Translator: Nguyetmai
Bình minh, tại cứ điểm bí mật.
Đã tới thời gian rút lui, đặc công của đôi bên đều tự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
"Anh Tiêu, anh Tiêu, anh đâu rồi?"
Lâm Diêu vỗ vỗ cửa thùng xe, vẻ mặt sầu lo. Cậu ta đã gõ ba phút rồi, đặc công của Cục 13 đều đang chờ đến độ sắp mất kiên nhẫn tới nơi.
Lý Nhã Lâm nghi ngờ:
"Hình như anh ấy không trong xe đâu, đi đâu rồi nhỉ?"
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau.
Tối qua, Hàn Tiêu nói sẽ lên xe đợi nhưng bây giờ lại không thấy người đâu, vậy từ tối qua tới giờ anh đã đi đâu, làm những gì?
Kỳ Bách Gia hỏi tiểu đội trưởng Trương Vĩ: "Mọi người định làm thế nào đây?"
Trương Vĩ: "... Bọn tôi ở lại chờ cậu ta về."
"Có cần phải như thế không?" Địch Tố Tố kinh ngạc nói.
"Cậu ta mang theo chìa khóa xe rồi!"
Trương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như gân xanh trên trán hắn cũng sắp hóa thành cuồng long bay lên bầu trời.
Mọi người run run, có một đội viên thế này cũng không biết là vận may hay là tai họa của hắn nữa.
Kỳ Bách Gia rất bực, anh ta ghét tất cả những nhân tố bất ổn khi làm nhiệm vụ, vốn đang nghĩ Hàn Tiêu là một người biết nhìn xa trông rộng, hiện giờ xem ra là tại mình mắt mù rồi! Đội viên tự tiện hành động đều là đồ khốn!
Nếu xảy ra sai sót thì tất cả đều là mình phải gánh tội thôi!
Lừa đảo!
...
Ở một đầu khác, đặc công Hải Hạ đã nhận ra hành vi của đám người Cục 13, họ bắt đầu xôn xao bàn tàn.
"Bên bọn họ có người muốn ở lại."
"Đã bảo sẽ cùng hành động cơ mà?"
Diệp Phàm nhíu mày, ông ta tìm Kỳ Bách Gia để hỏi thăm, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì quay lại giải thích với đám người Hải Hạ một lần.
"Là không tìm thấy ai đó thì phải."
"Chính là tên nhân viên hậu cần đeo khẩu trang ấy, tên là Hàn Tiêu."
"Ra là tên đó."
Wenna căng thẳng: "Tin tức hôm qua chúng ta nhận được đã bị Hàn Tiêu lập tức phủ nhận mà không có chứng cứ, sau đó anh ta mất tích ngay trong đêm mà chẳng để lại bất cứ lời nhắn nào, rồi nguyên một đêm cũng không trở lại, thực sự có chút đáng ngờ, liệu anh ta có phải là... gián điệp không?"
Đặc công Hải Hạ sững sờ nhìn nhau.
"Ăn nói cẩn thận."
Diệp Phàm nhíu mày, ông ta không tin vào suy đoán này, thế nhưng Hàn Tiêu thực sự đáng ngờ. Diệp Phàm nói nhỏ: "Chờ quay lại quân doanh thì báo cáo chi tiết cho sĩ quan chỉ huy."
...
Đám đặc công rút lui, chỉ còn bốn người Trương Vĩ ở lại cứ điểm chờ.
"Rốt cuộc anh Tiêu đang làm cái gì vậy?"
Lâm Diêu không nhịn được nên lên tiếng hỏi.
Lý Nhã Lâm liếc sang: "Làm sao biết được, tối qua chẳng thấy anh ấy nói gì."
Trương Vĩ lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi thực sự.
Trong mắt tên kia quả nhiên không có người đội trưởng là hắn mà!
...
Mấy tiếng sau, đặc công của cả hai nước đã trở lại biên giới.
Wenna và Diệp Phàm tới báo cáo với Celtic trước tiên.
