Cỏ lau lay động nhẹ nhàng, sao đêm chìm dần, cây trong bóng tối lắc lư, tiếng quạ đen từ bờ sông truyền đến, trong doanh địa được dựng tạm thời bên bờ sông, đống lửa trong trại vẫn còn đang đốt, thỉnh thoảng có tiếng người vẳng lại. Nơi này đã là địa giới Sơn Đông, phía trước là một nhánh sông Tứ Thủy, đi qua sau là Cổn Châu, Vận Châu, gần sát địa bàn Lương Sơn. Lâm Xung ngồi trên một tảng đá phía xa trong bóng đêm, đang nhìn mũi thương mang theo bên mình, suy nghĩ gì đó.
Tống Vạn cầm vò rượu, từ bên đi tới đưa cho y một bát:
- Lâm huynh đệ có tâm sự sao?
- Cảm ơn.
Vân Lý Kim Cương Tống Vạn ở Lương Sơn bản lĩnh không cao, nhưng y là bậc trên của Lương Sơn, bình thường nói chuyện, làm việc vẫn ung dung, ổn trọng, tiếng nói có trọng lượng. Lâm Xung tạ ơn đối phương rồi uống một hơi cạn sạch bát rượu:
- Làm phiền Tống đại ca hao tổn tâm sức rồi.
- Mấy ngày trước, sau trận chiến, tinh thần của Lâm huynh đệ không yên, ta làm ca ca đương nhiên là nhìn ra được.
Lời của Tống Vạn, hẳn không phải chỉ là một trận chiến Giang Ninh, mà là ba ngày trước những người phản hồi Lương Sơn bị giết trên đường. Người ra tay, ngoài binh lính của quan phủ ra cũng có mấy tên cao thủ trong đó. Xuất hiện những người trong Tô phủ Giang Ninh. Trong đó có ba gã sử dụng Tác hồn thương và thanh niên đầu lĩnh võ nghệ không kém chút nào. Nhưng lợi hại nhất vẫn là Tiểu Giáo mà bọn họ từng chém giết trong nhà ngục Giang Ninh, lúc đó bọn họ tấn công mình còn chưa chuẩn bị, trên đường đánh giết gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Một vài tiểu đầu mục dưới trướng Phương Lạp vừa mới tiếp xúc đã bị giết dưới thương của hắn, sau đó thì Lâm Xung đấu với tiểu giáo kia, hai người càng đánh càng xa, đến cuối cùng thì bất phân thắng bại, Tiểu Gíao kia đi rồi, Lâm Xung nhìn ra cũng có chút tâm sự.
Nhưng đây chỉ là tình huống người bên ngoài nhìn thấy, lần này Tống Vạn được phái đến đây, chủ yếu là để cân bằng cục diện của đội ngũ, xem như một người áp trận. Lúc đó chém giết kịch liệt, y còn nhìn ra tên Tiểu Giáo kia lợi hại, vốn muốn qua đó hỗ trợ, nhưng sau khi truy sát qua, thấy Tiểu Giáo đang đánh bỗng nhiên ngừng thương pháp, lui về sau mấy bước, hỏi Lâm Xung:
- Sư phụ Chu Đồng có quan hệ thế nào với ngươi?
Đại hiệp Thiểm Tây "Thiết tí bàng" Chu Đồng là võ học tông sư nổi tiếng trên giang hồ. Ban đầu ở Biện Kinh cũng là người có địa vị cao ở Ngự Quyền Quán, chính là ân sư thụ nghiệp của Lâm Xung, hầu hết chúng nhân Lương Sơn đều biết. Mấy đệ tử chân truyền của ông như Lư Tuấn Nghĩa, Tôn Lập và Lâm Xung đã lên Lương Sơn rồi. Sử Văn Cung và Loan Đình Ngọc thì là kẻ địch của Lương Sơn, một kẻ đã chết rồi, một kẻ mất tích.
Tống Vạn nghe thấy Tiểu Giáo nói như vậy, liền hiểu ngay võ công lợi hại của hắn ta có quan hệ với Chu Đòng, chỉ là lúc ấy Lâm Xung không thừa nhận, nói:
- Đánh thì đánh, nói nhảm làm gì.
Lại vung thương tấn công.
Võ công của Tiểu Giáo vẫn ở trên Lâm Xung, thấy Lâm Xung không thừa nhận cũng múa thương tấn công tới, hai người đều là cao thủ số một về thương. Tống Vạn không dám tiến lên, chỉ là đánh một trận, Lâm Xung rơi vào thế hạ phong, vẻ mặt của Tiểu Giáo càng trở nên nghi hoặc, bỗng nhiên nhảy ra khỏi trận chiến, trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi là ai rồi?
