Edit + Beta: Vịt
Hàn Huấn mang theo hành lý đến Học viện Lục quân nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
Cảnh Đông vui mừng nhướng mày nói: "Hàn Huấn cháu có thể đến thật sự quá tốt, vừa vặn hôm nay phải họp, chúng ta thảo luận sắp xếp công việc tiếp theo của hạng mục này."
Nhưng phòng họp vừa mở ra, Hàn Huấn cho rằng mình tiến vào hội nghị đại lão kinh khủng nào.
Nhân viên tham dự bên trong toàn bộ đều mặc quân trang, ngồi nghiêm chỉnh đang ở trong mây mù lượn lờ trợn mắt nhìn sang.
Hóa ra, các đại lão đóng cửa họp cũng hút thuốc.
Cơn giận bọn họ lúc trước thảo luận vẫn chưa tan, đột nhiên một người xa lạ đi vào, hấp dẫn lực chú ý của tất cả bọn họ.
Cảnh Đông cười giới thiệu: "Hàn Huấn, biên kịch của《Cứu viện có một không hai》."
"Một trong những biên kịch." Hàn Huấn sửa đúng cách nói của Cảnh lão.
"Đúng, đúng." Cảnh Đông cười haha, "Một trong những biên kịch, một người khác là Trâu Xuân Sinh, hắn bị bệnh, không đến được."
Chủ nhiệm Khâu chau mày vẻ mặt u sầu nói: "Mau ngồi xuống, nắm chắc thời gian."
Hai người vào ngồi, Hàn Huấn còn chưa thấy rõ tại chỗ có bao nhiêu người, chủ đề vừa bị bọn cậu cắt ngang lại tiếp tục.
"Đổng Tịnh đề nghị vừa nãy của anh đã nói không được." Chủ nhiệm Khâu đi thẳng vào vấn đề, "Còn muốn bộ mới."
"Khâu Diệp Bân, anh nói cái này không được, cái kia không được, anh là biên kịch hay tôi là biên kịch?!"
Sắc mặt chủ nhiệm Khâu xanh mét nói: "Là tôi nói không được sao, là trưởng đoàn nói không được! Phương pháp sáng tác của anh khác gì với phim trước đây của chúng ta, khán giả có cảm giác thay thế, đã nói bao lần rồi!"
Một người khác nói: "Cảm giác thay thế quay nhiều quân giới và trang bị lục chiến mới nhất của chúng ta thì thế nào? Tôi thấy khán giả thích mấy thứ này, nói không chừng rất có cảm giác thay thế."
"Không được." Chủ nhiệm Khâu quả thực biến thành Khâu Không Được, "Phim phải chiếu ở hải ngoại, nội dung quá cơ mật không thể quay, tôi biết anh muốn khoe khoang, đây là lúc khoe khoang sao?"
"Trực tiếp quay theo kịch bản, tôi thấy không có vấn đề gì mà."
Ngón tay chủ nhiệm Khâu gõ mặt bàn, "Anh quên phải có sức ảnh hưởng rộng rãi sao, nội dung bộ trước của anh, bên ngoài đánh giá tự anh xem."
"Vậy không viết nữa." Một người trong đó sảng khoái bỏ gánh, đầu thuốc lá trên ngón tay dụi mạnh vào gạt tàn, "Biên kịch của《Cứu viện có một không hai》cũng tới rồi, anh tìm cậu ấy!"
Đây là trực tiếp chuyển mâu thuẫn đến trên người Hàn Huấn.
Trong phòng họp mười mấy người cao lớn mặc quân phục uy mãnh, đồng loạt quét tới, trong ánh mắt không nói rõ mong đợi hay là có ý gì.
Hàn Huấn bình tĩnh nhận lấy xem kỹ lưỡng, dù sao hạng mục chỉ cần tên của cậu, kịch bản căn bản không quan trọng, vậy cậu cứ yên lặng làm một người bình thường nghe.