"Một đặc công của Cục 13 suốt đêm không về?" Celtic đi qua đi lại, cau mày hỏi: "Chắc chắn chứ?"
Wenna gật đầu: "Tối qua anh ta đi mà không nói lời nào, hơn nữa là đi ngay sau khi chúng tôi do thám được tin tình báo về căn cứ Ám Nha cốc."
Diệp Phàm bổ sung: "Mặc dù đáng ngờ nhưng cũng không thể nói cậu ta là gián điệp được."
Celtic gật đầu: "Tôi sẽ kiểm chứng chuyện này với Tinh Long, nói chuyện tin tình báo trước đã."
Wenna đáp: "Tù binh chúng tôi mang về đã được kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối, có thể chứng minh tất cả những lời hắn khai đều là sự thật, những tài liệu này cũng là do Diệp Phàm xâm nhập vào mạng lưới internet của địch lấy được nên có thể cam đoan về độ chính xác!"
Ánh mắt Celtic rất sắc bén, ông ta quả quyết: "Vậy lập tức ra trận thôi, chậm thì sinh biến mất!"
Diệp Phàm do dự một lát rồi vẫn nói: "Nếu quân đội chính thức lên đường, vậy những đặc công của Cục 13 đang lưu lại cứ điểm bí mật sẽ gặp nguy hiểm."
Celtic chẳng hề bận tâm: "Vì mục tiêu chiến lược thì hi sinh một hai người Tinh Long có làm sao đâu, chẳng phải người nước ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm."
Cùng lúc đó.
Hàn Tiêu đi một vòng rất xa, mang theo hai tên tù binh tránh khỏi tất cả các thiết bị theo dõi và trạm canh gác để trở về nơi anh chôn thùng dụng cụ. Con đường này gian khổ vô cùng, anh mệt tới nỗi muốn hộc máu, hơn nữa hai tên vướng víu này còn không có đồ ngụy trang, anh phải mất mấy tiếng đồng hồ mới vòng qua được tất cả các khu vực cảnh giới. Cũng may hai tên tù binh này là nhân viên kỹ thuật phụ trách điều chỉnh, kiểm tra máy theo dõi và địa lôi nên cung cấp được rất nhiều tin tình báo có lợi, chứ nếu không thì anh cũng khó mà lặng lẽ rời khỏi đây được. Bọn tù binh có một hai lần giở trò trên đường, chúng muốn dắt Hàn Tiêu vào bên trong khu vực cảnh giới nhưng bị anh phát hiện ra rồi trừng trị một lượt, mãi rồi chúng mới hết hi vọng, ngoan ngoãn phục tùng.
Lúc này mặt trời đã treo cao, Hàn Tiêu tính toán thời gian, giận dữ nói: "Không ổn, vượt quá thời gian dự tính rồi, có lẽ những người khác đã rút lui."
Anh đào thùng dụng cụ lên, lấy thiết bị thông tin để liên lạc với Trương Vĩ.
"A lô a lô, Trường Giang ơi Trường Giang, tôi là Hoàng Hà, nhận được tin xin trả lời ngay."
"Hoàng Hà cái con khỉ!"
Trương Vĩ tức giận đáp, giọng nói hổn hển truyền ra từ tai nghe: "Cậu đi đâu đấy hả, cả đêm không thấy bóng dáng đâu hết, mọi người rút lui cả rồi, chúng tôi chỉ đành ở lại cứ điểm chờ cậu đây này!"
"Đúng đúng, anh phải đền bù tổn thất cho tôi đấy, tôi muốn có trang bị mới!"
Lý Nhã Lâm vội chen vào, chỉ nghe giọng thôi cũng đủ tưởng tượng ra hình ảnh cô đang bĩu môi bất mãn. Sao lại thấy có chút đáng yêu nhỉ?
Hàn Tiêu lắc đầu, anh nói tới việc chính: "Tối qua tôi đột nhập vào căn cứ Ám Nha, thu thập được một tin tình báo cơ mật."
