Rể Quý Rể Hiền

Chương 43

"Anh đã làm gì chính mình cũng không biết sao, hiện tại tôi không muốn giải thích với anh, bây giờ bất kể anh đang làm gì, lập tức xuống xe, để xe ở một nơi xa cho tôi, sẽ cử người đến lái." Giọng của trưởng phòng Từ nghe ra không hề có cảm tình.

"Sao cơ Trương Hàn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây là tình huống gì chứ?

Lúc mượn xe của trưởng phòng Từ đã nói là được được, Trương Hàn lái chiếc xe này hai ngày nay, bây giờ đột nhiên sao lại đòi xe lại dữ dội thế này?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ trưởng phòng Từ đã biết xe của mình bị Hạ Vy đá cho hai phát rồi?

Nhưng mà cũng đúng, bất động sản Phong Mai có tai mắt vô vàng ở thành phố Hà Nội, muốn biết chuyện gì quả là quá đơn giản.

Nghĩ đến đây, Trương Hàn cảm thấy phẫn uất, đều trách người phụ nữ Hạ Vy đó hết!

"Trưởng phòng Từ, nghe tôi nói, quả thật là tôi có làm xước xe anh một chút, bây giờ tôi sẽ lập tức đi sửa cho anh, sau đó tôi sẽ bồi thường cho anh chút tiền, anh xem .."

Trương Hàn liếc nhìn đám người Cao Phong, hơi quay đầu lại, thấp giọng nói với đầu dây bên kia trong điện thoại.

Cho tới bây giờ, anh vẫn không muốn đám người Cao Phong biết mình đã mượn chiếc xe này.

"Anh có cần bồi thường tiền cho tôi sao? Xe là do công ty giao cho tôi, anh nên đi mà bồi thường công ty ấy!"

"Hiện tại anh không cần nói với tôi nhiều như vậy, chỉ cần lập tức dừng xe lại cho tôi, không được lái nữa!" Trưởng phòng Từ rốt cuộc không nhịn được tức giận hét vào điện thoại.

Đùa à, chuyện có thể khiến tổng tài Lâm Vạn Quân đích thân mở miệng, có thể là chuyện nhỏ được sao?

Trương Hàn siêu éo le này rốt cuộc đã đâm đầu vào tai hoạ lớn thế nào cơ chứ!

“Éo le sao không phải chứ?” Trương Hàn nghe thấy tiếng thì thầm khinh thường truyền qua từ điện thoại, sau đó píp một tiếng trưởng phòng Từ cúp ngang điện thoại.

Trương Hàn nghe tiếng tút tút từ điện thoại, cả người đều mềm nhũn ra.

Để Cao Phong nói đúng rồi.

Họ không thể lái chiếc xe này.

Chiếc Prado này, bọn họ thực sự không ngồi nổi.

Anh nhất định không dám làm trái ý của trưởng phòng Từ, cho dù quản lý Từ không có mặt ở hiện trường, anh ta cũng không dám bằng mặt không bằng lòng.

Chỉ cần Trương Hàn vẫn còn muốn làm việc ở bất động sản Phong Mai, chỉ cần Trương Hàn biết thủ đoạn của Phong Mai, anh liền không dám làm trái mệnh lệnh của trưởng phòng Từ!

Hóa ra Cao Phong thực sự nói đúng!

Nhưng làm sao anh ta biết được? Lẽ nào anh ta có năng lực tiên tri?

Trong lòng Trương Hàn rối như tơ vò, im lặng tắt máy bỏ vào túi, liền rơi vào tình trạng đờ đẫn.

"Trương Hàn anh ngẩng ra làm gì đó? Mau mở cửa xe ra đi, để cho gã nhà quê đó xem xem, tôi có thể ngồi lên chiếc Prado này hay không" Hạ Vy vươn tay nắm chốt cửa xe, thúc giục Trương Hàn.

Trương Hàn chua xót quay đầu nhìn Hạ Vy, ngừng lại một chút lại nói: "Lam Lam, chúng ta không thể lái chiếc xe này nữa."

"Cái gì?" Hạ Vy sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Trương Hàn, anh đang đùa cái gì đó, có phải anh cố tình nói như vậy, để trêu ghẹo mấy gã nhà quê đó không?"

"Tôi không đùa đâu! Tôi đã nói chúng ta không thể lái chiếc xe này!"

Trương Hàn đột nhiên bộc phát gầm lên với Hạ Vy.

Hạ Vy sợ hãi, lòng bàn tay chậm rãi buông xuống khỏi tay cầm, nghi ngờ nhìn Trương Hàn.

Còn Cao Phong thì lặng lẽ đứng đó không nói gì, ánh mắt giễu cợt thưởng thức màn kịch hay.

Kim Tuyết Mai lại không hiểu tình hình, hết nhìn Hạ Vy rồi lại nhìn Cao Phong, ánh mắt kinh ngạc, Cao Phong rốt cuộc đã làm những gì vậy?

Trương Hàn rõ ràng đã cầm chìa khóa xe trong tay, lúc này lại nói xe không lái được, chuyện này cũng kỳ quái quá đi?

Vừa rồi anh ta nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là ai nhỉ, một câu là có thể quyết định Trương Hàn có thể lái xe hay không?

