Editor: Shiba
Lục Gia Hành chạm tay vào cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve "Trả cho tôi."
Anh nói là kẹo nhưng Hứa Lê lại cảm thấy người đàn ông này là muốn nuốt sống mình, tim cô đập rất nhanh, vào lúc anh sát gần lại trong nháy mắt cô đột nhiên nghiêng đầu.
Nụ hôn đậu ngay trên má cô. Hơi nhẹ nhàng, mềm mại như là đậu hũ.
Đầu Hứa Lê ong lên một tiếng, cả người đều phát run, thanh âm mang theo khẩn cầu: "Lục tiên sinh, sao ngài lại có thể nói chuyện không biết lí lẽ như vậy."
Lục Gia Hành ngồi dậy, cảm xúc còn tràn đầy hưng phấn như bị dội một chậu nước lạnh, cảm giác hai bên nóng lạnh giao chiến làm anh mất kiên nhẫn.
Anh nói: "Ra ngoài đi."
Nghe vậy, Hứa Lê lộ ra biểu tình sung sướng vì sống sót sau kiếp nạn.
Lục Gia Hành nghiến răng, lập tức gọi điện thoại cho Lục Chấn Đông, bảo lúc nào ông trở về thì nhân tiện đưa Hứa Lê về chung cư luôn.
"Vậy ngài đi đâu?"
Cô còn biết hỏi?!
Lục Gia Hành xụ mặt, "Ngủ."
"Được rồi."
......
Nhà cũ lúc sửa lại có xây thêm một bãi đỗ xe, Hứa Lê ở ngoài đợi xe Lục Chấn Đông mãi không thấy liền tự mình đi ra đó.
Trong lòng cô vẫn còn rất loạn, nên không rảnh thưởng thức cảnh sắc xung quanh, chờ lúc hoàn hồn lại nghe được có tiếng nói chuyện ở nơi xa.
Triệu Đình đang khóc, tựa như làm nũng lấy tay đánh nhẹ lên người Lục Chấn Đông, "Lão thái thái rốt cuộc có ý gì chứ, Gia Hành bây giờ cũng đã lớn như vậy, bà ấy vẫn xem thường tôi sao?"
Lục Chấn Đông không ngăn cản bà, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không tốt lắm, "Mẹ lớn tuổi rồi, bà thấy bà ấy còn có thể làm gì, nhà cũ không phải ngày nào cũng tới. Bà không phải làm gì cả, chỉ cần chơi mạt chược, rồi ngủ, sao vẫn không biết đủ."
"Không biết đủ? Tóm lại ông cũng coi thường tôi, Lục Chấn Đông tôi hôm nay hỏi ông một câu ông phải nói thật, nếu không phải năm đó tôi mang thai, có phải ông vốn đã không cưới tôi?"
Lục Chấn Đông mở cửa xe, bị Triệu Đình chặn lại, "Tôi không văn hóa không được đi học, nên lão thái thái cố ý chọn Hứa Lê cho Gia Hành, còn không phải là muốn đánh vào mặt tôi. Ông cũng để bà ấy đánh tôi? Cái gì ông cũng đều nghe bà ấy có phải không!"
Nhà cũ thật ra thì không chỉ lớn như vậy, phần kéo dài ra bên ngoài sân đều là sản nghiệp của Lục gia. Bãi đỗ xe là nhà tự xây, an tĩnh lại kín đáo, Lục Chấn Đông làm người làm cao lâu, vốn không muốn nói nhiều ở đây.
Nhưng mà Triệu Đình hết lần này đến lần khác ầm ĩ náo loạn đều không hiểu chuyện không buông tha, ông không thể chịu được nữa, nói: "Bà thì biết cái gì! Tôi nghe lời lão thái thái để Gia Hành cưới con bé, không nên sao, bà có biết gây dựng sự nghiệp thì dễ giữ vững sự nghiệp mới khó......"
Hứa Lê đang cúi đầu nghe, tai bỗng dưng không nghe thấy gì nữa.
Văn Triệt không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau, bịt kín lỗ tai cô. Hứa Lê vốn đang hoảng sợ, vừa muốn kêu ra tiếng, Văn Triệt đã cười toe toét với cô, ép tiếng kêu ngược về cổ họng.
Cậu ta làm khẩu hình nói: "Suỵt, đừng lên tiếng."
Hai người đứng sau cây cối, là chỗ khuất, không dễ bị người phát hiện.
