Vân Yên rót đầy một ly nước và trao tận tay cho Uyên Thư. Dù cho Uyên Thư đã có thể cười nói, nhưng Vân Yên vẫn có cảm giác rằng cô ta chỉ đang cố gắng gượng cho người ngoài xem mà thôi. Chỉ trong vài tiếng qua, ánh mắt của cô ta đang càng lúc càng lờ đờ. Nước da vốn đã nhợt nhạt, giờ lại càng như trong suốt, để lộ hết cả những mạch máu li ti bên dưới. Vân Yên đã muốn gặng hỏi cô ta mấy lần về chứng bệnh của mình. Nhưng nếu xét theo tình hình, rõ ràng là dù có cạy miệng, Uyên Thư cũng sẽ không thú nhận điều gì. Nếu đã như thế, Vân Yên cũng chẳng muốn cô ta phải phí thêm hơi sức nữa. Đến cả hơi thở của cô ta cũng đang nặng nề hơn. Cô gái này cần đến bệnh viện ngay.
Vân Yên đứng dậy và tiến về phía Vĩnh Lộc. Dù cho Vĩnh Lộc đã tận tình đưa họ đến phòng y tế, nhưng cô vẫn cảm thấy ở cô gái này có điều gì đó rất đáng lo ngại. Thỉnh thoảng, Vĩnh Lộc lại lo âu nhìn về một hướng xa xăm nào đó. Không rõ là cô ta đang mong ngóng ai đó, hay là cô ta đang lo lắng người khác sẽ phát hiện ra chuyện mờ ám của mình?
- Chẳng có cách nào rời khỏi đây sao? Cô ấy đang yếu đi. Tui nghi ngờ rằng cô ấy mang bệnh gì đó trong người. Nếu chúng ta không đưa cô ta vào bệnh viện, chẳng biết tình hình sẽ tệ thêm bao nhiêu nữa.
Vĩnh Lộc thở dài một cách bất lực.
- Nếu như có thể thì chúng ta đã rời khỏi đây từ lúc người đầu tiên bị giết rồi. Bồ nghĩ tại sao chúng ta phải ở đây mà chờ hắn giết từng người một chứ? Cơn bão vẫn chưa tan. Và tui nghe người khác kể lại rằng cơn bão này đã làm vài cái cây ngã và chắn ngang đường xuống núi. Chúng ta bị kẹt ở đây!
- Tui vẫn không thể tin nổi là mấy người lại che dấu chuyện Kim Vy bị giết!
- Đừng trách tui! Tui không phải là người có quyền hành gì ở đây.
Vĩnh Lộc trả lời một cách thật thảng thốt. Cô ấy nhận ra tình cảnh thảm hại lúc này của mình.
- Bồ hiểu mà. Đây là trường học, không phải lúc nào bồ cũng có thể làm theo điều mình muốn. Có các luật lệ và quy định, có các mối quan hệ và sự ràng buộc, có những kẻ ra lệnh và những kẻ phải luôn vâng lời.
Vân Yên không muốn tranh luận với chị ta về cách sinh tồn trong trường học. Đó là một vấn đề rất phức tạp và mang tính riêng tư. Điều mà bạn nghĩ về cuộc sống xung quanh mình, đó chính là thứ phản ánh con người của bạn. Cô không muốn chia sẻ với một người lạ về cách mà cô đã sống, về con người cũ của mình, về những điều đã khiến cô thay đổi, về kết cục của những kẻ đã dám chống đối cô. Đó là một câu chuyện dài, và nó vẫn chưa kết thúc. Cô vẫn đang đi tìm kết cục đó, đi tìm con người mà cô muốn trở thành. Vân Yên rất trầm tĩnh, nhưng họ không biết những điều dữ dội đang xảy ra trong đầu cô đâu. Cô quan sát Vĩnh Lộc, giả vờ quan tâm hỏi:
- Chị đang lo lắng về điều gì sao? Trông chị căng thẳng quá.
Vĩnh Lộc cố gắng phủ nhận điều mà cô ta nói. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, quay mặt về phía sân trường và để câu trả lời tự rơi vào khoảng không xa vời.