Mấu chốt của vấn đề là, cho dù người gọi điện có năng lực này, nhưng làm sao Cao Phong lại biết được cơ chứ?

Trong lòng Kim Tuyết Mai đầy nghi hoặc.

"Trương Hàn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Hạ Vy lạnh lùng nhìn Trương Hàn.

"Chiếc xe này ..., chiếc xe này ..." Trương Hàn thực sự không muốn thừa nhận rằng chiếc xe này là xe mượn, nhưng bây giờ anh không tìm được lý do thích hợp nào để trả lời lại.

"Rất đơn giản, chiếc xe này là anh ta mươn, bây giờ chủ xe người ta muốn dùng xe, chẳng phải chính là các người không lên xe được nữa sao." Trương Hàn không nói được, Cao Phong không ngại giải thích cho anh ta.

"Không thể nào! Trương Hàn anh lừa tôi!" Hạ Vy lạnh lùng liếc Cao Phong một cái, sau đó tức giận nhìn Trương Hàn.

"Anh ta, những gì anh ta nói đều là thật sao .." Trương Hàn biết chuyện này không thể che giấu được nữa, chỉ còn cách bất lực thừa nhận.

Hạ Vy lập tức ngậm miệng lại, trong lòng không biết là cảm giác gì, Kim Tuyết Mai cũng có chút bất ngờ, chẳng lẽ Cao Phong thật sự có khả năng tiên đoán?

"Nực cười, thật sự nực cười.” Hạ Vy lẩm bẩm một mình.

Mới hai phút trước, cô ta còn đang chế giễu Cao Phong, đem chiếc xe mượn của người khác ra oai không tính là đàn ông.

Bây giờ thì hay rồi, chiếc Prado này cũng là do Trương Hàn đi mượn về, cô ta có tư cách gì mà nói những lời đó chứ?

"Đi thôi, chúng ta chỉ có thể lái chiếc BMW đi thôi." Cao Phong không muốn lãng phí thời gian ở đây, đưa Kim Tuyết Mai lên xe.

Hạ Vy và Trương Hàn ngây người tại chỗ, nhìn Cao Phong rời đi trên chiếc BMW, cảm giác trong lòng không thể diễn tả thành lời.

Nhìn hai người trên chiếc BMW mui trần, lòng Hạ Vy như lửa đốt không rõ nguyên nhân.

"Cao Phong, anh đắc ý cái gì? Trương Hàn mượn chiếc xe này đã làm sao? Anh tốt hơn chỗ nào, chẳng phải cũng đi mượn thôi sao!"

"Tôi nói cho anh biết, nhà sư thì đừng nói hoà thượng trọc đầu!” Hạ Vy đứng ở nơi đó, tức giận hét lên với Cao Phong.

"Các người có phải là hoà thượng không thì tôi không biết, nhưng tôi lại không phải là nhà sư."

Cao Phong dừng xe, nói xong liền vươn tay mở ra hộp đựng đồ, lấy ra một văn kiện ném xuống.

"Bụp!"

Một xấp hợp đồng màu trắng rơi xuống dưới chân Hạ Vy.

Sau đó, Cao Phong lái xe nghênh ngang rời đi, đèn hậu màu đỏ tươi, càng nhìn càng thêm chói mắt.

Hạ Vy chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm hợp đồng lên, Trương Hàn cũng nghiêng người, muốn xem Cao Phong ném xuống cái gì.

Trong hợp đồng mua xe, cột tên người mua xe có hai chữ rất rõ ràng, Cao Phong!

Hai người đần ra tại chỗ, chiếc BMW không phải do Cao Phong mượn, mà là xe của chính anh ta!

Hạ Vy nhìn xuống thêm nữa, lại thấy một cái tên quen thuộc khác trong cột nhân viên bán hàng.

Lâm Mai! Hóa ra là Lâm Mai! Chiếc xe này hóa ra được mua từ đại lý BMW nơi Lâm Mai làm việc!

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Lâm Mai lại nói với mình rằng Cao Phong ngàn vạn lần không được chọc.

Hóa ra Cao Phong là người có thể vung ra hàng chục vạn tiền mặt.

Thì ra Cao Phong chính là người trẻ giàu có mà Lâm Mai nói, thật sự giàu có.

Thậm chí lúc đó cô còn muốn liên lạc một chút với cậu ấm giàu có này, nếu được tiếp xúc, vậy thì còn cần Trương Hàn làm gì chứ?

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ qua, người mà cô coi là giàu có thực sự này lại là chính là người chồng vô dụng của Kim Tuyết Mai, Cao Phong!

Nghĩ đến những gì mình đã làm với Cao Phong, trong lòng Hạ Vy cảm thấy kinh khủng.

"Trương Hàn, anh có biết anh đã hại tôi thảm thế nào không."

Hạ Vy lạnh lùng nói xong, liền xoay người gọi một chiếc xe rời đi, trên tay vẫn cầm hợp đồng mua xe.

Nếu không phải Trương Hàn nói với cô rằng hôm nay nhất định sẽ đè bẹp Cao Phong, cô sẽ không bao giờ để Kim Tuyết Mai đưa Cao Phong tới đây.

Bây giờ thì hay rồi, mọi thứ đã biến mất.