Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 12

Có lẽ cô có thể giữ lại ít súp gà trong bụng, nếu may mắn, thêm vài cái bánh để lâu nữa.

Raine tựa lưng vào ghế taxi, kiệt sức. Cơ thể cô bắt đầu phản đối vì thiếu thức ăn quá lâu, nhưng ký ức về tủ lạnh không mấy hứa hẹn với cô. Cô không có năng lượng để đi mua sắm, hay nấu ăn, hay đi ăn hàng. Thậm chí đến ý nghĩ xem một chồng danh sách thực đơn đồ ăn giao tận nhà dường như cũng quá sức chịu đựng.

Cô phải chăm sóc mình tốt hơn. Cô không thể sống chỉ nhờ căng thẳng. Mỗi ngày của cô ngày càng trôi qua điên cuồng hơn. Trại thương điên với phòng giam lót bông nằm ở cuối con đường.

Khi về đến nơi, cô dạo quanh nhà, quăng áo khoác và đá giày. Cô thậm chí còn chẳng thèm bật đèn lên. Cơn đói thoáng xuất hiện sắp tan biến, và giờ cô cảm thấy quá mệt mỏi để ăn. Cô hướng tới phòng ngủ. Đầu tiên là tắm để làm ấm người, rồi mặc bộ đồ ngủ vải mềm, và rồi…

“Em đã ở chỗ quái nào vậy?”

Cô nhảy ra khỏi cửa, co rúm người áp vào tường hành lang. Tim cô nện vào xương sườn. Ánh sáng xanh kỳ dị của màn hình laptop tràn ra qua cửa phòng ngủ.

Seth, tất nhiên. Còn ai vào đây nữa. Cô thò tay vào trong cửa, bật đèn lên.

Chiếc ghế bành mà anh đang ngồi ườn ra, trông quá kiểu cách và bé nhỏ đối với cơ thể dài ngoằng của anh. Anh mặc một thân đen tuyền đúng phong cách kẻ trộm đêm: quần jean đen, áo nỉ đen, mái tóc đen dày bù xù chìa ra tứ tung như thể anh vò đầu cả ngày. Mắt anh thâm quầng mệt mỏi nhưng chúng sáng rực lên nhìn cô với sự mãnh liệt làm cô mất bình tĩnh.

Cô run đến mức phải túm chặt tay nắm cửa để đứng thẳng. “Anh làm em sợ chết khiếp!”

Anh gõ bàn phím vài cái rồi đóng sập laptop lại, đút nó vào túi rồi trừng mắt nhìn cô. Không xấu hổ dù chỉ chút ít. Cứ như cô mới là người sai. Tên kiêu căng ngông cuồng!

“Xong rồi đấy.” Cô sầm sập đi vào phòng. “Người đàn ông tiếp theo nhảy ra từ trong bóng tối và dọa em sợ đến mất hồn… sẽ chết. Em chán ngấy cảnh đó rồi. Anh nghe rõ lời em chứ? Không biện hộ, không giải thích. Em không nói cho có đâu. Anh hiểu điều đó chứ, Seth?”

Anh thậm chí còn chẳng chớp mắt. “Ừ.”

“Ừ?” Cơn giận của cô sôi sục và bốc khói. “Thế là tất cả hả? Ừ à?”

Anh đứng dậy. “Ừ, anh hiểu rồi. Giờ thì bàn tới những việc quái quỷ em đã làm trong mười sáu tiếng qua đi.”

Cô giận dữ đến mức vóc dáng đồ sộ của anh thậm chí cũng chẳng hăm dọa được cô. “Anh thì liên quan gì tới việc đó nào? Anh không có quyền hỏi! Anh thậm chí còn chẳng có quyền ở đây nữa! Đáng ra em phải gọi 911!”

“Sau ngày hôm qua, anh có tất cả các quyền.”

Sự tự tin lạnh lùng trong giọng anh làm cô điên tiết. Cô ước gì mình chưa bỏ giày. Cô cần thêm năm phân chiều cao đó để đương đầu với anh. “Để em giải thích cho anh điều này nhé, Seth, bởi vì hiện tại chúng ta giao tiếp với nhau không được tốt lắm”, cô nói. “Nếu em mà có bạn trai thì tất nhiên em sẽ đưa anh ấy vào mọi mặt đời sống của em. Em sẽ gọi cho anh ấy, email cho anh ấy, và gửi những tin nhắn đáng yêu vào di động của anh ấy. Em sẽ thông báo cho anh ấy nơi em sắp đi, thời điểm em trở về…”

“Phải rồi. Chính xác. Đó là những gì anh…”

“Nhưng em làm gì có bạn trai, Seth”, cô hét lên. “Em chẳng có đến một số điện thoại hay số máy nhắn tin. Em chẳng biết cái quái gì hết! Thứ em có là rắc rối. Một rắc rối khổng lồ, nóng tính, xâm phạm riêng tư của em và nhảy xổ ra từ bóng tối như quái vật trong phim kinh dị! Một gã đàn ông nghĩ rằng anh ta sở hữu em chỉ vì bọn em đã ngủ cùng nhau!”

“Cho em biết, đó không phải là chỉ ngủ cùng nhau.”

“À không à? Thế chính xác thì nó là gì?” Cô hỏi. “Khai sáng cho em đi. Nhớ nhé, em không có kinh nghiêm phong phú như anh trong lĩnh vực này đâu.”

“Nó là… hơn cả thế.” Anh vùi tay vào tóc và lắc đầu. “Nó làm nổ tung tâm trí anh. Và anh chẳng thể nào ngủ được. Thực tế thì anh đã không ngủ được cho ra hồn kể từ khi gặp em.”

“Ôi xin anh. Em thấy hãnh diện quá! Trên giường em nóng bỏng phi thường đến mức anh không thể ngăn mình lại à? Thiếu ngủ làm anh loạn trí đến mức cảm thấy đột nhập vào nhà em là việc làm chính đáng? Hay là em bị làm sao hả? Vì sao ai cũng nghĩ những quy tắc bình thường của xã hội văn minh không áp dụng với em? Em có tấm biển đề chữ ‘Gì cũng được’ ở sau lưng à?”