Các đại lão cãi nhau còn rất thú vị, chơi vui hơn nhiều so với chủ nhiệm Khâu mặt lạnh nghiêm túc.
Kết quả một khắc sau, Khâu Diệp Bân gật gật đầu, "Tiểu Hàn, nói ý kiến của người trẻ tuổi bọn cháu."
Tuổi tác mỗi người ngồi đây đều 40 trở lên, bàn về kinh nghiệm phong phú hơn Hàn Huấn rất nhiều.
Thanh niên duy nhất Hàn Huấn nói: "Cháu vẫn chưa xem qua kịch bản, không đưa ra được ý kiến xây dựng."
Nhưng, chủ nhiệm Khâu quyết định muốn dùng cậu giải vây, tiếp tục hỏi: "Vậy cháu nói, bây giờ thể loại phim gì được người trẻ tuổi hoan nghênh nhất."
Hàn Huấn:......
Vấn đề này vô cùng rộng, Hàn Huấn đều phải đắn đo trả lời.
Người tuổi trẻ bây giờ, có tính bao dung cường đại, lại cực kỳ nhạy cảm xoi mói.
Bọn họ duyệt phim điện ảnh ưu tú khắp thiên hạ, không phải tùy tiện phim nào cũng có thể dựng cờ yêu nước thỏa mãn khẩu vị xoi mói của bọn họ.
Bọn họ một khi nhận thấy được qua loa của bộ phim liền sẽ tức giận khởi xướng một trận chiến tranh internet, tùy thời tùy chỗ hái dưa để ăn.
Hàn Huấn suy nghĩ một chút, nói: "Phim điện ảnh người trẻ tuổi thích, hoặc là nhẹ nhàng thoải mái thả lỏng thần kinh của bọn họ, hoặc là nghiêm túc đứng đắn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, hoặc là...... hài hước sa điêu giết thời gian."
"Sa điêu?" Lần này đến lượt Cảnh Đông tò mò.
Hàn Huấn cho rằng, mọi người dù gì cũng là người trong giới điện ảnh, nhất định rất hiểu rõ từ ngữ của người trẻ tuổi bây giờ.
Hóa ra, không phải ai cũng tên là Văn Hạc Sơn, cũng không phải quan hệ tốt với Văn Hạc Sơn, hiểu ngay được Hàn Huấn giải thích phim khá phức tạp.
Cho nên, cậu kiên nhẫn giải thích, "Sa điêu chính là ý khôi hài, chỉ một vài phim hài chơi khăm kinh điển, xoay ngược tình tiết phim, diễn dịch khoa tương, khiến người xem ôm bụng cười to."
Không biết ai nhỏ giọng nói một câu, "Thấp kém."
Không khí có chút lúng túng, phần lớn quân nhân đang ngồi, đều là lớn lên trong giáo dục đứng đắn, đối với phong cách "sa điêu"mà Hàn Huấn hình dung, ít nhiều mang theo cảm xúc khinh thường.
Hàn Huấn không tức giận, cậu chỉ nói: "Kịch bản tôi viết phần lớn đều có kiểu bridge plot thấp kém này, cho nên các vị có thể không cần phải để ý đến tôi, tiếp tục thảo luận nhiệm vụ của các vị."
Nhưng, căn bản không có cách nào tiếp tục thảo luận, Khâu Không Được sẽ hủy bỏ tất cả đề nghị của bọn họ, cuối cùng dẫn đến kịch bản hoàn toàn không có tiến triển.
Cảnh Đông đương nhiên biết không khí tại sao trầm thấp như thế.
Sau khi hạng mục bắt đầu, hai biên kịch nổi tiếng cũng bởi vì ý kiến không hợp nhau cãi vã vô số lần.
Biên kịch Đổng am hiểu thiết huyết nhu tình, truyện muốn viết là quân tâm hướng quốc, tẩu tâm hướng quân, cùng soạn một bài hát ca tụng ủng hộ quân đội.