Lâm Xung không nói gì, Tiểu giáo kia nói tiếp:
- Ta đã từng nghe chuyện của ngươi, biết người có huyết thù oan khuất, nhưng dù vậy, ngươi cũng không nên giúp những tên thổ phỉ này cướp loạn phỉ Phương Lạp. Hôm nay, mặc dù ta có thể đánh bại ngươi, nhưng chưa chắc giết được ngươi, chỉ có thể thả ngươi, sau này với chức trách của ta mà ngươi còn ở Lương Sơn thì ta nhất định giết ngươi! Ngươi tự giải quyết cho tốt!
- Người đó là đệ tử chân truyền của sư phụ ta, cùng là tiểu sư đệ của ta.
Lâm Xung nói như vậy, đương nhiên Tống Vạn cũng hiểu được, vỗ vai y nói:
- Làm ca ca cũng nhìn ra, võ công của người này cao như vậy, lại là có tình sư huynh đệ với ngươi, lần trước y không muốn tranh phong cùng ngươi, có tình có nghĩa, nghĩ ra cũng là hảo hán, sao không …
Tống Vạn còn chưa nói hết lời, trong tay Lâm Xung đã căng thẳng, cương thương rung lên. Tống Vạn biết những lời này khiến y nổi giận liền không nói thêm gì nữa, một lát sau chỉ nghe Lâm Xung nói:
- Y là đệ tử quan môn thân truyền của sư phụ, các ngươi không làm gì được y.
Trước kia Lâm Xung cũng là người trung thân báo quốc, sau đó bị Cao nha nội hãm hại, thê tử bị âm nhục mà chết, vì huyết hải thâm thù này không thể không lên Lương Sơn làm cướp được, có lẽ là sầu não tự thân. Lúc này, ngữ điệu không cao, có thêm mấy phần buồn bã nhưng giọng nói vẫn đanh thép. Tống Vạn không nói, chỉ cùng y uống một bát rượu kia, cũng vào lúc này bên doanh địa bỗng nhiên loạn lên.
Lần này cướp ngục Giang Ninh, quan phủ đuổi giết một phương nhưng bọn họ đều là người từng trải, những người tham dự cũng là người tinh nhuệ, bởi vậy gặp chuyện bị mai phục cũng chỉ coi như cơm bữa. Lúc này hỗn loạn, Lâm Xung nắm lấy cây thương cùng Tống Vạn tiến lên, nhưng bên kia bắt đầu càng loạn hơn kéo ra ngoài. Trận đánh bất ngờ này quy mô không lớn, là một gã cao thủ đột nhập vào doanh trại, xa xa có người dùng nỏ bắn, nhất thời khiến mọi người không kịp trở tay.
Khi Lâm Xung đuổi tới thì đám cao thủ kia đã cưỡi ngựa chạy xa, thuận tay còn mắt một gã đầu mục dưới trướng Phương Lạp, những người còn lại đều cưỡi ngựa hoặc chạy đuổi theo.
Bên này đều là cao thủ, khi tuấn mã xông ra, tảng đá, ám khí ném như châu chấu bay rợp trời, đồng thời cung tiễn nỏ thỉ cùng mở bắn. Kẻ đột nhập bất ngờ kia mặc toàn áo trắng, phi ngựa chạy, gã đầu mục bị bắt kia cũng không giãy giụa, hai người gần như đánh đấm, máu tươi bay trong gió, tiếng kêu thảm thiết đến đáng sợ. Đợi đến khi tiếp cận được rừng cây rốt cuộc đùi ngựa cũng bị đá đánh trúng, một tiếng hí dài vang lên, hai người ngã từ trên ngựa xuống. Kẻ mặc áo trắng đột nhiên đứng lên, ném gã đầu mục kia về phía mọi người, có người bắt được cái xác kia nhưng không khỏi lui về sau một bước.
- Người này, người này …
Bên rừng cây cách đó không xa, chỉ thấy bóng người mặc đồ trắng kia nghiêng người bay qua mọi người, toàn thân loang lổ nhiều vết máu tươi, đặc biệt là trên mặt máu từ đầu chảy xuống bốn phía, chỉ thấy trong miệng y nôn ra một vật, vật đó rơi vào trong bãi cỏ, trong đám người có người giết nhiều người nhận ra đó là một con mắt.
Các xác bị mọi người bắt được từ yết hầu lên trên, cũng bị xé toác, không chỉ yết hầu bị đứt mà ngay cả diện mạo cũng bị nát, có chỗ còn nhìn thấy cả xương trắng. Một bên mắt cũng bị móc ra thoạt nhìn tất cả đều có dấu răng, gã đầu mục bị bắt này rõ ràng là bị cắn chết.