Hơi thở anh rít lên qua kẽ răng. “Chúa ơi, Raine. Anh phải ngồi trên cả bàn chông vì lo sợ không biết lão khốn đó đang làm gì em, thế mà em lại phát cáu vì anh không đưa số điện thoại của anh cho em ư?”

Cô trừng mắt nhìn anh. “Làm sao anh biết em đã ra đảo?”

“Anh đã gọi tới văn phòng! Nếu em mà ở đó thì anh đã mời em đi ăn tối! Nhưng em làm gì có ở đó! Em đã ra hòn đảo riêng chết tiệt với Lazar!”

Cô ngồi xuống giường và cắm móng chân vào tấm thảm dày. “Vì sao anh lại nghĩ Victor sẽ làm tổn thương em?” Cô dịu dàng hỏi.

“À. Giờ đã là Victor rồi chứ không còn là Lazar nữa cơ đấy?”

Cô gạt lời anh đi bằng một cái phẩy tay. “Xin anh đừng có lố bịch như thế. Trả lời câu hỏi của em đi.”

“Hôm qua ông ta đã giao em cho anh như thể em là gái chuyên nghiệp, Raine”, anh khan giọng nói. “Ông ta đã ném em cho lũ sói và ông ta làm thế chỉ để cho vui. Cho vui. Sao điều ấy không tiếp tục xảy ra nếu đó là cách ông ta tiêu khiển?”

Miệng cô há hốc. Anh đã lo lắng. Sợ hãi cho cô. Cô cảm động đến mức trong khoảng khắc, cô quên mất mình đã tức giận đến chừng nào. “Victor Lazar không ép em lên giường với anh”, cô dịu dàng bảo anh. “Nếu có thể thì em đã quyết định quyến rũ anh từ trước rôi.”

Anh khịt mũi. “Nếu em có thể. Ha!”

Cô hếch cằm lên. “Em đi cùng anh vì em muốn anh. Em không yếu ớt và ngu ngốc như anh nghĩ đâu. Hôm nay, em đã thương thuyết hợp đồng mua thuốc Đài Loan, sàn gỗ tếch và vải dệt Indonesia, gỗ Baltic và phô mai Na Uy. Em cũng tổng hợp lại báo cáo thường niên, soạn thư và gửi đi cho cả thế giới, bằng năm ngôn ngữ khác nhau. Nó là một ngày làm việc hết sức bình thường, Seth. Em không bị gọi đi để làm đồ chơi tình dục cho Victor hay bất kì ai, vậy nên anh hãy thả lỏng đi.”

Anh mở miệng nhưng cô giơ tay ra. “Em chưa xong đâu. Anh phải tuân theo luật. Như thấy khóa cửa thì phải gõ chẳng hạn. Đòi hỏi thế có gì quá đáng đâu. Còn chuyện nhảy ra từ trong bóng tối và dọa em sợ chết khiếp này cũng là một thói quen xấu. Đấy là điều em sẽ không dung thứ.”

“Như là một con chó đi đái trên thảm hả?”

Cô ép mình không cười trước vẻ cáu kỉnh của anh. “Chính xác”, cô nói. “Mọi người nên cố gắng tuân theo những nguyên tắc cơ bản của xã hội văn minh. Đặc biệt là… người tình.”

Căn phòng chìm vào im lặng. Mắt anh nhìn cô chăm chú, xuyên thấu như một tia laser. “Điều đó có nghĩa chúng ta là người tình phải không?”

Đây là khoảnh khắc quyết định. Cô đã cảm nhận được điều đó từ chuyến thăm sáng nay của anh rồi. Đây là lúc phải lao khỏi vách đá và nhảy xuống làn nước sâu bí ẩn hoặc quay đầu, bỏ chạy thục mang. Cô nhắm chặt mắt lại, đầu quay cuồng với cảm giác choáng váng. Cô mở mắt ra và nhảy. “Em không biết nữa, Seth”, cô thì thào. “Có phải không?”

Hai sải chân nhanh như cắt và anh đã ở cạnh cô. “Chết tiệt, phải.”

Vòng ôm rắn như đá của anh làm người cô cứng ngắc, quá dữ dội, quá sớm, cô vẫn còn giận giữ và bối rối. Thế giới chìm xuống, xoay tròn. Cô nằm xuống trên thảm với Seth cong người phía trên. Anh cởi búi tóc của cô và xõa tóc cô ra quanh đầu. Anh đẩy chân cô ra rồi ép cơ thể rắn chắc của mình vào người cô.

Cô đẩy mạnh ngực anh. “Seth, từ từ. Chờ đã!”

“Thả lỏng đi.” Anh kéo áo ra khỏi vạt váy cô, luồn tay vào bên dưới. Anh gầm lên sung sướng khi bàn tay tìm thấy làn da ấm áp. “Có vấn đề gì nào? Em vừa nói chúng ta là người tình phải không?”

Cô túm chặt cổ tay anh và giật nó ra khỏi áo. “Từ đó không chỉ có nghĩa là làm tình, sao anh cứ như chó vậy!”

Mắt anh sáng lên. “Sói”, anh nói. “Nó còn có nghĩa gì nữa?”

“Người tình cùng nhau làm nhiều việc! Họ thuê video, đi bánh xe khổng lồ, ra ngoài ăn pizza, chơi ghép chữ cùng nhau. Họ… Họ trò chuyện!”

“Trò chuyện à?” Anh ngẩng đầu lên và nhíu mày, mắt băn khoăn. “Chúng ta toàn nói chuyện còn gì, Raine. Anh chưa bao giờ quan hệ tình dục mà nói nhiều như thế.”

“Chỉ có thế mà thôi!” Cô vùng vẫy, oằn người, nhưng không thể đẩy anh ra. “Chỉ hai phút ở riêng với anh là em đã nằm ngửa ra rồi. Lần nào cũng thế!”

Một nụ cười ta đây chậm rãi nở ra khắp mặt anh. “Ý em là muốn ở trên hả?”