Vân Yên không chú ý đến chị ta nữa. Cô quay sang Uyên Thư và lấy lại cái ly nước trống rỗng. Cô đẩy về phía Uyên Thư cái đĩa chứa phần thức ăn mà cô đã chuẩn bị từ lúc nãy. Im lặng nhìn Uyên Thư được một lúc, Vân Yên mất kiên nhẫn và tự tay nhét con dao và cái nĩa vào tay cô ta. Uyên Thư cầm con dao trong tay, nhưng không có vẻ gì là sắp đụng đến phần thức ăn đó. Dù nó có là gì, cô cũng không quan tâm lắm. Cô cứ gõ con dao lên thành dĩa, tạo thành một nhịp điệu đều đặn đến khó chịu. Vân Yên cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, Uyên Thư lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Cô cảm thấy sự thúc giục đó, và bất giác đỏ bừng hai má vì xấu hổ. Cô dùng nĩa giữ chặt miếng thịt, và dùng con dao cắt nó làm đôi.
- Chị đang lo lắng cho bạn trai mình đúng không? Em đã không thấy anh ấy xuất hiện từ lúc hai người cãi nhau trên sân trường.
Câu hỏi bất ngờ của Uyên Thư khiến Vĩnh Lộc thấy kì lạ. Quan sát ánh mắt của Vân Yên dành cho Uyên Thư lúc này, Vĩnh Lộc càng thêm tin vào cảm giác của mình.
- Bọn tui đâu có cãi nhau. Chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Anh ấy không thích bạn bè của tui. Nhưng bọn tui sẽ ổn thôi.
Uyên Thư cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Vân Yên. Cô lại cắt nhỏ miếng thịt ra thêm nữa.
- Điều đó thật dễ thương. Dù cho là cãi nhau, tui vẫn thấy hai người đang yêu rất là dễ thương. Hai người đã hẹn hò bao lâu rồi?
Vân Yên bất chợt lên tiếng và chặn ngang câu hỏi của Uyên Thư.
- Bồ không nên tò mò về chuyện riêng của người khác. Đừng nói chuyện trong khi ăn nữa.
Uyên Thư nhìn miếng nhịt đã được cắt nhuyễn trên dĩa của mình. Cô chuyển mũi dao sang phía những lát dưa và tiếp tục xén nhỏ nó ra.
- Bồ đã ở đây lúc câu chuyện đó xảy ra phải không? Câu chuyện về Kẹo Mật ấy? Tên của cô ấy là gì? Là Tuyết Lê đúng không?
Vĩnh Lộc cau mày và từ chối nói tiếp.
- Tui không muốn nói về chuyện đó nữa.
Trong khi Vân Yên thì cất cao giọng như đang rít lên.
- Và tui thì không muốn nghe về nó nữa.
Uyên Thư cắm nĩa sâu vào trong miếng thịt. Cô đưa nó lên ngang miệng mình, trong một giây, và lại bỏ xuống.
- Bồ đã nghe về nó rồi sao? Tui chưa bao giờ được nghe kể đầy đủ về câu chuyện đó. Tất cả những gì tui biết là những thứ chắp vá từ những lời đồn và suy diễn trên báo mạng. Cô ấy đã thực sự làm tất cả những điều đó sao? Giả vờ tự tử? Và rồi quay trở lại đây để trả thù những kẻ đó? Làm thế nào cô ấy có thể tìm được cho mình từng ấy sức mạnh và sự can đảm?
Vĩnh Lộc sững sờ nhìn cặp mắt đang lấp lánh của Uyên Thư. Cô chợt rùng mình khi nhớ về những cặp mắt khác, những cặp mắt của các cô gái đứng bên hành lang. Những cô gái luôn nép mình lại khi họ nhìn thấy những con khốn như Khiết Đường đi ngang qua họ. Trong mắt họ lúc đó chính là sự ngưỡng mộ, sợ hãi và một chút tham vọng. Nó giống hệt như ánh mắt lúc này của Uyên Thư. Vĩnh Lộc cảm thấy tức giận. Cô nhìn thẳng vào cô ta và nghiêm túc trả lời:
- Đừng nói về cô ta như là một người hùng! Tui thừa nhận cô ta không đáng phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ mọi chuyện. Tui thừa nhận cô ta cũng chỉ là một nạn nhân khác của cái nơi này. Nhưng cuối cùng thì cô ta không phải là một kẻ đáng thương, càng không phải là một kẻ đáng ca tụng! Cô ta không phải là một người anh hùng đã nổi dậy giành lấy sự công bằng hay chính nghĩa! Cô ta chỉ là một kẻ khác bị sa vào cái vòng xoáy vô nghĩa ở nơi này mà thôi!