Hứa Lê hất tay cậu ra, Văn Triệt lắc đầu, vẫn cười, cậu ta lúc cười rộ lên bên trái mặt hiện má lúm đồng tiền, trông rất vui vẻ. Qua một lát cậu ta mới buông ra, Hứa Lê định quay lại xem tiếp thì tay bị cậu ta lôi đi thật xa mới thả.
Nơi này quá lớn, Hứa Lê cũng không biết chạy đến chỗ nào rồi, cô chống tay, nhíu mày nói: "Có phải cậu không muốn để tôi nghe bọn họ nói chuyện phải không?"
Văn Triệt không tỏ ý kiến.
Cô lại nói: "Lần sau cậu không được kéo tôi như vậy nữa."
Văn Triệt dựa lên thân cây, lấy một điếu thuốc ra cắn trong miệng, "A, tiểu cô nương còn rất bảo thủ đấy."
Mày Hứa Lê càng nhăn hơn, xoay người bỏ đi. Văn Triệt lấy điếu thuốc xuống, chạy nhanh nói: "Này này! Tôi sai rồi được chưa! Tốt xấu gì tôi cũng là đại minh tinh đấy, cho chút mặt mũi được không! Trước tiên cô đừng trở về bây giờ dì Triệu có khả năng vẫn đang náo loạn, chắc là chưa xong đâu."
"Sao cậu lại biết?" Hứa Lê nghi hoặc hỏi.
"Chuyện này có gì mà không biết." Văn Triệt càng thêm cảm thấy Hứa Lê có vấn đề, cậu ta cười mặt mày phơi phới, "Có muốn tôi kể cho cô nghe ít chuyện hào môn bí sử không. Dì Triệu thế mà lợi hại lắm đấy, mười bảy tuổi đã mang thai anh Gia Hành rồi!"
Mười bảy?!!
Hứa Lê trừng lớn mắt.
Văn Triệt không tìm bật lửa chỉ kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, "Nghe nói nhà rất nghèo, hơn mười tuổi liền thôi học, tới mấy nơi bán rẻ tiếng cười để kiếm tiền."
Lúc còn trẻ Triệu Đình rất xinh đẹp, nhưng mà có người cha bài bạc, người mẹ vô năng, phía dưới còn một đàn em trai em gái cần nuôi dưỡng, bị chính cha đẻ giới thiệu tới mấy chỗ có đàn ông tìm hoan làm công, nói là làm phục vụ, kỳ thật chính là bán rẻ tiếng cười.
Cười bán lâu rồi, ai biết còn sẽ bán cái gì.
Triệu Đình không muốn, nhưng không đi thì bị ba đánh, lại phải lo chi phí trong nhà, cuối cùng vẫn đi.
Đi ngày đầu tiên liền gặp Lục Chấn Đông.
Một nhóm ông chủ lớn ngồi kia chơi mạt chược, đều mang theo bạn gái, chỉ có Lục Chấn Đông là lẻ loi tới một mình, có người nói giỡn, khiến cho Triệu Đình đang mang trà phải ngồi tiếp rượu ở bên cạnh ông.
Lục Chấn Đông không phản đối, nhưng là cả đêm cũng không làm hành động nào khác với Triệu Đình, ông chính là toàn tâm toàn ý thua tiền. Lục Chấn Đông rất giỏi trong làm ăn, nhưng kí năng chơi bài lại thê thảm, thua đến mức Triệu Đình ngồi bên cạnh làm đồ trang trí cũng không nhìn nổi nữa, nói: "Ông chủ, ngài đánh nước này không được, ra lá này mới có thể thắng."
Đó là câu đầu tiên mà bà nói với Lục Chấn Đông.
Lục Chấn Đông lúc này mới nhìn nàng một cái, hỏi: "Cô biết đánh?"
Buổi tối hôm đó Triệu Đình giúp Lục Chấn Đông thắng rất nhiều tiền.
Hai người chính là quen biết nhau như vậy, duyên phận rất kỳ diệu, nhìn hợp mắt liền ở bên nhau. Lục Chấn Đông không thiếu tiền, ngẫu nhiên đánh bài chỉ do muốn bồi dưỡng tình cảm với đồng bạn. Nhưng thật sự có một cô gái vắt hết óc giúp ông thắng tiền như vậy, lại khiến ông nhìn với con mắt khác.
29 năm trước, một người đàn ông phong hoa chính mậu* (nghĩ là tuổi trẻ mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tươi lai tươi sáng), một cô gái dịu dàng kiều diễm, sau đó câu chuyện tất cả đều là nước chảy thành sông.