Đúng là quá sức chịu đựng mà! Cô bị thúc ép cả ngày hôm nay và Adrenaline vẫn còn tràn trề trong người, chính vì thế, cái vẻ tự mãn, hài lòng trên mặt anh khiến cô không sao chịu nổi. Áp lực tăng vọt lên và gãy đôi, nhanh hơn suy nghĩ lý trí của cô. Tay cô vụt ra và tát anh thật mạnh.

Họ nhìn nhau chằm chằm, sững sờ. Raine nhìn vào bàn tay nhoi nhói của mình như thể nó không còn là tay của cô nữa. Seth túm chặt cổ tay cô, ghim nó lên đầu cô mà không nói gì. Mắt anh sắt đá với vẻ tức giận kìm chế.

“Ôi, chúa ơi”, cô thì thào. “Em ước gì mình không làm thế.”

“Anh cũng vậy.” Giọng anh trầm và hăm dọa. Anh dồn thêm trọng lượng lên cơ thể cô, ép cô đến nghẹt thở. “Cú tát đó được miễn phí. Đừng bao giờ, đừng bao giờ đánh vào mặt anh nữa. Rõ chưa?”

Cô liếm đôi môi khô khốc và giật giật cổ tay bị kẹp lại. “Seth, em…”

“Tuyệt đối rõ ràng rồi chứ?”

Cô gật đầu. Những giây phút im lặng dài dằng dặc trôi qua. Họ đông cứng, bất động. Như thể đang chờ một quả bom phát nổ.

Raine đẩy ngực anh, cố tìm chỗ để phổi cô dãn nở. “Anh lại đang chơi trò quyền lực rồi”, cô nói. “Xin anh đừng làm thế.”

“Đây không phải là một trò chơi. Em đang thúc ép anh, Raine. Em đang thử anh, còn anh chỉ đặt ra luật lệ mà thôi.”

“Luật của anh?”, cô nói.

“Đúng vậy.” Mặt anh không chút mủi lòng. “Luật của anh.”

“Như thế không công bằng.”

“Cái gì không công bằng? Em muốn tuân theo những luật lệ căn bản của xã hội văn minh phải không? Người văn minh không đánh nhau. Đơn giản là thế. Hay luật lệ chỉ áp dụng với anh chứ không phải em?”

“Anh vừa đột nhập vào nhà em, đồ lươn lẹo”, cô rít lên. “Sao anh dám ném thẳng lời em vừa nói vào mặt em! Em không phải người thúc ép người khác. Anh mới là người đang thúc ép em. Anh không bao giờ chịu ngừng. Xin anh di chuyển cho. Em không thở được.”

Anh dịch trọng lượng ra và gác đầu lên khuỷu tay. “Nhưng những lúc anh thúc ép em đều làm em khuấy động”, anh chỉ ra. “Anh cảm nhận những gì khiến em nóng người và anh tuân theo chúng. Đó là cách anh đưa em lên đỉnh. Đẩy em tới những nơi em cần đến.”

Khó mà định hình những suy nghĩ trừu tượng thành từ ngữ khi mắt anh đóng đinh trên mặt cô, làm trí tuệ của cô vỡ vụn. “Nhưng nó làm em phát điên!”

“Anh muốn làm em phát điên.” Anh cúi mặt xuống để hôn cô.

Cô đẩy anh ra. “Ý em là điên theo nghĩa xấu chứ không phải tốt đẹp gì hết! Cả đời em chưa từng đánh ai hết, Seth! Em hoàn toàn là một người yếu đuối theo chủ nghĩa hòa bình, thế mà anh… anh khiến em đánh anh!”

Anh quan sát mặt cô hồi lâu với ánh mắt kiên định chăm chú. “Nhảm nhí”, cuối cùng anh nói.

Cô chớp mắt nhìn anh, bối rối.

“Đừng nhìn anh bằng vẻ mặt trong sáng, hoang mang đó. Vẻ yếu đuối của em chỉ là một lớp mặt nạ. Anh có thể nhìn xuyên qua nó. Anh có thể nhìn vào trong tâm hồn em, Raine.”

“Thật à?” Cô oằn người bên dưới anh, không yên. “Anh thấy gì?”

“Thứ gì đó sáng rực rỡ. Xinh đẹp, mạnh mẽ, hoang dại. Nó lôi kéo anh, khiến anh nhức nhối và cháy bỏng. Khiến anh muốn tru lên trước mặt trăng.”

Những câu chữ nóng bỏng của anh liếm qua cô như những ngọn lửa. Cơ thể cô thả lỏng với một tiếng thở dài rung mình cuối cùng, cô đầu hàng, quấn lấy người anh, mềm mại và dẻo dai. “Đừng thúc ép em quá dữ dội”, cô van xin.

“Đừng kháng cự nữa”, anh dỗ dành, môi hôn hít và gặm cổ cô. “Nếu em chịu buông thả bản thân thì anh có thể đưa em đi xa đến phi thường. Để anh lèo lái, Raine. Anh thề là anh biết mình đang ở đâu.”

Cô phát ra một tiếng cười hổn hển chán nản. “Làm sao em có thể tin tưởng anh nếu anh không tin em? Nhìn chúng ta xem, Seth.” Cô ra dấu vào cơ thể anh vẫn đang ấn bẹp cô xuống. “Em chỉ nặng có năm mươi tư cân, còn anh…”

“Không, em ít cân hơn thế đấy. Tủ lạnh của em chẳng có gì hết trừ mù tạt và vài quả táo nhăn nhúm bên trong. Em có bao giờ ăn gì không vậy?”

Giọng nói chỉ trích của anh làm cô cáu kỉnh. “Đồ trong tủ lạnh của em không phải việc của ai hết”, cô gắt. “Ý em là anh không cần phải ghim em xuống. Dù muốn thì em cũng không đủ nhanh để chạy trốn anh.”

“Em không muốn à?”

Cô mở miệng ra rồi khép lại, không sẵn lòng trao cho anh khởi đầu một câu chuyện mới. Sự chân thật đơn giản thắng thế. Cô không có tâm trí để nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói với anh, trừ sự thật trần trụi.

