, Tịch Quân Dục vừa băng bó vết thương vừa đi đến bên có chút do dự nói:
- Tôi, tôi cũng không rõ lắm … Bảo đại ca, bọn họ đuổi theo Ninh Lập Hằng, tôi cũng không rõ sao giờ họ vẫn chưa quay lại, có thể là … Có thế thể là bị tên Ninh Lập Hằng kia xử lý rồi?
- Đùa nào, võ công của Bảo huynh đệ giỏi thế nào chứ? Sao lại bị một kẻ võ nghệ non kém xử lý chứ, hẳn là bọn họ không quen thuộc địa hình nên đi vòng vo rồi, hừ … Dù sớm muội gì cũng bắt được nhưng thế này thì chậm quá!
Lần này từ Lương Sơn đến đây, cứu tù nhân Giang Ninh mới là việc chính, đến Tô phủ trả thù chỉ là nhân tiện thì làm thôi. Tịch Quân Dục cũng không dám nói đám người Bào Húc và Tiết Vĩnh đã làm hỏng chuyện. Tuy trên núi đều nói đến những chuyện nghĩa khí nhưng nếu làn này bên mình xảy ra tổn thất lớn như vậy vẫn sẽ có ảnh hưởng đến y. Lý Qùy có thể thay gã tìm ra lý do, gã bèn theo đó mà nói:
- Có lẽ là vậy.
Nhưng Lâm Xung lại liếc nhìn gã một cái:
- Ngươi sao lại bị thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Xung trọng nghĩa khí, có mối giao tình sâu sắc với Tịch Quân Dục nên nói có vẻ rất thân thiết.
- Không sao, bị một tên tiện nhân ám hại, phiền Lâm đại ca phải quan tâm rồi …
Bên này đã trao đổi xong, mấy người trong sân đã hoàn toàn bị khống chế, sau đó đám Lương Sơn đuổi hết người của Tô gia ra sân, từ từ đi về phía chính sảnh đi ra ngoài. Sắc trời u ám, mưa to, không lâu sau hơn một trăm người của Tô gia đã bị xua ra sân lớn. Dù là trai, gái, già trẻ cũng đều bị dầm dưới mưa. Đám hắc y nhân cầm đao vây xung quanh, canh giữ.
- Việc này giải quyết nhanh cho xong.
Tia chớp xẹt qua bầu trời cùng với tiếng sấm. Lý Qùy nói đến đây rồi lại hỏi Tịch Quân Dục, y cầm hai lưỡi búa trong tay, gào lên:
- Ninh Lập Hằng, mày mau ra đây cho ông, nếu không ông sẽ giết chết hết người nhà của ngươi.
Võ công của y cao cường, tiếng nói cũng vang to, lại dốc lực mà gào lên khiến cho toàn bộ Tô phủ đều là tiếng "giết hết, giết hết!". Dưới sân mọi người đang than khóc, cũng không ít người nhận ra tên đang ôm bụng dưới mái hiên chính là Tịch Quân Dục. Tuy rằng trước kia gã làm thủ quỹ nhưng ân oán hồi đó vẫn có người không biết. Trong số họ đột nhiên có người đứng dậy nói:
- Tịch thủ quỹ, Tịch đầu lĩnh … oan có đầu, nợ có chủ. Năm xưa người có ân oán với ngươi là Nhị tỷ, là phòng lớn bọn họ, nay Nhị tỷ ta ở chỗ này, ngươi vì sao lại muốn giết chúng ta …
Người đứng ra đó là Thất thiếu gia của Tô gia. Tô Văn Qúy của phòng ba, anh ta biết rõ chuyện Tịch Quân Dục thích Đàn Nhi, thậm chí trước kia còn châm ngòi cho gã hận thù. Bây giờ anh ta nói như vậy, Tịch Quân Dục cũng nhìn vào đám người, chỉ thấy ở một góc, Đàn Nhi che mưa bằng một tấm vải, được Cảnh hộ viện và một vài người đang bảo vệ ở giữa, đứng ở bên kia, còn có Tô Dũ đang chống quải trượng.
Tô Đàn Nhi vốn được bọc trong vải che mưa chốn ở đằng kia, bị gọi như vậy, bất thình lình nàng đã thành tiêu điểm rồi.