Quậy Tung Hogwarts

Chương 116: Lũ “lửng” sắp đến dưới “thành” rồi

Translator: Nguyetmai

Tại tầng một dưới lòng đất của lâu đài Hogwarts ồn ào hỗn loạn, bức tường đá xanh hai bên ngã ba đường đã im lìm mấy trăm năm qua bị bùa chú bắn phá dữ dội khiến nó trở nên lồi lõm. Trong hành lang đóng kín vang vọng tiếng rên rỉ, tiếng gào thét giận dữ, tiếng đọc thần chú, tiếng xuýt xoa, cùng với tiếng nổ đùng đoàng của các loại bùa chú bay vèo vèo, va vào nhau trên không.

Ở gần "căn cứ tạm thời" của nhà Hufflepuff, giọng nói bình tĩnh của một cô bé vang lên vô cùng rõ ràng trong hoàn cảnh hỗn loạn.

"Cần một học sinh khóa trên biết dùng Bùa thức tỉnh tới đây, lại có một người trúng Bùa choáng được mang ra ngoài rồi."

"Rennervate!"

Một tia sáng trắng lóe lên, mí mắt của nam sinh vốn đã ngất xỉu khẽ động đậy, cậu ta lắc lư cái đầu, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, nhìn một vòng bãi chiến trường hỗn loạn với vẻ lờ đờ, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ thư thái vì đã sống sót sau tai nạn: "Cảm ơn..."

Cậu ta còn chưa nói xong, Alina đã tiện tay nhặt một chiếc đũa phép rồi nhét vào tay cậu ta: "Tốt lắm, anh đã được chữa khỏi rồi, mau xông lên tiếp đi!"

Vừa nói, cánh tay trái còn lành lặn của cô xoay đàn anh khóa trên đáng kính lại, mặt hướng về phía trước, ngón trỏ và ngón giữa chập vào nhau, hưng phấn vẫy tay về phía trước: "GO! GO! GO! GO! GO!"

"Nhưng mà..."

"Đàn anh à, cậu qua giúp phía bên phải trước đi, huynh trưởng Zannah vừa mới bị đánh lén một cách hèn hạ ngã xuống đó rồi kìa, chúng ta cần tăng thêm nhân lực để củng cố sức mạnh đàn áp của bùa chú ở phía đó. Vì Hufflepuff!"

Alina chớp chớp mắt, trong đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh như nước hồ thu hiện lên vẻ mê hoặc, gắng sức quơ nắm tay trái và nói.

Ánh mắt của nam sinh thoáng ngẩn ngơ trong phút chốc, cậu ta gật đầu theo bản năng, nhìn về phía bên phải theo lời của Alina thì thấy Darth Zannah cao gầy đã nằm ngất xỉu trên mặt đất, mấy học sinh mới năm nhất nhỏ bé đang cúi đầu kéo cô về phía rìa chiến trường.

"À! Ôi, không thành vấn đề! Anh đi ngay đây... Vì Hufflepuff! A..."

Đưa mắt nhìn theo nam sinh vừa mới tỉnh lại đã phải dấn thân vào chiến trường một lần nữa, sau đó chưa tới mấy giây đã lại bị một chùm sáng màu đỏ đánh trúng, Alina lắc đầu không biết nói gì: "Susan, sắp xếp người kéo anh ta về, chỉ mong lần sau anh ta có thể kiên trì lâu hơn một chút."

Khi chiến thuật biển người của nhà Hufflepuff dần dần hình thành, người đông thế mạnh lại còn biết "sống lại", nhà Hufflepuff đã đẩy "khu vực giao chiến" từ ngã ba ban đầu về phía trước năm sáu mét, thậm chí một bộ phận bùa chú còn có thể đánh thẳng lên trên vách tường đá ướt nhẹp bên ngoài phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, vang lên những tiếng phù phù trầm muộn.

...

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Đây là lần đầu tiên vừa mới qua tám giờ mà tất cả các phù thủy đều đã bò dậy khỏi giường.

Những con rắn nhỏ nhà Slytherin, đứa nào đứa nấy nắm chặt lấy đũa phép với vẻ mặt tràn đầy căng thẳng, cùng nhìn cánh cửa đá phòng sinh hoạt chung đóng chặt rung lên ầm ầm giống như có một con thú khổng lồ đáng sợ đang liên tục giơ móng vuốt cào lên vậy. Nếu như đây chỉ là bức tường đá bình thường thì có lẽ lúc này nó đã bị đánh vỡ tan tành rồi.

Bên ngoài bức tường đá nhà Slytherin, tiếng bùa chú và tiếng la hét ngày càng tới gần và rõ ràng hơn. Cho dù chưa tận mắt nhìn thấy nhưng ai nấy cũng đều có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình bên ngoài.

Một cảm xúc phức tạp pha trộn giữa bất an, tức giận, nhục nhã, kinh ngạc lan tràn trong khắp phòng sinh hoạt chung.

"Thứ đánh vào bức tường bên ngoài là tiếng bùa chú của chúng ta sao?"

"Nhìn từ phương hướng thì mình nghĩ có lẽ không phải."

Hai nữ sinh Slytherin tựa sát vào nhau, hỏi những người xung quanh một cách bất lực.