Vĩnh Lộc ngừng nói. Cô nhìn về phía nhà ăn và thầm cảm thán. Tuyết Lê không tốt đẹp hơn bất kì ai trong số họ, và cô ta cũng chẳng xấu xa hơn. Chính bản thân cô cũng giống hệt như vậy mà thôi. Mọi tội lỗi mà Tuyết Lê phạm phải, chính Vĩnh Lộc cũng đã nhúng tay vào. Tuyết Lê đã phải chịu trừng phạt. Còn phiên tòa của Vĩnh Lộc và những kẻ khác, khi nào nó sẽ bắt đầu?
- Cô ta yêu một đàn anh trong trường. Có lẽ mọi chuyện đã rất tốt đẹp vào lúc ban đầu. Nhưng khi Khiết Đường xen vào chuyện đó, mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Cô ta đã oán trách rất nhiều người, vì rất nhiều thứ tưởng như nhỏ nhặt nhưng đã dẫn đến dự sụp đổ của cô ta. Tuyết Lê oán trách Khiết Đường và lũ bè bạn đã luôn chế nhạo và quấy rối mình. Tuyết Lê oán trách những người bạn của chính mình vì đã luôn coi thường và vô tâm với cảm xúc của cô ấy. Và hơn hết, cô ấy oán trách Đức Tòng vì anh ta đã xem cô ấy là trò đùa.
Tuyết Lê có oán trách cô không? Vĩnh Lộc biết câu trả lời, chỉ là cô không rõ sự oán hận đó lớn đến mức nào thôi.
- Cô ấy đã giả vờ tự sát. Và trước đó, cô ấy đã để lại một lời nguyền. Các bồ biết cô ấy nguyền rủa bọn tui bằng thứ gì không? Đó là một câu chuyện. Cô ấy đã viết ra một câu chuyện kinh hoàng về một vụ thảm sát hàng loạt, được gây ra bởi một hồn ma muốn báo thù. Tuyết Lê cố tình để lại câu chuyện đó cho người bạn cùng phòng của mình, và lợi dụng cô gái bốc đồng đó để thực hiện toàn bộ mưu đồ của cô ta. Cô ta đã thao túng bạn bè mình và biến câu chuyện đó thành sự thật. Các bồ có biết có bao nhiêu người đã chết vì bọn họ không?
- Thế cái chết của họ có xứng đáng với những điều mình đã gây ra không?
Trước câu hỏi của Uyên Thư, Vĩnh Lộc khẽ cười.
- Có lẽ là không. Thật ra, tui không giận Tuyết Lê. Tui chỉ buồn cho cô ấy mà thôi. Cuối cùng thì cô ấy cũng chỉ là một người nữa đã rơi xuống...
Trong lúc Vĩnh Lộc còn đang nghĩ ngợi về những điều không thật sự liên quan, Tuấn Anh đã đến đứng ngay cửa và im lặng quan sát cô ấy. Vĩnh Lộc không thật lòng buồn cho Tuyết Lê, cô biết như thế. Chẳng qua là cô đã nhìn thấy trước viễn cảnh của bản thân mình qua câu chuyện của Tuyết Lê. Kết cục của cô ta sẽ trở thành kết cục của chính cô nếu cô còn tiếp tục phạm sai lầm. Sự giận dữ, thứ đó sẽ chẳng bao giờ đem lại chuyện lại tốt đẹp. Nhưng nếu cô cứ vờ như một cô gái ngoan, cố gắng kìm giữ sự giận dữ bên trong mình, chuyện gì sẽ đến vào lúc cuối cùng chứ? Hãy nhìn Tuyết Lê mà xem. Sự căm phẫn đã đánh úp cô ta, và nó đã đến như một cơn sóng thần thịnh nộ cuốn trôi tất cả mọi thứ. Làm thế nào cô có thể giữ cho mình được sự thanh thản? Vĩnh Lộc ngước lên và nhìn thấy dáng người của Tuấn Anh đang che chắn cho cô khỏi thứ ánh sáng gay gắt bên ngoài. Phía sau cậu ta là cánh cửa, và những điều ở ngoài kia là những thứ mà cô cũng chẳng hiểu rõ. Liệu nó có thể tồi tệ hơn cuộc sống ở đây không nhỉ? Tuấn Anh đang đứng đó, là thứ đang cản bước cô, giam cầm cô ở nơi này, hay cậu ta đang bảo vệ cô khỏi những thứ ngoài đó. Cậu ta đưa tay về phía cô, và họ im lặng nhìn nhau. Có lẽ cậu ta thực sự muốn cùng cô ra ngoài, sau tất cả mọi chuyện.