“Không. Em không muốn chạy trốn anh”, cô nói lặng lẽ. “Em muốn anh thả cổ tay em ra. Em muốn anh để em hít thở.”

Hai bàn tay mạnh mẽ như gọng kìm của anh từ từ thả lỏng. “Anh không muốn bị đánh nữa đâu đấy”, anh cảnh cáo.

“Em hứa mà”, cô trấn an anh.

Anh kéo cô để họ nằm đối mặt nhau trên sàn rồi quan sát mặt cô như thể cô là một câu đố mà anh đang cố giải. “Anh xin lỗi vì đã đột nhập vào nhà em”, anh nói bằng giọng trang nghiêm, cứng ngắc. “Anh xin lỗi vì đã làm em sợ.”

Cô đặt tay lên mặt anh, vuốt ve chỗ cô vừa đánh anh. “Em đánh giá cao lời xin lỗi đó.” Cô bắt chước giọng nói nghiêm trang của anh.

“Anh làm thế vì anh lo cho em”, anh nói thêm, cau có.

Nó phá vỡ câu thần chú. Raine cười vào mặt anh. “Đừng phá hoại một câu xin lỗi tử tế bằng cách thanh minh cho một hành vi xấu.”

Nụ cười cẩn trọng của anh nhanh chóng tan biến. “Nghĩa là, anh là bạn trai của em phải không? Chính thức?”

Một lần đánh trống lảng mù quáng khác. Cô không biết cụm từ đó mang ý nghĩa gì với anh không, nếu xét đến lỗi suy nghĩ như từ ngoài hành tinh của anh, nhưng có thứ gì đó nóng ran và mềm yếu đang di chuyển trong tim cô. Cô không thể rút lui. Cô có thể nhìn thấy anh muốn lời tuyên bố lạ lùng, ngượng nghịu đó đến mức nào trong mắt anh.

“Đừng bám lấy ảo tưởng về sự kiểm soát”, Victor đã nói vậy. Lần này, cô đồng ý với ông ta. Đến lúc cho trái tim cô cơ hội để điều khiển cuộc chơi rồi. Dù sao mọi chuyện cũng chẳng thể nào điên cuồng hơn bây giờ được nữa.

“Được”, cô nói dịu dàng. “Anh là bạn trai của em, nếu anh muốn.”

Anh phát ra một tiếng thở dài chậm chạp, móc chân vào chân cô, kéo cô lại gần hơn để toàn bộ chiều dài cơ thể cô chạm vào anh. “Anh muốn lắm. Chúa ơi. Anh chưa bao giờ muốn gì hơn.”

“Vậy thì được rồi.” Cô vỗ về quai hàm căng thẳng của anh với bàn tay địu dàng và mỉm cười với anh. “Anh là bạn trai em. Chính thức đấy. Anh có thể thư giãn được rồi.”

Seth dàn tóc cô giữa mặt họ, ngay cạnh mũi anh để anh có thể vuốt ve và hít hà nó. “Anh biết mình bắt đầu quá hăng hái”, anh nói, giọng do dự. “Đây thật sự là một giai đoạn kì cục trong cuộc đời anh.”

“Anh có muốn nói về nó không?” Cô dịu dàng mời mọc.

“Không.” Giọng anh không khác gì một cánh cửa đóng sập vào mặt cô. Cô lùi ra, cảm thấy như bị quăng trả lòng tốt vậy.

Anh kéo cô vào lòng, khẽ chửi thề. “Anh xin lỗi, Raine. Anh không thể nói chuyện về nó được. Phải, anh mãnh liệt thật, nhưng không nguy hiểm đâu.”

“Không à?” Cô quay mặt đi, tránh nụ hôn của anh.

“Không. Với em thì không.” Anh ôm mặt cô trong tay và khăng khăng hôn cô, ngón cái dịu dàng vuốt ve má cô. Cô ngấu nghiến hương vị ngọt ngào nóng bỏng, động tác đưa vào thân mật của lưỡi anh.

Điều Seth nói không hề đúng. Cô sẽ từ bỏ bất kì thứ gì để có được sự dịu dàng nồng nhiệt, say đắm này từ anh – chính điều đó khiến anh trở nên nguy hiểm chết người đối với cô.

Anh ngẩng đầu dậy, vuốt tóc cô khỏi trán. “Hôm nay anh đã mua cho em một chiếc di động đấy.”

Điều đó bất ngờ đến nỗi cô chẳng nghĩ ra nổi điều gì để nói.

“Em sẽ gửi cho anh những tin nhắn đáng yêu ngay bây giờ chứ?” Anh giục.

Cô ngậm cái miệng há hốc lại. “Đó là điều anh muốn à?”

“Đó là điều anh muốn.” Có chút xấu hổ ngang ngạnh chất chứa trong giọng anh. “Giờ anh đã trở thành bạn trai chính thức của em, cho nên anh muốn tất cả lợi ích kèm theo công việc đó. Em thấy ổn chứ?”

“Ừm, vâng.” Cô lẩm bẩm.

Anh ôm đầu cô trong tay và hôn cô thêm lần nữa, nhưng lần này nụ hôn đã thay đổi. Ẩn trong đó là vẻ van nài dịu dàng như thể anh đang thầm xin cô một điều gì đó mà cô không thể trao anh. Một thứ mà nếu giữ lại sẽ làm trái tim cô tan vỡ.

Anh lùi ra, nhìn vào mặt cô, lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh e sợ”, anh nói thẳng thừng. “Anh không biết nhiều về một mối quan hệ bền vững. Anh cảm thấy mình như một con bò trong cửa hàng đồ sứ vậy.”

Cô cười khẽ và vuốt ve cái rãnh cau có xuất hiện giữa hai hàng lông mày anh. “Chỉ cần tử tế với em thôi. Dịu dàng vào.”

“Anh không lo về chuyện tình dục”, anh cáu kỉnh. “Và anh lúc nào chẳng dịu dàng với em.”

