Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 94: Cút!

Hứa Tiễu Tiễu nắm chặt tay Lâm Ý Thành, muốn bẻ tay anh ra, như dù sao cô cũng là phụ nữ, sao so được với sức của anh ta?

Dáng vẻ cô nhẫn nhịn phản kháng, khiến Lâm Ý Thành cảm giác vừa phiền vừa giận, hận không thể lập tức bóp chết cô, rồi lại có chút không nỡ. Cảm xúc phức tạo làm anh ta sắp nổ tung.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới, "Anh Ý Thành? Sao anh lại ở chỗ này?"

Là Lương Mộng Nhàn.

Lâm Ý Thành nghe tiếng, nhìn người phụ nữ trước mặt, rốt cuộc vẫn buông lỏng cằm cô, đứng đó quay đầu.

Cằm Hứa Tiễu Tiễu đau đến mức chảy nước mắt.

Ép nước mắt trở về, quay đầu thấy Lương Mộng Nhàn đã đi tới.

Cô ta thấy hai người, ánh mắt loé lên, cảnh giác nắm chặt tay, trong mắt chợt loé cảm xúc ghen ghét, chợt cô ta làm ra dáng vẻ phẫn nộ, "Hứa Tiễu Tiễu! Cô tới nơi này làm gì? Đã biết thân phận của anh Ý Thành, hiện tại cô hối hận?"

Cô ta tiến lên một bước, chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu mắng, thuận tiện cũng nhắc nhở Lâm Ý Thành: "Tám tháng trước, cô có thể vì tiền lên giường với người khác, hiện tại cô muốn trở về, anh Ý Thành cũng sẽ không bị cô lừa lần nữa đâu!"

Nói tới đây, lại nhìn về phía Lâm Ý Thành: "Anh Ý Thành, anh ngàn vạn lần đừng bị cô ta lừa gạt, người phụ nữ như cô ta thì lấy đâu ra thật tình!"

Cô ta tự cho là đúng nói, lại chọc tới chỗ đau của Lâm Ý Thành.

Không đợi Hứa Tiễu Tiễu mở miệng, anh ta quát một tiếng giận dữ: "Cút!"

Lương Mộng Nhàn lập tức gật đầu, "Đúng vậy, còn không mau cút đi, rời anh Lý Thành càng xa càng tốt!"

Cút?

A.

Hứa Tiễu Tiễu rũ mắt, che khuất đôi mắt châm chọc.

Tám tháng trước, anh đã nói với cô chữ này.

Sau đó cô đi không chút do dự, chính là sợ những người đã từng yêu nhau, lại thành nhìn nhau giận dữ, nói với nhau những lời ác độc, làm mất đi hoàn toàn chút tình cảm còn sót lại cuối cùng.

Hiện tại......

Cô ngẩng đầu, vừa muốn nói gì, thì thấy Lâm Ý Thành quay đầu, căm tức nhìn Lương Mộng Nhàn, "Tôi bảo cô cút!"

Lương Mộng Nhàn lập tức chấn kinh.

Cô ta trừng lớn đôi mắt ngập nước, không thể tin nhìn Lâm Ý Thành, "Anh Ý Thành, anh, anh bảo em cút đi?"

Nhưng ngay sau đó, liền nhìn thấy trong mắt Lâm Ý Thành có không kiên nhẫn và chán ghét.

Tim cô ta thắt lại, biết mình ở lại nơi này, chỉ thêm khiến Lâm Ý Thành phản cảm.

Cô ta không cam lòng lườm Hứa Tiễu Tiễu một cái, sau đó lúc này mới mở miệng: "Các anh cũng đã lâu không gặp, vậy các anh tán gẫu, em, em đi trước."

Nói xong liền đi.

Đi được hai bước, quay đầu lại, lại thấy Lâm Ý Thành lần nữa quay đầu đối diện Hứa Tiễu Tiễu.

Dáng vẻ giam cầm Hứa Tiễu Tiễu, chỗ nào có vẻ Hứa Tiễu Tiễu đang đeo bám anh, rõ ràng là anh còn không bỏ được Hứa Tiễu Tiễu.

Rõ ràng Hứa Tiễu Tiễu đã tàn hoa bại liễu, có điều Lâm Ý Thành vẫn để ý cô ta, lại khinh thường nhìn mình.

Một cỗ ghen ghét mãnh liệt nảy sinh dưới đây lòng, hóa thành làn sóng bao trùm lấy cô ta.

Trong ánh mắt Lương Mộng Nhàn hiện lên vẻ tàn khốc, Hứa Tiễu Tiễu, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!

-

Lương Mộng Nhàn rời đi, chỗ núi giả to như vậy, lại chỉ còn lại có hai người.

Bọn họ mặt đối mặt, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì.

Hứa Tiễu Tiễu nhìn Lâm Ý Thành, áp chế nội tâm gợn sóng.

Dáng vẻ anh ta cho thấy rằng sẽ không để cô đi, cô cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh, đánh vỡ sự im lặng giữa hai người: "Lâm Ý Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lâm Ý Thành nghe được lời này, "Phụt" cười một tiếng, anh ta mở miệng: "Tôi muốn làm gì?"