Ở xung quanh lò sưởi bên cạnh bọn họ, khuôn mặt nhăn nhó của mấy nam sinh Slytherin khóa trên dưới ánh lửa chập chờn nhìn vô cùng đáng sợ và phẫn nộ, cánh tay run rẩy gần như sắp không thể cầm nổi đũa phép ở trong tay nữa.

"Chết tiệt, lũ Hufflepuff kia điên rồi chắc? Không phải bọn nó định đánh thẳng vào đấy chứ?"

"Các giáo sư đâu rồi? Tại sao các giáo sư vẫn chưa tới?"

"Không thể dùng Bùa dịch chuyển cây trong lâu đài Hogwarts được đâu, cho dù là các giáo sư cũng phải đi qua nhiều cầu thang như vậy mới có thể chạy được tới nơi này."

Ở vị trí trung tâm của phòng sinh hoạt chung, một nam sinh có mái tóc xoăn màu nâu, khuôn mặt khôi ngô đứng giữa đám đông, nhìn lướt qua một lượt đám người đang lo lắng thấp thỏm xung quanh, tiến hành động viên và diễn thuyết với vẻ mặt kích động.

"Hãy kiên trì! Hãy xông ra ngoài cùng tôi, nếu như bị lũ lửng man rợ kia đánh vào phòng sinh hoạt chung thì vinh dự mấy ngàn năm qua của nhà Slytherin sẽ bị mất ở trong tay chúng ta đó."

"Sao bọn nó dám! Chúng ta chính là nhà Slytherin cao quý nhất trong trường học này!"

"Niềm kiêu hãnh của phù thủy huyết thống thuần chủng không thể bị bôi nhọ, lũ Máu Bùn này thật là to gan!"

Trong đám đông nổi lên những tiếng xì xào, trên mặt không ít học sinh hiện lên vẻ khó tin và không cam lòng.

So sánh với những học sinh khóa trên, tình hình và phản ứng của đám học sinh mới năm nhất nhà Slytherin đã từng tiếp xúc với Alina thì đặc biệt hơn nhiều. Thậm chí có người đã đoán được láng máng phần nào nguyên nhân gây ra trận hỗn chiến lần này giữa hai nhà. Suy cho cùng, kẻ bị đàn anh khóa trên cướp cá nướng không chỉ có ba người Draco Malfoy mà phần lớn học sinh năm nhất nhà Slytherin đều bị ép cống nạp đồ ăn khuya của mình.

"Tôi đã nói rồi mà, đừng dại mà đi trêu chọc nhà Hufflepuff có chị đại Alina, lũ đần độn các người! Trời đất, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài đâu!"

"Drake và Bohr hiện giờ vẫn chưa quay lại, các cậu nói xem không phải là bị giết chết rồi chứ?"

"Trường Hogwarts đáng sợ quá! Nhà Hufflepuff đáng sợ quá! Các anh chị đều là kẻ lừa đảo, rõ ràng nhà này là một nơi đáng sợ như vậy mà!"

"Mẹ ơi, con muốn về nhà..."

"Câm miệng, lũ học sinh mới! Không phải chỉ là nhà Hufflepuff thôi sao, sợ cái gì, tránh ra!"

Một nam sinh cao gầy mang vẻ mặt phiền muộn không nhịn được mà cất cao giọng quát lớn. Cậu ta cáu kỉnh đẩy cậu học sinh năm nhất mập mạp nhà Slytherin đang đứng chắn ở trước người mình sang một bên, giơ đũa phép lên và mở cửa đá ra, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài: "Đợi tao xử xong chúng nó, sẽ quay lại xử chúng mày... A..."

Lời còn chưa dứt, trước mặt tất cả mọi người, mấy chùm sáng màu đỏ liên tiếp đánh lên ngực của cậu ta.

Bịch!

Nam sinh nọ nặng nề ngả về sau, ngã xuống nền nhà phòng sinh hoạt chung, trên mặt vẫn còn sự ngỡ ngàng và phẫn nộ chưa kịp tan đi.

Không đợi mọi người phản ứng lại, một nữ sinh Slytherin mà trên áo chùng đầy vết cháy, hạt băng và các lỗ nhỏ do axit ăn mòn lảo đảo chạy từ bên ngoài bức tường đá vào, trên mặt còn có hai vệt nước mắt rõ ràng, luôn miệng la hét một cách tuyệt vọng thảm thiết.

"Mau... chạy mau! Nghĩ cách cầm cự đến khi các giáo sư tới! Phòng tuyến cuối cùng đã bị vỡ rồi, quân số của bọn chúng gấp cả mấy trăm lần so với chúng ta..."

Sau khi bị mấy chùm sáng đỏ đánh lên lưng, giọng nói của nữ sinh kia bỗng dưng im bặt, cô ta lảo đảo ngã nhào xuống cánh cửa đá.

Tiếng niệm thần chú và tiếng gào thét bên ngoài từ từ ngừng lại cùng với sự ngã xuống của nữ sinh nọ, khói bụi và ánh sáng dần dần tản đi, cảnh tượng bên ngoài cánh cửa hiện ra trong ánh mắt kinh hoàng khiếp sợ của các học sinh nhà Slytherin một cách rõ ràng.

Một đám học sinh nhà Hufflepuff mặc đồng phục màu đen vàng, toàn thân đầy vết thương đang giơ đũa phép, đứng ngoài cánh cửa lớn phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin đang mở rộng, trong cử chỉ và lời nói lộ ra sự trầm mặc và hung hãn chưa từng thấy.