“Dù anh không lưu lại vết bầm thì cũng không có nghĩa là anh dịu dàng nhé, Chiến Binh Conan.”

Anh vuốt tóc cô, từ gốc tới tận ngọn. “Này. Cho anh thư giãn chút đi. Anh muốn em vô cùng. Em đẹp mê hồn, anh chỉ muốn vác em về hang ổ của anh và làm tình với em cả đời mà thôi. Trên tấm thảm bằng da gấu.”

Cô chạm đầu ngón tay vào mặt anh, nhìn vào mắt anh, không nói nổi nên lời. Cô có thể cảm nhận được rằng anh đang tập trung quyền năng quyến rũ và dệt nên một câu thần chú nhằm khiến cô bất lực vì khao khát. Anh túm tay cô, đặt những nụ hôn nóng bỏng lên lòng bàn tay ấy rồi dụi mu bàn tay vào má mình. “Em sẽ không thể mắng mỏ anh bằng cái tên Chiến Binh Conan nữa đâu”, anh nói. “Lần này em sẽ tự mình nói cho anh biết em muốn anh đến nhường nào. Anh muốn nghe em ngoan ngoãn xin xỏ.”

Cô lo lắng lùi lại. “Sao nghe giống như một trò chơi quyền lực khác vậy”, cô nói. “Seth, em không…”

“Suỵt.” Anh đặt một ngón tay lên môi cô. “Không hề. Em hiểu nhầm anh rồi. Anh chỉ muốn cho em thấy một điều về bản thân em thôi. Một điều hết sức đẹp đẽ. Em sẽ thích nó cho xem.” Anh dùng ngón tay khám phá môi dưới đang run rẩy của cô, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt mê đắm, nóng rực.

Một cơn bốc đồng táo bạo xuất hiện trong cô. Cô kéo đầu ngón tay anh vào miệng và mút. Anh giật nảy người như thể vừa bị sốc điện, rút tay ra khỏi miệng cô và bắt đầu cởi khuy áo cô bằng những ngón tay run run. “Những cái khuy chết tiệt”, anh lầm bầm.

Cô cười với anh. “Anh không thích quần áo của em phải không?”

“Không hề. Em giống như một cái hộp bọc quá nhiều băng dính bên ngoài vậy.”

“Cậu bé tội nghiệp. Bực mình ghê”, cô trêu.

“Ăn nói cẩn trọng vào nhé, nếu em quan tâm đến số phận cái áo này”, anh cảnh cáo.

Anh cởi được áo ra và quăng nó đi, lăn cô nằm nghiêng để cởi áo lót của cô. Anh nhấc nó ra với sự chậm chạp đầy tôn thờ, âu yếm ngực cô.

Anh ngắm nhìn cơ thể cô, rẽ đầu ngón tay trên bụng cô, chọc vào rốn cô.

“Em có bao giờ chạm vào mình không?” Anh hỏi.

Raine sững sờ đến mức không thể đáp lại. Cô nhìn anh chằm chằm, miệng mở ra, ngực và mặt đỏ bừng lên.

“Thôi nào, em yêu. Có hay không nào?” Anh dỗ.

“Chẳng phải ai cũng thế sao?” Cô cố giữ giọng thản nhiên.

“Anh đâu thèm quan tâm đến ai khác. Anh chỉ có hứng thú với em.”

Cơn xấu hổ của cô tan đi trong hơi nóng tỏa ra từ anh. “Tất nhiên”, cô nói đơn giản.

“Chạm vào em cho anh xem đi.” Giọng anh khàn khàn, van nài.

“Nhưng… chẳng lẽ anh không muốn…”

Anh ép tay cô vào chỗ gồ lên nóng rực trong quần jean đen của anh. “Chúa ơi, có. Lần kế tiếp. Nhưng trước tiên anh muốn em mở ra cho anh, tự em làm. Không thúc ép.” Anh an vị giữa hai chân cô và gạt đùi cô ra rộng hơn. “Kiểm tra anh đi, Raine”, anh thì thầm. “Hiện thân của người văn minh biết kiềm chế. Em không nghĩ anh đủ sức làm vậy phải không?”

“Đây có phải là một trò chơi quyền lực khác của anh không?” Cô hỏi.

“Không đời nào. Nó là một món quà. Để bù đắp cho việc bị tát.”

Cô run lên với một tiếng cười lo lắng và cô tránh xa anh cùng nụ cười dê xồm hư hỏng của anh. “Khỉ gió nhà anh, Seth. Điều đó không công bằng.”

Anh chộp lấy tay cô, ôm chặt lấy eo cô và ghìm cô lại. “Xin em đấy, Raine”, anh nói dịu dàng. “Em đẹp quá. Chuyện này sẽ rất riêng tư, rất bí mật mà. Anh khao khát chết mất. Hãy cho anh thấy ít ra em cũng tin tưởng anh đến mức độ đó đi.” Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên bụng cô, hông cô và để tay anh đi xuống, chậm rãi, âu yếm, suốt dọc chiều dài đùi cô. Anh túm đầu gối cô và lại đẩy chúng rộng ra. “Anh muốn biết điều gì đang diễn ra trong đầu em, những gì em mơ mộng. Đó là thiên đường theo định nghĩa của anh.”

Cô không thể trả lời, không thể nói gì. Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng ép ngón tay cô vào khu nữ tính của chính cô. “Cho anh thấy đi.”

Cô nhắm chặt mắt lại và làm như anh bảo, mới đầu e thẹn nhưng ma lực của anh hùng mạnh đến mức những chướng ngại tâm lý của cô tan chảy thành dòng xi rô nóng hổi, ngọt ngào. Phòng ngủ của cô biến mất. Họ có thể ở bất kỳ đâu trên trái đất này, cùng nhau trôi bồng bênh trên một hình trái tim tĩnh mịch kết từ hoa phong lan trắng trên vùng biển nhiệt đới. Cảm xúc nở rộ trong cô không làm cô sợ hãi nữa. Nó như một đám mây nóng rẫy phình ra trong ngực, bụng, chốn nữ tính của cô. Nóng hơn, cao hơn, sáng chói hơn. Cô muốn đẩy anh tới tận cùng khả năng tự kiềm chế của anh, nhưng anh vẫn ngồi đó, quan sát và chờ đợi. Mắt sáng lấp lánh, háo hức. Những mảng màu đỏ rực cháy bừng trên gò má anh.