- Chúng ta nên rời khỏi đây, ngay bây giờ. Mọi người đang dần bị sát hại. Ai mà biết tiếp theo sẽ là ai chứ?
Vĩnh Lộc căng thẳng bước về phía lan can và ngẩng lên nhìn những đám mây đen kịt trên đầu mình.
- Nhưng cơn bão vẫn chưa tan. Đường xuống núi rất nguy hiểm.
Trước thái độ lảng tránh của cô ấy, Tuấn Anh lại càng tỏ ra quyết liệt.
- Chúng ta không cần xuống núi. Chúng ta chỉ cần trốn vào một trong các căn nhà gỗ trong rừng. Chỉ cần chúng ta thoát khỏi nơi này, tránh xa khỏi mấy kẻ kia. Chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau, chúng ta có thể tránh được nguy hiểm. Anh có thể bảo vệ em!
Khi nghe cậu ta nói thế, Vĩnh Lộc cảm thấy có chút chua chát trên đầu lưỡi. Sẽ không quá phũ phàng nhỉ, nếu như cô cười vào mũi cậu ta và nói rằng tự bản thân cô có thể tự bảo vệ mình rất tốt. Nếu như cậu ta biết điều cô có thể làm, điều mà cô đã làm để bảo vệ mình, cậu ta sẽ nghĩ gì về cô? Tuấn Anh luôn nhìn cô theo cái kiểu đó, như thể cô là một cô gái mong manh cần được bảo vệ để không bị nứt vỡ hay thậm chí là bị vấy bẩn. Cô ấy không phải là loại cô gái đó.
- Em không thể rời khỏi nơi này. Trong những lúc thế này, rất nguy hiểm nếu như chúng ta tách riêng khỏi đám đông. Mặt khác, nếu chúng ta lẩn đi mất, họ có thể nghĩ chúng ta chính là thủ phạm. Kẻ nào đó có thể đổ tội lên chúng ta.
- Ai đã nói với em những lời thông thái như thế? Cô ta còn khuyên em hãy cứ bình tĩnh mà đóng cái vai nạn nhân ngu ngốc này à?
- Khiết Đường không cho em lời khuyên nào như thế cả.
- Ồ, thế hóa ra là cô bạn thân mới của em.
Vĩnh Lộc cảm thấy kinh ngạc về khả năng nắm bắt được thông tin của cậu ta. Cậu ta đã ở đâu trong mấy tiếng qua nhỉ?
- Quế Chi không tốt đẹp gì hơn Khiết Đường. Em biết điều đó đúng không? Cô ta sẽ không giúp đỡ em mà không đánh đổi lấy thứ gì. Cô ta muốn em giúp cô ta đánh đổ Khiết Đường!
- Em biết!
- Vậy em có biết người vừa chết là ai không? Đó là Vĩ Diệp! Cậu ta là cánh tay phải của cô ta. Nếu như cô ta không thể bảo vệ được cậu ta, thì dù cho cô ta có muốn, cô ta cũng không thể bảo vệ được em!
Vĩnh Lộc cảm thấy có chút choáng váng. Tin tức này thực sự ẩn chứa rất nhiều bất ổn.
- Vĩ Diệp? Cậu ta rất khôn. Làm thế nào mà cậu ta bị giết?
- Cậu ta bị ngã từ lan can xuống. Em không ngờ được đâu. Thanh chắn lan can đã bị ai đó cưa mất. Kinh khủng hơn, họ tìm thấy một cái mạch điện bị hở được giấu trên thanh chắn đó. Cậu ta đã bị bẫy!
Tuấn Anh nắm chặt hai vai của cô ấy. Đây là lúc tung đòn quyết định. Cậu cần phải tách cô ấy ra khỏi ả ta.