Kẻ mặc áo trắng kia dáng người cao to, cặp mắt như phát ra ánh sáng trong đêm tối, người đầy máu tươi, quỷ dị. Đương nhiên mọi người cũng không bị dọa, chỉ là một thoáng chần chừ, nhất thời muốn xông lên, tên áo trắng kia nhào vào rừng cây, dưới sự yểm hộ của ba tiễn thỉ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Đã vào ban đêm, mọi người cũng không nhìn rõ xung quanh, cũng chỉ nhớ nguyên tắc khi gặp rừng chớ tiến vào, lục soát một hồi, kìm nén tức giận. Có người nhớ đến tên áo trắng kia nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Giết người trên giang hồ, giết thì giết, cho dù là Tôn nhị nương ở Lương Sơn quen làm bánh bao nhân thịt người, nhưng cái loại người đánh nhau mà cắn chết người này vẫn là hiếm thấy. cũng có người kiến thức rộng rãi nói:
- Là lang đạo bên này thôi.
Trong cảnh nội Sơn Đông lúc này phần lớn là đạo cướp, người kia nói lang đạo cũng có mấy người từng nghe, là một chi đạo phỉ không lớn bên Tứ Thủy, xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng xuất hiện phần lớn là làm chuyện đen ăn đen, không bao giờ nói quy củ, nhưng bọn chúng cũng chỉ là làm những cuộc đánh nhỏ, những người còn lại sẽ không để trong lòng, chỉ là nghe nói thủ lĩnh Lang đạo ăn thịt người sống, cực kỳ hung tàn.
Bàn tán một lúc, cũng không biết tại sao tên Lang đạo này lại nhằm vào lính của mình, nhưng lập tức qua bên Tứ Thủy, chỉ cần qua đó đến địa giới của Lương Sơn Thủy Bạc thì tên Lang đạo này cũng không dám đuổi theo nữa. Mọi người đề cao cảnh giác như vậy, đến ngày thứ hai cũng không có ai nhắc đến chuyện lang đạo kia nữa, tất cả đều ném qua sau đầu. Cái loại người điên điên khùng khùng này có thể là đầu óc ngộ thương, dù gì cũng không thể để hắn xuất động toàn bộ Lương Sơn, bọn chúng cũng không đến mức chú ý đến mình.
Lúc này bọn họ đều nghĩ như vậy … Ngày hè đã đến, mưa gió đến, thời tiết thay đổi trong bỗng chốc. Bầu trời đầy mây, Ninh Nghị đứng trên lầu hai của Thanh Uyển nhìn mọi người đang đi vội vàng trên con đường phía dưới, cảnh này cũng gần giống với khi Tô gia gặp nạn đạo phỉ Lương Sơn hoặc là Giang Ninh trước đó.
- Mười hai năm trước, khi Đương kim thiên tử chưa lên ngôi, Mật Trinh Ti vốn được thành lập trong vội vàng, ban đầu chỉ có hai bộ, phân chia theo thứ tự là Liêu Đông và Yến Vân. Bộ Liêu Đông chuyên đi châm ngòi gây xích mích mẫu thuẫn các hệ nội bộ Liêu quốc, mà bộ Yến Vân, lại là chuẩn bị lấy lại mười sáu châu trở về. Hai bộ này được thành lập thực ra có chút lý tưởng hóa, bắt đầu chỉ là mấy vị thư sinh có khí phách lập nên, lúc tham gia tổng cộng có năm vị nguyên lão, nay lui về dần, chỉ còn lại ta và Tần Tướng.
Vết thương của Ninh Nghị cơ bản đã không còn ảnh hưởng gì đến sức khỏe, cũng đang chuẩn bị rời khỏi Giang Ninh, hôm nay Khang Hiền mời hắn đến là muốn chính thức nói nới với hắn về chuyện Mật Trinh Ti.
- Nhưng mặc dù là như thế, ngay từ đầu Mật Trinh ti là do Từ Tự Nguyên đưa ra. Trên thực tế ông ta làm việc không chính đạo, có đối khi dùng thủ đoạn. Rất nhiều người trong chúng ta ngay từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không hiểu rốt cuộc là trong đầu ông ta nghĩ cái gì. Từ khi triều đình thành lập, kế tục chế độ tam tỉnh lục bộ, cũng có thay đổi nhưng các sự vụ đều có chức ti của mình, đối nội có Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự; đối ngoại có cho đến giờ vẫn là Xu Mật Viện chuyên ti. Lập Hằng cũng nên hiểu, một tổ chức nếu chức vụ không rõ ràng thì cuối cùng sẽ gây đại họa. Lúc ấy chúng ta cũng lo liệu, phản đối kế hoạch mà Tự Nguyên đưa ra.
Trước đây, khi nói đến chỗ này thì Khang Hiền cũng phải gượng cười lắc đầu.