Cô thét lên và vỡ vụn, cả người run bần bật. Rồi cô lăn người nằm nghiêng, cuộn mình thở dốc. Thực tại chậm chạp bò đến cùng nỗi xấu hổ khi nghĩ tới những gì anh sẽ nghĩ về cô khi cô phô bày bản thân như thế. Cô cảm thấy yếu ớt hơn bao giờ hết.

Chắc chắn đó là dự định của anh.

Mắt cô mở choàng ra trước tiếng cởi thắt lưng, kéo khóa quần. Anh lột cái áo đen ra khỏi cơ thể rắn chắc, cơ bắp một cách tuyệt đẹp và ném nó đi. Anh mỉm cười với cô một cách đen tối. “Đến lượt anh.”

Cô liếm môi. “Anh đang làm em phát điên đấy, Seth.”

Anh nằm ườn người xuống bên cạnh cô, kéo cô áp vào mình. “Như vậy là tốt hay xấu?”

Cô ngập ngừng vòng tay ôm lấy anh. “Em chưa biết nữa”, cô nói bằng giọng nhỏ xíu.

“Lần vừa rồi anh đâu có thúc ép em”, anh phản đối. “Em tự mình làm tất cả còn gì.”

“Có đấy, anh thúc ép em”, cô vừa khẽ nói vừa vuốt ve những cơ bắp chắc nịch trên vai anh. “Em nghĩ anh thậm chí còn chẳng biết thúc ép nghĩa là thế nào đâu.”

Anh trượt tay xuống dưới vai cô, ép lồng ngực rắn chắc vào ngực cô. Mắt thận trọng và lo lắng. “Vậy là em nghĩ anh, ừm, lập dị trên giường hả?”

Raine suýt thì phá ra cười trước sự hoài nghi trong giọng anh nhưng kịp thời ngăn mình lại. “Em không có cơ sở để so sánh”, cô nói dịu dàng.

Tay anh siết chặt hơn. Anh hôn trán cô. “Cứ như thế nhé.”

Cô rê tay qua những đường gồ trên tấm lưng cơ bắp của anh, khám phá anh bằng những ngón tay thích thú, háo hức. “Bên cạnh đó, đây có phải là giường đâu”, cô chỉ ra.

“Em không thể nhìn vào gương từ trên giường”, anh nói. “Anh thích gương. Nó phô bày cho anh thấy cơ thể trần trụi, lộng lẫy của em ở một góc độ khác.”

Cô nhìn vào gương và lại đỏ bừng mặt. Anh nhìn theo ánh mắt cô, lăn người cô lại, kéo cô áp vào mình.

“Đẹp tuyệt”, anh nói. “Giờ em đã sẵn sàng rồi. Xin anh chính xác những gì em muốn đi, Raine. Nào. Nói ra đi.”

Cô nhắm mắt lại và tựa lưng đón nhận sự mơn trớn bạo dạn của anh. “Vì sao anh lại làm thế này với em hả Seth?” Cô van xin. “Lúc nào anh cũng muốn chứng minh. Điều ấy khiến em cảm thấy thật yếu đuối.”

Anh rúc mũi vào tai cô, kéo dái tai cô vào giữa hai hàm răng và gặm nó. “Đối mặt đi em yêu. Em thật sự yếu đuối.”

Giọng anh làm cô tức giận, cứ như thể đang nói đến một chuyện hiển nhiên chẳng đáng nhắc đến. Cô có tránh xa anh nhưng anh lại ép cô nằm bẹp xuống và lăn lên lưng cô.

Anh khóa mắt cô trong gương. “Quá lập dị đối với em hử?” Giọng anh thách thức cô, dịu dàng và trêu chọc. “Em sẽ thích hơn nếu anh là một gã tử tế, dễ bảo, bình thường sao?”

Cô không thể nghĩ, không thể nói. “Em thích chính anh bây giờ”, cô thú nhận bằng giọng ngập ngừng. “Nhưng em không biết làm sao để trao cho anh những gì anh muốn. Nó là lối diễn đạt em không biết dùng.”

Anh cắn cổ cô. “Không phức tạp đến thế đâu. Anh chỉ muốn em biết những gì mình muốn mà thôi. Để anh có thể chắc chắn sẽ đem chúng đến cho em. Tưởng chừng không phải nhưng anh thực sự đang nỗ lực để tỏ ra văn minh đây.”

Cô cười. “Văn minh à? Anh bảo mình văn minh à? Seth, anh là một con thú hoang.”

Mắt anh sáng lên như chó sói dưới ánh trăng, khiến cô lại run rẩy cả người. Cô cảm nhận được rằng câu nói của cô vừa giải phóng thứ gì đó cần bị kiềm chế. Seth lù lù sau lưng cô. Anh vuốt ve cô bằng đôi bàn tay mạnh mẽ. “Đó là những gì em muốn từ anh phải không? Em thích anh là một con thú hoang.”

Tư thế này khiến cô cảm thấy quá yếu đuối. Cô lầm bầm một câu nói tối nghĩa nào đó và cố bò đi nhưng anh quá nhanh. Anh vòng cánh tay mạnh mẽ qua hông cô, khom người trên cô và ghim cô tại chỗ. “Tin anh đi”, anh nói vỗ về. “Đây là điều em muốn.”

Cô lắc đầu, điên cuồng. “Không, Seth. Em cảm thấy quá…”

“Chờ đã”, anh nài nỉ, tay vỗ về xoa dịu. “Em sẽ thích cho xem”, giọng anh khàn khàn ẩn chứa dục vọng một cách mê hoặc. “Em biết vì sao không? Bởi vì em cũng là một con thú hoang, Raine. Hệt như anh.”

