Ba ngày sau khi chia tay, tôi gầy đi sáu cân. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy bối rối. Vẫn ở trong lớp, vẫn học bài. Và dường như là tôi đang sống nghiêm túc hơn. Nhưng sự thật là tôi nhớ anh nhiều lắm. Tôi muốn như vậy là vì muốn tốt cho anh. Khi anh hỏi tôi đã nghĩ kỹ chưa, tôi nói: “Em đã suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi, cứ như vậy đi.”
Anh nói những điều này không phải là anh chưa nghĩ tới, chỉ là không muốn nói ra một điều gì đó không chắc chắn. Tối hôm đó chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi nói về quá khứ. Chúng tôi nói về tương lai. Nhưng kết quả sau cùng chỉ có sự chia ly, chậm rãi, chậm rãi.
Đến ngày thứ tư, tôi không thể kìm nén nỗi buồn được nữa. Thế là tôi gọi cho anh. Tôi hỏi anh có muốn làm hòa không. Anh đáp: “Lát nữa anh sẽ nói với em, giờ anh đang bận, không thể trả lời được”. “Không, anh phải trả lời em ngay bây giờ”. “Anh muốn”, anh nói với tôi.
“Tình yêu thật sự là một điều kỳ diệu nhỉ?”. Sau khi anh nói, cả thế giới của tôi như bừng sáng. Tôi bỗng cảm thấy đói, rồi lại bỗng cảm thấy buồn ngủ. Trong một thoáng chốc, tôi không biết mình nên làm gì đầu tiên.
Có lẽ do tôi đã dự tính cho tương lai mà chưa nghĩ đến chuyện chia tay. Thế nến sau khi chia tay, tôi đã rất buồn, đến mức phát điên. Sau lần làm hòa này, tôi sẽ coi mọi cuộc gặp gỡ là lần cuối. Nghiêm túc mà nói, tôi thật sự muốn nói lời tạm biệt với quá khứ. Không muốn để lại trong lòng những tiếc nuối. Tôi đã nghĩ, nếu có tương lai, đó sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ khác, nếu không, thì cũng không có gì phải tiếc nuối. Lúc này đây, có lẽ tôi đã thay đổi, chúng tôi đã thay đổi, nhưng vẫn chưa thể nhận thấy điều đó.
Vào tháng tư, tôi quyết định sẽ thi lên thạc sĩ. Khi tôi nói với anh về điều này, anh nói anh ủng hộ tôi. Tôi đã rất hạnh phúc, vì tôi không dễ chịu gì cho cam khi phải chiến tranh lạnh với anh. Tôi muốn trở thành niềm tự hào của anh. Khi anh nhắc đến người tên Trì Dư, khi anh nói với bạn bè rằng Trì Dư là bạn gái của anh, người khác nhìn vào sẽ ghen tị và anh sẽ thật tự hào. Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp và làm những gì mình thích. Thật may mắn khi anh ấy ủng hộ tôi.
Sau khi tôi nói với gia đình, bố mẹ tôi cũng bày tỏ sự ủng hộ về chuyện này. Và như thế, với sự ủng hộ của mọi người, tôi bắt dầu chọn trường học, chọn chuyên ngành và một người cố vấn. Đây có thể lại là một hành trình cô độc khác. Cũng như lúc tôi thi đại học, không ai có thể giúp tôi. Những gì tôi cần làm bây giờ là tiếp tục học hỏi, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong thời gian đó, tôi điên cuồng tìm tài liệu tuyển sinh và báo cáo tỷ lệ của các trường khác nhau trên internet, xem giáo viên trường nào nghiên cứu theo hướng nào. Tôi ghi chép rất nhiều, đọc rất nhiều câu hỏi thực tế của trường và xem xét một vòng. Sau đó, tôi tự mình đăng ký vào ngôi trường mà mình đã chọn.
Thật ra mà nói thì tôi rất xấu hổ, đã đến lúc này nhưng tôi vẫn không có đủ can đảm để chấp nhận rủi ro. Tôi đã chọn một trong những giáo viên chuyên ngành của tôi. Cô là một nữ giáo viên rất dễ thương. Tôi rất thích cô ấy, và cả hướng nghiên cứu của cô nữa. Khi tôi nói tôi muốn kiểm tra học sinh của cô ấy, cô thật sự hoan nghênh. Như vậy có thể coi như vấn đề về giáo viên đã được giải quyết.
Khi tôi ở Thịnh Kinh, thật may mắn khi bố mẹ anh cũng ở đó. Và thế là một vấn đề nữa được giải quyết. Vào tháng 5, tôi đã chuẩn bị tài liệu cho kỳ thi. Mặc dù một số cuốn sách vẫn chưa được xuất bản, nhưng tôi đã đặt hàng rồi. Tóm lại, những tài liệu ôn thi cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.
Vào tháng bảy, khi anh trở lại để gặp tôi, chúng tôi đã đi bơi cùng nhau. Đó là lần đầu tiên tôi đi bơi. Tôi luôn sợ nước, vì vậy tôi chưa bao giờ đến bể bơi. Tôi chỉ dám đi bộ trong nước. Anh cũng không biết, nhưng anh dũng cảm hơn tôi rất nhiều. Anh cố gắng bơi. Cũng giống như khi anh đi trượt tuyết, anh nói: “Bảo bối, anh sẽ đi trước. Hãy xem anh này”. Nhưng lần này thì tôi không học bơi được. Chúng tôi đã cùng nhau chụp ảnh, một bức ảnh với áo tắm. Nó rất đẹp, hồ bơi trong xanh phản chiếu cây cối xung quanh.
Một buổi tối khi tôi đi chơi bóng rổ cùng với anh và bạn của anh, họ đã nói tôi là một người con gái tốt và muốn anh đối xử tốt với tôi. Anh gật đầu đồng ý. Những gì họ nói thật sự khiến tôi cảm thấy gần gũi, chân thật. Tôi đã nghĩ rằng những người đó là bạn tốt. Được làm bạn với họ, có lẽ anh sẽ sửa chữa được nhiều sai lầm của bản thân. Thật mừng cho anh. Tất nhiên không phải vì anh ấy đã nói thay tôi mà tôi nghĩ như vậy. Đó là bởi vì tôi ngưỡng mộ những con người tận tâm. Anh ấy đã ở với bạn gái của mình trong nhiều năm, và anh đã đính hôn vào dịp Tết Nguyên Đán. Tôi nghĩ những người có thể kiểm soát bản thân mình sẽ không quá tệ đối với những việc khác trong cuộc sống.
Trong lần gặp gỡ này, chúng tôi không nhắc đến chuyện chia tay trước đó, cũng không nói những lời không vui về khi ấy. Có thể anh đang muốn nói lời tạm biệt, và muốn làm cho những kỷ niệm trở nên đẹp hơn. Chúng tôi cũng ngầm hiểu về điều đó.
Vào tháng 8, lúc đó tôi đang nghỉ hè. Thi xong, trên đường về, tôi xách vali lên ô tô, bắt xe buýt rồi về nhà. Em trai tôi đã đón tôi ở tầng dưới. Tôi dường như đã chấp nhận rằng tôi sẽ về nhà một mình. Chẳng ai giúp tôi thu dọn hành lý.