- Họ nói rằng Quế Chi biết tất cả mọi thứ. Nhưng rõ ràng là cô ta không tài giỏi đến thế.
Vĩnh Lộc nhìn vào đôi mắt cương quyết của Tuấn Anh và ước gì cô có được một chút sự quyết tâm trong cậu.
XXX
Ở cách đó không xa, Phục Lễ và Anh Thanh đang đứng cạnh nhau và quan sát hành động của cặp đôi đáng yêu đó. Chính xác thì chỉ có Phục Lễ là thích thú với việc đó thôi, chắc hẳn cậu ta đã nghĩ mình sẽ bắt gặp một cảnh ôm ấp hay gì đó, thay vì một màn cãi nhau như thế. Về phần Anh Thanh, dĩ nhiên là cậu ta thích chăm chú theo dõi câu chuyện trên giấy của mình hơn là phí thời gian bận tâm đến mấy chuyện vớ vẩn như thế.
- Thế hai người có thường xuyên đôi co với nhau như thế không? Bồ và cô bạn gái không rõ sự tồn tại ấy đấy?
- Ý bồ là sao? Bồ không tin rằng tui có bạn gái à?
Phục Lễ mỉm cười một cách ý nhị. Trông bộ mặt tức tối của cậu ta kìa, trông cũng dữ tợn một cách khá thuyết phục đấy chứ. Cậu ta thực sự sẽ nổi nóng chỉ để bảo vệ cho hình tượng cô gái trong mơ đó sao? Phục Lễ thực sự muốn thử xem, một cô gái thì sẽ quan trọng thế nào đối với một tên con trai. Vì cô ấy, cậu ta sẽ đi bao xa chứ?
- Tui chỉ tò mò về những vấn đề mà các cặp đang yêu hay tranh cãi mà thôi. Tui có nói gì đó đại loại như thắc mắc cô ấy là người thật hay hình ảnh hai chiều đâu nào.
Nhận thấy mình không có khả năng đánh bại cái mồm của đối phương, Anh Thanh nhanh chóng đổi hướng của vấn đề.
- Tranh cãi là tốt. Trong mọi mối quan hệ lâu dài, khi tiếp xúc với nhau, con người ta luôn luôn phát sinh mâu thuẫn và qua quá trình tranh cãi, họ sẽ hiểu nhau hơn và dần thay đổi để thích nghi với nhau. Đó là cách mà một mối quan hệ sẽ tiến triển.
- Bồ nói nghe như Darwin vậy. Thế hai đứa học sinh mấy bồ thì có mâu thuẫn gì mà phải tìm hiểu và thích nghi thế?
Đột nhiên Anh Thanh cảm thấy quai hàm của mình đông cứng lại. Cậu ta phải tốn chút thời gian để nhớ lại câu chuyện tình cảm của mình. Và tốn thêm chút thời gian nữa để bảo đảm rằng cậu không nhầm lẫn chuyện riêng tư của mình với câu chuyện cậu đã đọc đâu đó.
- Bọn tui là một cặp rất ăn ý... Ý tui là bọn tui hiếm khi bất đồng. Nhưng dĩ nhiên là bọn tui có cãi nhau! Cãi nhau suốt ấy chứ! Ví dụ như đôi khi bọn tui đi xem phim và cô ấy cứ thích coi mấy thứ ảo tưởng như bọn phù thủy với ma cà rồng, trong khi tui thích mấy thứ ngầu hơn như siêu nhân, du hành thời gian và...
- Thôi im đi! Bồ đang quá cố gắng trong việc chọc cười tui đấy!
Mặc dù nói thế, nhưng rõ ràng là Phục Lễ đang cố gắng kìm chế để không cười to thành tiếng. Anh Thanh cảm thấy có chút xúc phạm ở đây. Cậu ta trừng mặt và hỏi ngược lại:
- Thế còn bồ thì sao? Bồ và bạn trai mình chưa bao giờ cãi nhau vì chọn phim à?
Phục Lễ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút. Cậu ta cũng mất chút thời gian để nhớ lại câu chuyện của mình. Thật sự thì cũng không có gì nhiều để nhớ. Vài sự kiện rời rạc, với những nốt nhạc thăng trầm khác nhau. Niềm vui thì cũng có đấy, nhưng thứ gọi là cảm xúc thì cậu lại chẳng nhớ được gì cả. Có lẽ bộ não không thể nào ghi nhớ được điều đó. Đó là phần việc của trái tim cơ mà. Trong suốt những khoảnh khắc đó, cậu đã bỏ trái tim mình ở đâu nhỉ?