Cô cứ nghĩ tư thế thuần phục này sẽ khiến cô cảm thấy yếu ớt và bất lực nhưng không phải thế. Không hề. Cô cảm thấy hoang dại và đói khát, chất chứa một khoa khát dữ dội, nguyên thủy. Tất cả nguồn năng lượng tự nhiên đều thức tỉnh bên trong cô, nạp đầy sức mạnh tinh khiết, hoang dại của nó cho cô.

Cô cảm thấy mạnh mẽ. Giận giữ với anh vì sự kiêu căng của anh, vì dám trêu chọc, bắt cô chờ đợi. Cô ưỡn lưng lên cám dỗ anh, rồi nhìn vào mắt anh, nhìn thấy phản ứng bất lực của anh. Trong một giây ngắn ngủi, cô có cảm giác thoáng qua về quyền năng mà cô có thể sử dụng với anh. Giá như cô biết cách.

“Đẹp quá, em yêu”, anh nói khàn khàn. “Trao tất cả cho anh đi.”

Suýt nữa thì cô khóc òa nhẹ nhõm khi anh lôi bao cao su ra khỏi túi quần jean, vuốt nó trên mình. Anh khẽ đẩy mình vào sâu hơn một chút, và cô chống người để lùi ra sau. “Anh biết bí mật của em. Con thú xinh đẹp. Em thích những lúc chúng ta làm như thế này. Phải không?”

Cô cất tiếng nói nhưng họng cô rung rung và không chịu tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào cả đầu óc. Cô gật đầu.

“Nhìn đôi ta đi”, anh yêu cầu. “Nhìn em… như thế này.” Anh nhấn mạnh câu phát biểu của mình bằng một cú đâm mạnh mẽ. “Chúa ơi, đó là cảnh lộng lẫy nhất anh từng thấy.”

Cô nhìn mình đờ đẫn. Cảnh tượng đó khêu gợi hơn bất kỳ giấc mộng tình dục cấm đoán nào mà cô từng cho phép mình mơ. Seth ở sau lưng cô, đẹp như một vị thánh với cơ thể rám nắng cơ bắp. Anh ngắm hình ảnh của họ trong gương, mê mẩn.

“Đẹp quá”, anh thì thầm. “Em thật khó tin, Raine. Nóng rực.”

Đáng ngạc nhiên, khao khát mãnh liệt lại bắt đầu cuộn cao. Thêm một cú đâm mạnh mẽ không ngừng nghĩ nữa, và cô đã nổ tung, la hét, rồi với tốc độ ánh sáng, lên tới cực khoái một lần nữa.

Anh nắm lấy một ngọn tóc của cô, xoắn nó vào giữa các ngón tay anh. “Mở mắt ra đi”, anh thúc giục. “Nhìn anh khi anh quan hệ với em đi, Raine.”

Cô mở mắt, hổn hển lấy hơi. “Ôi, xin anh đừng thô lỗ vậy nữa”, cô quát lên. “Màn kéo tóc quá quắt lắm rồi đấy, kể cả với anh.”

Anh cười toe toét, nắm chặt tóc cô và kéo đầu cô sang một bên, cắn cần cổ ướt sũng của cô. “Em yêu nó mà”, anh nói, quan sát cô với mỗi cú đâm mạnh bạo. “Anh là Tarzan, em là Raine.”

Câu nói ngớ ngẩn ấy hoàn toàn lạc lõng giữa ngữ cảnh u tối, phức tạp từ vở kịch tình yêu của bọn họ, đến mức làm cô phá lên cười ngặt nghẽo. Tiếng cười của cô ngay lập tức chuyển thành nước mắt, và cô đổ người về phía trước, vừa cười vừa nức nở. Cô nghe thấy giọng anh bên tai nhưng không hiểu nổi câu chữ của anh. Rồi giọng nói lo lắng, van vỉ của anh dần rõ ràng trong đầu cô.

“Đừng khóc. Raine, vì chúa. Xin em. Anh không chịu nổi đâu.”

“Khổ thân anh”, cô nói, cười qua hàng nước mắt. “Nếu không thích thì anh đi mà tìm một cô gái lạnh nhạt nào đó ấy.”

Anh đẩy cô nằm xuống cho tới khi cô nằm sấp và dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau, bao bọc cô trong hơi ấm của anh. Tấm thảm cào vào má cô, những giọt nước mắt làm cô xơ xác. Khi cô mở mắt, cô đang nằm nghiêng, má ướt đẫm, vẫn run lên với những tiếng nức nở bé xíu. Anh vuốt tóc cô, vai cô, ôm chặt lấy cô. Hít hà cổ cô với những nụ hôn van vỉ. Cô hít vào thật sâu và để cơn rung mình dịu xuống.

Mồ hôi bắt đầu khô đi trên người họ. Anh rút ra, đừng dậy mà không nói một lời và đi vào phòng tắm.

Cô gắng gượng chuyển động nhưng bất lực. Ý chí của cô tách rời với thân thể. Cô chỉ có cách nằm đờ ra trên thảm, mềm oặt và kiệt sức. Cô nghe tiếng nước chảy vào bồn tắm, mái tóc phủ lên gương mặt cô. Cửa mở. Anh khom người xuống cạnh cô, gạt tóc cô ra và quay mặt cô lại để cho anh có thể nhìn vào mắt cô. Cô ngửi thấy hương xà phòng trái cây của mình trên tay anh. Mâm xôi với tầm xuân.

“Em mệt lử rồi”, cô thì thầm. “Em không di chuyển được.”

“Em cần ăn”, anh nói.

Cô nhăn nhó. “Táo héo với mùa tạt ư? Eo ôi.”

“Không. Anh đã gọi đồ rồi”, anh thông báo, giọng đắc thắng. “Có bánh mỳ, salad khoai tây, gà tây, thịt bò hun khói, thịt bò nướng, giăm bông. Phô mai cắt lát và phô mai Thụy Sĩ. Vài loại trà hoa quả đóng chai. Và cả bánh sô cô la nữa.”

Trước từ đó, cô xoay sở để nhỏm được đầu dậy. “Bánh sô cô la à?”