Biên kịch Dương am hiểu quân đội nghiêm túc, truyện muốn viết là huấn luyện quân sự, ngoại địch xâm lược, chết thảm trong giấc mộng Trung Quốc.
Hai người hoàn toàn là phương hướng bất đồng, muốn dung hợp vào nhau, căn bản dở dở ương ương.
Hai biên kịch đều là biên đạo cấp một trong giới, ai cũng không thuyết phục được ai, chỉ có thể chủ nhiệm Khâu đến sắm vai đen mặt, hủy bỏ tất cả quyết định của bọn họ.
Đáng tiếc, quyết định thì phủ định rồi, hai biên kịch lại phân cao thấp, cố chấp ý kiến của mình, thủy hỏa bất dung.
Cảnh Đông là lão cách mạng sắp về hưu, thường xuyên nói chuyện với người như Văn Hạc Sơn, khí chất tự nhiên bất đồng.
Ông nói: "Hàn Huấn nói điều kiện được hoan nghênh quá rộng, vậy đi, cháu đề cử ví dụ cụ thể."
Hàn Huấn chỉ biết viết kịch bản thấp kém sa điêu, trong lòng hoàn toàn không suy nghĩ nghiêm túc.
Cậu thong dong tựa lưng vào ghế, nói tùy tiện: "Đã muốn quay một bộ phim có sức ảnh hưởng rộng rãi, vậy thì, tôi sẽ lựa chọn vai chính đơn độc. Tỷ như, nam chính Sài Hỏa, là tinh anh của bộ đội tác chiến đặc chủng, lúc thi hành nhiệm vụ bị thương nặng, bị bệnh nằm giường."
Dạo đầu bình thường, biên kịch Đổng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh đồng chí Sài Hỏa nằm trên giường bệnh nhớ lại nhân sinh đặc sắc, chỉ cảm thấy câu chuyện này nhàm chán còn không bằng quân tẩu yêu đương.
(Quân tẩu ý là chỉ một người nam trong quân đội yêu đương với một người phụ nữ bình thường)
Kết quả, Hàn Huấn chuyển đề tài, nói: "Bệnh viện mà Sài Hỏa ở bị khủng bố tập kích, phần tử khủng bố xâm lấn đồng thời ép mấy trăm con tin, kế hoạch truyền tin hoàn toàn chặt đứt, bộ đội đặc chủng chạy đến ngoài bệnh viện không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có Sài Hỏa ở trong bệnh viện dựa vào cơ trí và dũng cảm của mình ra sức tranh đoạt, nhưng hắn thế đơn lực bạc, chỉ dựa vào sức một mình căn bản không cách nào chế phục phần tử khủng bố."
À, biện kịch Dương suy nghĩ một chút, phát triển này rất bình thường, Sài Hỏa làm nam chính nhất định phải bị thua cuộc ngắn ngủi, sau đó bằng vào lực ý chí siêu phàm của quân nhân và hỗ trợ của đồng đội ngoài bệnh viện, cuối cùng trong ứng ngoài hợp, đột phá vòng vây, trọng điểm phô bày ra phẩm chất tốt đẹp bền bỉ bất khuất của quân nhân.
Nhưng, Hàn Huấn nói tiếp: "Lúc tính mạng mấy trăm con tin hết sức nguy nan, Sài Hỏa bỗng nhiên đánh thức thần lực của Hỏa Sài, thần lực cực kỳ lợi hại, hắn có thể thiêu đốt bản thân giành được năng lực giá trị vũ lực gấp 10 lần kẻ địch, hơn nữa có thể cách không gian lấy ra tất cả quân bị tinh nhuệ mà bộ đội ngoài bệnh viện mang theo, thế là, hắn tay trái súng liên thanh, tay phải AKM, đơn thương độc mã mở tank, còn có thể remote triệu hoán đạn đạo phòng không tiến hành tiến công tinh chuẩn với phần tử khủng bố, một người giữ cửa vạn người khó qua, Sài Hỏa trực tiếp triển khai chiến đấu 1vs50 bới phần tử khủng bố, mặc kệ thần lực Hỏa Sài phải trả giá cao, hắn đại nghĩa lăng nhiên thiêu bản thân, chiếu sáng con đường phía trước của bộ đội tác chiến đặc chủng lục quân, thành công giải cứu mấy trăm con tin, không thiếu một ai."