- Bồ biết không? Trong cái thế giới trưởng thành của tui không có chỗ cho những thứ vụn vặt như thế. Tui chỉ cố gắng hết sức để bản thân mình và đối phương luôn cảm thấy vui vẻ mà thôi. Tại sao tui phải tranh cãi với họ chứ? Tui không cần phải hiểu rõ toàn bộ con người của họ. Chuyện đó thật không đáng.
Nó trôi qua nhanh lắm. Tuổi trẻ và cuộc sống này vội vã lắm. Ai mà biết ngày mai có đến được không cơ chứ? Những cuộc hẹn hò và những gã trai đó thì càng không cần nói đến nữa. Cảm giác như một cái chớp mắt là họ sẽ biến đi, và chẳng để lại chút dư âm nào cả.
- Điều bồ vừa nói giống như là lời thú nhận rằng bồ chẳng bao giờ nghiêm túc trong tình cảm cả. Bồ cặp kè để tìm vui!
- Bồ đang phán xét tui đấy à? Ừ thì tui chẳng bao giờ hẹn hò ai đủ lâu để phát sinh cãi cọ cả. Nếu gã ta có cái tật xấu nào đó mà tui chẳng thể nào làm ngơ nổi nữa, tui sẽ đá gã!
Phục Lễ thích thú nhìn vẻ mặt bất mãn của Anh Thanh sau tuyên bố của mình. Mặc dù cậu luôn tỏ ra rằng mình không quan tâm đến sự phán xét của người khác, nhưng thực tế thì lại có đấy. Cậu chẳng cảm thấy buồn bực hay tức tối gì đâu, khi phải nhìn những ánh mắt như thế. Đáng thương thay cho những kẻ đó. Bọn chúng có biết cậu cảm thấy thỏa mãn thế nào khi có thể gây khó chịu cho chúng chỉ bằng sự hiện diện của mình thôi. Cậu sẽ luôn là kẻ mỉm cười, cậu sẽ luôn dùng nụ cười đó để giày vò bọn chúng.
- Bây giờ thì bồ sẽ rao giảng cho tui về sự thiêng liêng của tình yêu dị tính chứ? Tui chẳng phải là bằng chứng để bồ dè bỉu về thứ tình cảm lệch lạc này sao?
Phản ứng bất ngờ của cậu ta khiến Anh Thanh cảm thấy bối rối. Dù cho vẻ mặt cậu ta chẳng có chút biểu cảm tức giận nào, nhưng Anh Thanh thừa hiểu mình đừng dại dột mà động chạm vào vấn đề này nữa.
- Bồ đang nói gì thế? Tui không nói gì về việc bồ hẹn hò với ai! Tui đang nói về cái cách mà bồ đang hẹn hò kìa! Mặc dù tui không chắc là mình hiểu, nhưng tui không chống đối!
- Vậy ra bồ là một trong những gã đại loại như “Chúng tôi đồng cảm, nhưng chúng tôi không đồng tình.”
Phục Lễ đã quá chán nản khi phải nhìn cái vẻ mặt đáng thương như đang bị hiểu lầm của bọn họ. Nhưng cậu sẽ không để cái bộ mặt đó lừa mình đâu. Cậu sẽ không dừng lại, cậu phải tiếp tục giày vò chúng.
- Đừng làm ra vẻ lo lắng như thế. Đừng đổ lỗi cho niềm tin hay chuẩn mực của bồ, chúng không phải là thứ đã kéo bồ lại. Và cũng đừng buồn vì bồ nghĩ rằng mình không theo kịp trào lưu xu hướng. Không phải thế đâu, bồ chỉ là một kẻ nữa thuộc về một bộ phận đang dần tuyệt chủng mà thôi. Bồ thấy Khắc Công rồi đấy, tui đã biết trước kết cục của hắn khi nhận ra cái nhìn hằn học của hắn dành cho mình. Đó là điều mà bồ đã nói đúng không? Mâu thuẫn và sự phát triển? Những kẻ không thích nghi như hắn thì phải chết!