Chuyện bất hạnh duy nhất là Triệu Đình che giấu tuổi tác của mình, lúc vác bụng to bước vào Lục gia bị phát hiện mới mười bảy tuổi.
"Có phải nghe rất cặn bã hay không?" Văn Triệt nói xong, vô tâm vô phế cười cười, "Đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi, hơn nữa hào môn mà, người trong cuộc cũng đều là bị ép buộc thôi."
Cho nên sau này lão thái thái bắt Lục Gia Hành đính hôn ước, lại chọn con gái thư hương thế gia, cũng giống như đánh lên mặt Triệu Đình.
Văn Triệt nói: "Tôi nói với cô là vì sợ cô nghĩ nhiều, dì ấy cũng không phải cố ý ghét cô chỉ do nguyên nhân sâu xa bên trong, bà ấy bực tức kìm nén vài thập niên mà không có chỗ xả thôi."
Cô trông giống nơi trút giận lắm sao?
Hứa Lê nhún nhún vai ý chả sao cả.
Văn Triệt có chút ngoài ý muốn, "Cô không khó chịu sao?"
"Khó chịu cái gì?" Hứa Lê rũ mắt, thầm nghĩ, dù sao cô cũng chẳng nhớ gì, ai nói mà chẳng như nhau.
Ba mẹ nói một phiên bản, Lục gia nói một phiên bản, cô không phải không tin, chỉ là...... Hứa Lê ngẩng đầu lên, xoè bàn tay ra trước mặt.
Ánh mặt trời chói mắt lọt qua khe hở ngón tay.
Cô muốn tự mình chứng kiến, tự mình hiểu ra mọi chuyện.
Văn Triệt nhìn bộ dáng của cô, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vừa rồi cậu sợ Hứa Lê khó chịu mới kể cho cô, về mặt khác cũng muốn thử.
Chuyện Triệu Đình là bí mật mà người Lục gia ai ai cũng biết, chỉ là qua nhiều năm như vậy, Lục Gia Hành cũng đã 28, lại được lão thái thái vô cùng yêu quý nên mới không ai nhắc lại.
Hứa Lê là vợ Lục Gia Hành, không có khả năng không biết chuyện này.
Trừ khi...... Cô không nhớ rõ.
Di động Hứa Lê vang lên, là Lục Chấn Đông gọi tới.
"Tôi phải đi rồi." Cô nói.
Văn Triệt lơ đãng hỏi: "Cô thật sự không nhớ rõ tôi?"
"Hả?" Hứa Lê chớp mắt, cô nhớ Lục Gia Hành từng nói qua, hai người không quen biết nhau, vì thế hỏi lại, "Chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau sao?"
"Không hẳn vậy, là tôi đơn phương gặp cô." Văn Triệt nhớ lại hồi ức, bừng tỉnh cười cười, "Khi đó cô rất đáng yêu."
Hứa Lê cảm thấy cậu ta hơi kì quặc, vẫy tay, "Hẹn gặp lại nhé."
"Cô thật đúng là có tấm lòng rộng lượng, hai ta lần này xem như quen biết, quét WeChat đi." Cậu ta lấy di động ra nói thầm, "Bây giờ mấy cô gái nhỏ đều thích theo đuổi ngôi sao, sao cô không như vậy."
Hứa Lê không nghi ngờ gì, lại sợ Lục Chấn Đông chờ lâu, vội vã thoát thân, cô mở ra WeChat quét qua, cúi đầu nhìn màn hình, "Cái này là cậu à."
Cô đang nói, nghe thấy tiếng tách tách.
"Cậu mới làm gì vậy?"
Văn Triệt nhân lúc cô cúi đầu chụp lén một bức ảnh, vô lại đem điện thoại bỏ vào túi, "Có làm gì đâu, tôi tự chụp mình thôi mà!"
Lục Chấn Đông lại điện thoại tới, Hứa Lê vội vã chạy đi, không muốn lèo nhèo với cậu ta nữa.
......
Lục Gia Hành bị di động đánh thức, vừa thấy làTần Chiêu.
Anh ngủ đến mơ hồ, mí mắt nửa gục xuống, tiếng nói lười biếng hỏi: "Chuyện gì?"
Biết hôm nay anh về nhà cũ, nếu không phải gặp việc gấp Tần Chiêu cũng sẽ không gọi cho anh.
"Lục tổng...... Cái này......"
Lục Gia Hành đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mùa hạ ngày dài đêm ngắn, ánh chiều tà còn chưa tan hết.
Anh lấy tay chống trán, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tần Chiêu nói: "Anh đã xem trên nhóm bạn bè chưa?"