- Nhưng Tự Nguyên, thủ đoạn của người này hay thay đổi, tính tình kiên định, ông ta và Đương kim thánh thượng có tình thầy trò, Thánh thượng lúc đó còn quá non trẻ cũng gật đầu, nhưng chỉ e Thánh thượng đối với điều đó cũng không quá thích, vẫn nhấn mạnh, tránh các chức ti xung đột, tất cả đều lấy Tam Ti Nha Môn, Xu Mật Viện làm chủ đạo, càng về sau, thành lập Mật Trinh Ti, trên danh nghĩa là phủ Thành Quốc Công chúa ta bỏ vốn, Tự Nguyên làm việc là chủ yếu, còn lại ba người thứ tự là Lương Mộng Kì, Tả Đoan Hữu Tả công và Đại Nho Vương Kỳ Tùng. Sau khi Mật Trinh Ti thành lập được một năm, Tả công qua đời, trước đêm Hắc Thủy Chi Minh, quân Liêu xuôi về nam, Vương Kỳ Tùng Vương Công đang ở huyện Hình Sơn, chính là đẩy mạnh mũi nhọn tiến công quân Liêu. Tính tình Vương Công cương trực, ngoài phụ nữ và trẻ em ra, toàn nhà đều không tránh, cuối cùng một nhà hi sinh cho tổ quốc. Vương Công bị lột da trần thi, lúc đó Tự Nguyên ở tiền tuyến, bất lực, đối với việc này, có lẽ cả đời ông ta đều ăn năn.
Khang Hiền nói xong những chuyện này, dùng lại một chút, ông vốn tuổi cũng đã già, sớm đã không tỏ vui buồn, nhưng khi nói đến chuyện này thì mắt cũng đỏ lên.
Có lẽ cả đời ông chuyện ăn năn nhất cũng giống như Tần Tự Nguyên. Sau đó, ông lại lắc đầu.
- Nhà Vương Công còn nhiều phụ nữ, trẻ con, đàn ông chỉ còn lại một đứa cháu tên là Vương Sơn Nguyệt. Nếu ngươi đi Sơn Đông, có thể kết giao với y … chuyện Mật Trinh Ti này, ước nguyện ban đầu có làm được không thì tạm thời khó nói, nhưng ngay từ đầu, với ta cũng vậy mà Tự Nguyên cũng vậy, thực ra đều không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào khí phách thư sinh thì không làm nên chuyện, sau đó một đường tìm tòi, sau khi tới Hắc Thủy Chi Minh, có người cảm kích cho rằng là các động tác liên tiếp của Mật Trinh Ti tại phương bắc đã chọc vào người Liêu, thực ra đây cũng là một phần nguyên nhân …
- Trước Hắc Thủy Chi Minh, Mật Trinh Ti dần dần phát triền, trong nước cũng thiết lập năm bộ, vì số người ít, liền trực tiếp đi đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc, và trung ương tìm, nhưng ở những một vài phương diện, nhân thủ lực lượng đều không đủ. Sau Hắc Thủy Chi Minh, Tự Nguyên thôi Thượng thư Bộ binh, Lương Mộng Kì áy náy trong lòng, thậm chí còn gửi thư cắt bào đoạn nghĩa cho Tự Nguyên, chuyện của Mật Trinh ti cũng từ đó mà dừng hoạt động. Nhưng đối với hai bộ Liêu Đông phương bắc, Yến Vân vẫn còn hoạt động, đây là do ta và Tự Nguyên phụ trách. Mãi đến khi phương bắc loạn lạc, Thánh thượng mới nghĩ lại đến Mật Trinh Ti, lại cho hoạt động trở lại. Mặc dù thời gian vận hành còn chưa nhiều nhưng cũng có nhiều điều lệ, khi loạn Hàng Châu, cuối cùng vẫn có chút tác dụng …
Khang Hiền nói chuyện liên quan đến Mật Trinh ti, biên chế, Ninh Nghị lại hỏi một chút vấn đề, ông mới quay về phủ phò mã. Trời lúc này đã tối, sắp có mưa to, hắn đứng ở đầu lan can lầu hai một lát, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi về phía bên này. Người đánh xe có khí phách hiên ngang, đúng là Nguyên Cẩm Nhi, nhìn thấy hắn từ xa, nàng quay đầu lại tay chỉ chỉ bên này, sau đó vén rèm xe lên, Vân Trúc thò đầu ra, trên đầu nàng còn quấn lụa trắng, nhìn cũng gầy đi nhiều nhưng nhìn thấy Ninh Nghị, nàng mỉm cười rồi vẫy tay.
Một tiếng ầm vang, chớp xẹt qua bầu trời, hắn ngẩng đầu lên nhìn … vừa lúc trời mưa to.