"......"
Đối mặt với nét mặt cau mày trầm tư của mọi người, Hàn Huấn chân thành nói: "Cháu cảm thấy, đây chính là phim mà người trẻ tuổi thích."
Các đại lão đầy bàn, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Tình tiết phim vớ vẩn này, thiệt hắn có thể nghiêm túc nói ra.
Siêu năng lực?
Bọn họ muốn quay chính là lục quân hiện đại!
Ánh mắt đại lão đang ngồi càng thêm khinh thường, nếu người trẻ tuổi thích kiểu phim này, vậy bọn họ thà không quay! Dù sao không phải nhiệm vụ của bọn họ!
Không ngừng ngoại viện, ngay cả chủ nhiệm Khâu cũng nghe sửng sốt.
Quả nhiên tư tưởng của người trẻ tuổi không giống trước, thảo nào hắn ở nhà nói con cái đều không nghe.
Sài Hỏa nhận được thứ quái lực loạn thần của thần lực Hỏa Sài, thật sự được người trẻ tuổi hoan nghênh?
Để hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhiệm Khâu cảm thấy có thể thử một lần.
Mặc dù hắn căn bản không biết Hàn Huấn muốn biểu đạt cái gì, nhưng Cảnh Đông nói đúng, không thể Hàn Huấn còn chưa thử đã trực tiếp phủ quyết.
Bởi vì, đây nhưng là biên kịch mỗi kịch bản đều bứt phá 2 tỷ.
Một bộ phòng vé cao, có thể nói trùng hợp.
Hai bộ phòng vé cao, có thể nói may mắn.
Ba bộ phòng vé cao......
Chủ nhiệm Khâu không thừa nhận Hàn Huấn, nhưng bị tưởng tượng phong phú, không chút logic nào mà Hàn Huấn vừa nói ra làm rung động.
Hắn gật đầu giữa thảo luận thì thầm toàn trường, nói: "Thầy Hàn, cháu trước cứ viết ra kịch bản thần lực Hảo Sài đi."
Hàn Huấn:......
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Hàn Huấn trở về nhà khác học viện, cảm giác mình tự đào hố sâu cho mình, còn chôn mình lại.
Trên bàn đặt yêu cầu của Ảnh thị Trường Không đối với bộ phim, bên trên viết rõ ràng: Giương cao quốc uy, phát huy mạnh văn hóa quân đội, miêu tả phong mạo của quân nhân, làm nổi bật chủ đề chính, có sức ảnh hưởng rộng rãi, nhận được thừa nhận của quần chúng nhân dân.
Yêu cầu này, không có chút liên hệ với câu chuyện đốt cháy bản thân thắp sáng người khác mà cậu thuận miệng chém bừa.
Cậu nghi ngờ chủ nhiệm Khâu đã bị chèn ép điên rồi.
Sự điên cuồng của quân nhân quả nhiên khác biệt với người khác, ngoài tính tình âm tình bất định, còn dễ bị người trẻ tuổi tùy tiện lừa gạt.
Hàn Huấn nghĩ lại mình ở trước mặt chủ nhiệm Khâu có phải lộ vẻ quá lớn lối, kiêu ngạo, thế cho nên khiến chủ nhiệm Khâu thần chí không rõ sinh ra ảo giác đáng tin.
Sài hỏa à......
Hàn Huấn tiện tay vẽ một dấu chấm, một "Hỏa", một người diêm đơn điệu tịch mịch đã xuất hiện trên bản văn kiện bí mật photo.
Cậu phải thế nào mới có thể viết ra một bộ phim quân nhân Hỏa Sài thiêu cháy bản thân chiếu sáng người khác phòng vé cao đây.