Anh luồn tay vào dưới vai và đầu gối cô, dễ dàng bế cô lên, trông có vẻ hài lòng với bản thân. “Phải rồi. Hai loại. Hồ đào với phô mai sô cô la.” Anh bế cô về giường, đặt cô nằm xuống. “Anh sẽ làm cho em một cái sandwich. Rồi chúng ta sẽ cố gắng đi ngủ một chút.”

Cô nheo mắt. “Em không nhớ đã mời anh qua đêm trên giường của em”, cô nói không mấy mạnh mẽ.

“Bạn trai chính thức được phép ở qua đêm”, anh nói, cẩn thận dắt mép chăn quanh người cô. “Đó là một trong những lợi ích. Một điều khoản của hợp đồng tiêu chuẩn. Nó cũng thuộc những quy tắc của xã hội văn minh. Rất thô lỗ khi quẳng một người đàn ông ra khỏi cửa sau khi anh ta đưa em lên đỉnh… có phải ba lần không nhỉ? Hay bốn?”

Raine phản bội bản thân bằng cách cười khúc khích. “Thật sự là em nên quăng anh ra ngoài. Chỉ để dạy cho anh một bài học?”

“Phải rồi. Em cũng mười gã đàn ông cầm súng Uzis và băng dính à?”

Cô lại cười, anh được thể hôn cô, thứ nhanh chóng nở rộ thành điều gì đó nóng rực, ngọt ngào và quanh co. Anh lùi lại khó nhọc, hơi thở không đều. “Bên cạnh đó, ai sẽ cho em ăn bánh sandwich và bánh sô cô la nếu em ném anh ra ngoài chứ?”

“Anh thật khủng khiếp”, cô bảo anh. “Anh đúng là người theo chủ nghĩa cơ hội mà.”

“Em đang học hỏi dần đấy, em yêu. Em đang học hỏi.” Nụ cười toe toét của anh tắt dần khi anh nhìn vào mắt cô. “Anh sẽ cảm nhận được ngay nếu em thực sự muốn anh đi. Và anh sẽ đi. Anh sẽ không ở lại nơi người ta không chào đón anh. Nhưng em muốn anh ở lại. Cũng như vừa nãy em muốn anh chiếm lấy em ngay trên sàn. Như một con thú hoang.”

Cô ngồi dậy, đau nhói và cái chăn bông trượt xuống eo. “Sao anh dám nói với em là em muốn gì hả, Seth Mackey?”

Anh vươn tay ra, chạm vào bầu ngực trần của cô, và cô gạt tay anh đi. Anh nhún vai, buồn bực. “Anh chỉ làm theo tín hiệu của em, đó là ý anh. Anh không có ý xúc phạm đâu.”

Cô kéo chăn lên ngực, liếc nhìn anh. “Em nghĩ anh làm thế để trừng phạt em. Vì em gọi anh là một con thú.”

Mắt anh mở to, khiếp hãi. “Trừng phạt em ư? Khỉ thật, không!”

“Em cảm thấy như thế đấy”, cô lẩm bẩm. “Ít nhất thì ban đầu là vậy.”’

“Em bảo cực khoái nhiều lần là sự trừng phạt sao?”

Cô suýt thì phì cười trước vẻ hoang mang trên mặt anh. “Cơn cực khoái không tính.”

“Còn lâu mới không! Nếu đấy là định nghĩa của em, về sự trừng phạt thì thề với Chúa anh rất muốn biết điều gì tạo nên phần thưởng.”

“Seth…”

“Có lẽ nó sẽ giết chết anh”, anh tiếp tục, giọng hồ nghi. “Đầu anh sẽ nổ tung. Anh cũng không biết người ta cảm thấy sỉ nhục khi bị gọi là một con thú đấy. Anh thích là đằng khác. Cụm từ đó khiến anh thấy hứng.”

Cô túm lấy một cái gối và dùng nó đánh anh. “Ôi xin anh đấy. Cái gì chả làm anh thấy hứng”, cô cáu kỉnh nói.

Anh giật cái gối ra khỏi tay cô, trèo lên giường. Anh đẩy cô nằm xuống, trèo lên cô và nắm cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Xem này, em yêu. Nếu lúc trên giường anh quá lập dị, quá thô bạo, hoặc quá quắt quá mức đối với em, thì anh sẽ giảm bớt. Làm tình không cần lúc nào cũng phải hoang dại và điên cuồng. Nếu em muốn nó ngọt ngào và dịu dàng dưới ánh nến thì cũng ổn thôi. Anh sẽ trao sự ngọt ngào và dịu dàng ấy cho em.”

“Thật ư?”

“Thật. Với anh thì ngọt ngào với dịu dàng cũng tuyệt mà. Kiểu gì anh cũng thích. Bất kỳ điều gì em có thể mơ tới đều là giấc mộng của anh. Hiểu chứ?”

Cô gật đầu. Anh đứng dậy, trông nhẹ nhõm. “Giờ thì tranh thủ nghỉ ngơi trong khi anh làm một ít thức ăn cho em đi.” Anh túm lấy quần jean và mặc vào. “Em muốn sandwich có gì nào? Nói anh nghe xem, em yêu. Đừng bắt anh đoán. Anh không muốn mất thêm điểm với em nữa. Nếu không, hẳn anh đã bị quăng ra khỏi cửa vì đái lên thảm trước khi đoán ra rồi.”

“Ôi, dừng lại ngay”, cô quát.

“Mỗi thứ một ít nhé? Mù tạt, sốt mayonnaise, hay cả hai?”

“Cả hai là ổn.”

“Nước chanh hay trà đào?”

“Nước chanh, cảm ơn anh.”

Anh trông có vẻ muốn nói thêm gì đó nhưng tự ngăn mình lại. Anh nhặt cái gối lên, dịu dàng nhét nó xuống dưới đầu cô rồi vuốt tóc cô. “Anh sẽ không đi lâu đâu.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, và cô luồn xuống dưới chăn, run rẩy trong lớp chăn đệm lạnh lẽo. Cô nhìn lên trần nhà, cố gắng lĩnh hội những gì đang xảy ra với mình.

Liệu nó là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.