Lục Gia Hành: "......"
Hôm nay có phải ai cũng muốn tạo phản,muốn chỉnh anh hay không chứ, anh có WeChat, chỉ là lúc nào cần thiết phải gửi tin nhắn mới dùng, ngày thường rất ít khi lật xem nội dung bên trong.
Giọng Tần Chiêu có chút gấp gáp, "Anh lên xem tin em trai Văn Triệt của anh mới đăng đi."
Lục Gia Hành nghe thấy cái này tên, liền cảm thấy không không phải là chuyện tốt, nhưng không nghĩ tới, có thể không tốt đến như vậy.
Hai giờ trước Văn Triệt đăng lên WeChat của mình một bức ảnh tự chụp,phía trên là một cô gái đang cúi đầu xem điện thoại trong tay. Góc độ là từ trên xuống dưới, lại hơi mờ, không thấy rõ cô gái đó rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng nếu là người thân thiết, cẩn thận nhìn có thể nhận ra đó là Hứa Lê.
Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì, nhưng trong hình người chụp góc độ đó giơ một bàn tay ra như đang chạm vào vành tay Hứa Lê.
Hoặc cũng có thể lý giải thành, mới vừa chạm vào xong đang muốn thu tay về.
Phía trên còn kèm theo một câu như đòi mạng —— "Vành tai không có xỏ lỗ, đáng yêu quá đi."
Lục Gia Hành đang xem thì Tần Chiêu điện thoại tới, "Lục tổng, không biết là ai cắt bức ảnh này trong nhóm bạn bè phát lên Weibo, bây giờ đã lên top hot seach rồi, mọi người đều đang thảo luận, nói, nói......"
Giọng Lục Gia Hành lạnh lẽo đến quỷ dị: "Nói cái gì?"
Tần Chiêu cách điện thoại rùng mình một cái, "Tôi chia sẻ hình ảnh sang cho anh."
【 ảnh đế cho nhóm bạn bè hấp thụ ánh sáng, hư hư thực thực ngầm thừa nhận tình yêu. 】
【 Văn Triệt trong nhóm bạn bè rải cẩu lương, rốt cuộc chấm dứt tháng ngày độc thân. 】
Những tiêu đề này đều hot không kém, xuất sắc nhất chính là bình luận.
"Oa! Văn Triệt thế mà có bạn gái rồi, ông xã của tôi thế mà có bạn gái!!!"
"Cô gái này là ai vậy, chỉ là một bức ảnh đã thêu dệt ầm lên? Sợ là PS đấy? Trong bài phỏng vấn của đài giiar trí Thượng Chu, ảnh đế của chúng ta còn nói cầu thoát độc thân mà!"
"Lăng xê đấy, khẳng định là công ty nào đó coa người mới sắp xuất đạo,nên tới cọ lưu lượng!"
"Tin nóng! Bạn học của anh trai tôi có đứa em cũng ở trong nhóm bạn bè của Văn Triệt, nói, việc này là thật!"
"Cô gái này nhìn thậy trong sáng, lông mi dài thật đấy!"
"Lầu trên mắt mù à, mờ như vậy mà cô vẫn nhìn được trong sáng hay không?!"
......
Còn có quá nhiều nội dung nhưng Lục Gia Hành không muốn xem tiếp, anh ngồi trên giường, tay chống trán, khuỷu tay gác lên đầu gối, mặt mày âm u.
Hơn mười giây sau, anh mặc quần áo xuống lầu, dì Hạ thấy anh hơi lạ, hỏi: "Gia Hành, con thấy trong người khó chịu lắm sao?"
Lục Gia Hành không đáp, bình tĩnh hỏi: "Văn Triệt đâu?"
"Đi rồi, Hứa tiểu thư mới vừa đi, cậu ấy liền rời đi luôn."
Lục Gia Hành lại gọi điện thoại cho Hứa Lê, âm thanh nhắc nhở vang lên mãi mà không có ai nhấc máy.
Lão thái thái thích yên tĩnh, lúc này hẳn là đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Phía trước phía sau nhà đều trồng cây đại thụ, mơ hồ có thể nghe được chim ríu rít kêu.
Tất cả đều giống những lần về đây trước kia, trên bàn còn bày mấy trái đào vừa được hái xuống.
Lục Gia Hành sầm mặt bước ra tới cửa, đột nhiên đứng lại.
Anh ngẩng đầu hít sâu một hơi, đem điện thoại ném lên tường.
Bể tan nát.