Anh Thanh không biết phải nói gì. Nhưng cậu không thể để Phục Lễ quay lưng bỏ đi như thế được. Cậu chưa bao giờ là một kẻ có cái nhìn thấu hiểu về xã hội. Thực tế thì cậu chưa bao giờ nhìn cuộc đời này bằng con mắt của chính mình cả.
- Trong các câu chuyện, mọi nhân vật đều được tạo ra với đủ mọi yếu tố, và chính điều đó quyết định nên sự độc nhất của họ trong câu chuyện. Tui chưa bao giờ quan tâm đến xuất thân hay siêu năng lực của họ là gì, tui thậm chí còn không quan tâm đến việc họ thuộc phe thiện hay phe ác. Tui thích thú với những nhân vật có sự độc đáo trong tính cách và tâm hồn của họ. Đó là điều không bao giờ thay đổi, đó là điều sẽ sống mãi cùng nhân vật đó, dù cho tuyến truyện có phát triển như thế nào đi chăng nữa.
- Bồ đang nói về cái chuyện quái gì thế?
- Tui cũng không biết nữa. Chắc ý của tui muốn nói là tui không quan tâm đến việc nhân vật đó có là gay hay không. Tui chỉ cần biết anh ta có tính cách như thế nào, có ngầu đời bá đạo hay không, đại loại như thế đó.
Phục Lễ lắc đầu và bỏ về phòng y tế.
- Nói chuyện với bồ còn tức điên hơn là với bọn kì thị nữa!
- Ôi, cuối cùng thì bồ cũng hiểu. Tui không phải là một đứa kì thị!
Không nhận thấy nụ cười đã trở lại trên mặt đối phương, Anh Thanh vẫn lúng túng theo sau và giải thích thêm:
- Nhưng tui là trai thẳng nhé! Và tui đã có bạn gái rồi! Một cô gái thật sự đó nhé!
- Ôi im đi! Để cho người bệnh nghỉ ngơi nào!
Phục Lễ không rõ liệu cuối cùng thì Anh Thanh là một con người hài hước sâu sắc hay là một đứa đần thực sự nữa. Nhưng dù thế nào, phải thừa nhận rằng cậu ta là kẻ mang cho cậu cảm giác vui vẻ nhất ở cái nơi này.
Ngay khi hai tên con trai bước vào phòng, Vân Yên đã cảm thấy một luồng năng lượng tích cực quá mức đang tràn tới. Cô mệt mỏi nhìn về phía Uyên Thư và rồi tự ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương, thầm tự hỏi tại sao lại có sự trái ngược như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng cô có thể nhìn thấu người khác, nhưng đôi khi cô vẫn không nắm bắt được những thứ trái khoáy lạ lùng như thế. Bọn họ giống hệt cô, những kẻ đang sống cô độc bên trong cái ốc đảo nhỏ bé của riêng mình. Nhưng sao họ lại có thể tìm được niềm vui trong những thứ nho nhỏ như thế. Anh Thanh và mấy cuốn truyện của mình, Phục Lễ cùng cái máy nghe nhạc, và cả Thiên Kiệt nữa chứ, kẻ vẫn đang chìm đắm trong mấy cái lý thuyết trinh thám của mình. Cậu ta nghĩ rằng mình sẽ tìm ra được hung thủ trước khi quá muộn, chỉ nhờ vào cái kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trinh thám. Thật là cái ý nghĩ ngu ngốc đến mức buồn cười. Cô thực sự muốn cười nhạo tất cả bọn họ. Cô thậm chí còn muốn cười vào cái khuôn mặt khốn khổ của Uyên Thư lúc này. Nhưng rồi lại có những giây phút khi mà cô nhận ra bản thân mình lại đang là kẻ duy nhất đang cau có trong căn phòng này. Bọn họ không hề lo lắng, không hề sợ hãi, chỉ đang bình thản tận hưởng thế giới riêng của mình. Im lặng chờ đợi đến giây phút thế giới của họ sụp đổ, và tự hỏi liệu đó có phải là lúc cuộc sống của họ đến hồi kết hay không. Vân Yên có thể nhìn thấy được điều đó, đặc biệt là qua đôi mắt của Uyên Thư lúc này.
- Bồ muốn uống nước không? Để tui rót thêm cho bồ.
Uyên Thư gật đầu một cách miễn cưỡng. Lời cám ơn tối thiểu mà cô còn chẳng muốn thốt lên nữa. Cô cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng nhẹ đi, chắc hẳn là do nó không còn bị trói buộc bởi mấy thứ quy tắc chuẩn mực nặng nề của xã hội nữa. Cô có thể cảm thấy sự tự do, cảm nhận được con người thực sự của mình. Không cần phải tỏ ra là một con bé hòa đồng khả ái nữa. Không cần phải cố gắng làm hài lòng những kẻ mà cô không ngửi nổi. Không cần phải giả vờ là một người tốt nữa. Lẽ ra cô phải hiểu được điều này sớm hơn chứ. Chẳng có gì trên đời này quan trọng bằng sự thanh thản. Cô đã tìm kiếm nó từ rất lâu, dù cho cô còn không nhận ra điều đó. Cô tránh né mọi cuộc vui. Cô từ bỏ việc đi theo sự trưởng thành. Cô biết con đường mà số phận này sẽ dẫn cô đi sẽ kết thúc ở nơi nào. Cô không muốn giả vờ, nhưng cô cũng chẳng muốn phải sống thật với bản chất của mình. Tại sao cô lại không thể là một con người khác cơ chứ? Cuối cùng, cô cũng đã hiểu được rồi... Cô không muốn có bất kì thứ dơ bẩn nào thâm nhập vào đầu óc nữa khi mà nơi đó vốn đã quá u tối rồi. Cô cần phải giải thoát cho mình, cô phải cảm thấy được sự yên bình từ cả linh hồn lẫn thể xác. Cô sẽ chẳng cho bất kì thứ gì xâm nhập vào bên trong mình nữa. Cô sẽ đóng cánh cửa đó lại, nằm đây và chờ đợi đến khoảnh khắc cơ thể cô hoàn toàn tự do khỏi những thứ gông xiềng kia. Cô sẽ bay lên và tìm về với cánh cửa ánh sáng kì diệu đó, nơi mà cuộc hành trình của cô đã bắt đầu. Lẽ ra cô đừng nên bắt đầu, lẽ ra cô đừng nên bước qua cánh cổng đó. Nhưng giờ đây, khi cô đã quay trở lại với nó, cô ước gì sự kết thúc này sẽ đưa cô đến với một khởi đầu tốt đẹp hơn. Dù cho nó là sự vô định, là một ngõ cụt, là sự hủy diệt, là một sự kết thúc cho đến thời điểm vĩnh hằng, cô cũng chẳng còn sợ hãi nữa. Uyên Thư mỉm cười với Vân Yên, thầm cám ơn vì mọi thứ cô ấy đã cho cô.
- Tui đói... Mấy bồ có thể đến căn tin và tìm gì đó cho tui được không?
Đây không phải là cô gái mà cô đã gặp trên con đường lên núi, Vân Yên nhận ra điều đó. Cô lo lắng nhìn cô ấy và dò hỏi:
- Bồ đói à? Dĩ nhiên tui sẽ đi, nhưng thật không hay chút nào nếu để bồ lại một mình. Bồ đang rất yếu. Nên có ai đó bên cạnh bồ lúc này.
- Bồ tin vào cái quy tắc đó sao? “Khi bạn tách ra khỏi đám đông, bạn sẽ trở thành nạn nhân cho kẻ sát nhân.”
Uyên Thư bật cười. Tiếng cười chân thật đầu tiên của ả ta ngay lập tức tạo ra hiệu quả đến không ngờ. Mọi người trong phòng đều cảm thấy rùng mình và họ nhanh chóng tìm đến giải pháp rời khỏi căn phòng để thoát khỏi tiếng cười đó. Thật thú vị, cuối cùng thì Uyên Thư cũng đã tìm được cách khiến cho những kẻ khác phải làm theo lời mình. Mặc dù vậy, cô cũng cảm thấy có chút hối tiếc nữa. Cô thật sự muốn biết kết cục của bọn họ. Cô thật sự muốn họ có được một cái kết hạnh phúc, những người mà cô mới quen, những người mà cô sẽ chẳng bao giờ kết bạn được nữa. Uyên Thư rót cho mình một cốc nước đầy và chăm chú nhìn những bọt khí đang bám quanh thành ly. Trên môi cô ấy là một nụ cười thật sự mãn nguyện.