Trương Vĩ nghiêm mặt: "Tôi liên hệ với tham mưu Kỳ giúp cậu ngay."
...
Ở quân doanh tại biên giới, Kỳ Bách Gia nhận được tin tức, hỏi: "Trương Vĩ, sao thế, Hàn Tiêu về rồi à?"
"Cậu ấy muốn trò chuyện với anh."
Kỳ Bách Gia tức giận đáp: "Vậy để anh ta giải thích với tôi cho đàng hoàng xem nào."
Hàn Tiêu vào kênh, nói: "Tôi lấy được tình báo cơ mật, căn cứ Ám Nha chia làm căn cứ trong và căn cứ ngoài. Căn cứ ngoài là khu vực làm việc của nhân viên bên ngoài, căn cứ trong là khu vực dành cho các thành viên nòng cốt, nó được ẩn sâu trong lòng núi, các nhân viên bên ngoài thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của căn cứ bên trong. Tin tức của căn cứ bên trong là tin mật với các thành viên bên ngoài, con đường nối giữa hai căn cứ này lúc nào cũng có khả năng bị phá hỏng."
Anh đã thẩm vấn hai tên tù binh, biết được chuyện căn cứ Ám Nha chia làm bên trong và bên ngoài, sâu trong lòng núi còn có một cơ sở bí mật cất giấu các vật tư quan trọng, đó mới là khu vực trung tâm thực sự của căn cứ. Hơn nữa, cấp lãnh đạo hoàn toàn không tiết lộ sự tồn tại của căn cứ bên trong cho các nhân viên bên ngoài, đây cũng là một tin mật với đa số thành viên ở đó, ngay cả những game thủ ở kiếp trước cũng không biết tới sự tồn tại này.
Trong căn cứ có vài con đường để rút lui, các thành viên nòng cốt có thể âm thầm rời đi qua những con đường đó. Thỏ khôn có ba hang, vị trí những con đường này là bí mật, chưa tới thời điểm rút lui thì không ai biết lãnh đạo của căn cứ sẽ chọn đường nào cả.
Kỳ Bách Gia lập tức hiểu rõ giá trị của tin tức này, nếu người Hải Hạ không biết đến sự tồn tại của căn cứ bên trong thì khi quân đội của họ công phá căn cứ bên ngoài sẽ chỉ nhận được những kết quả sai lầm, nghĩ rằng mình đã thắng lợi rồi rút quân về. Trên thực tế, lực lượng nòng cốt của địch hoàn toàn không tổn hao gì, căn cứ bên trong cũng được bảo toàn, chúng có thể yên lặng trở về trong tương lai, đồng thời nơi đó sẽ trở thành cứ điểm bí mật còn an toàn hơn trước.
Kỳ Bách Gia giật mình, anh ta không ngờ lần tự tiện hành động này của Hàn Tiêu lại thực sự có thu hoạch, hơn nữa còn là tin tức mấu chốt!
Khụ khụ, mặc dù làm tốt nhưng vẫn phải nhấn mạnh việc tự tiện hành động là hành vi không đúng đắn.
"Chờ một lát, tôi lập tức báo với sĩ quan chỉ huy!"
Kỳ Bách Gia xin gặp Celtic nhưng bị phó quan cản lại, anh ta nóng lòng chờ năm phút mới được gọi vào. Sau khi vào văn phòng, anh ta thấy Wenna và Diệp Phàm cũng ở đây.
Celtic thản nhiên nhìn anh ta, nói: "Cậu có chuyện gì vậy?"
"Một đội viên của chúng tôi đã lấy được tình báo cơ mật, muốn báo cáo với ông."
"Hàn Tiêu?"
"Là anh ta."
Kỳ Bách Gia gật đầu, anh ta không để ý tới ánh mắt của Celtic, Wenna và Diệp Phàm đã trở nên kỳ lạ.
Celtic chớp mắt: "Nói đi."
Vậy là Hàn Tiêu lặp lại những gì mình vừa nói một lượt qua bộ đàm rồi còn bổ sung thêm: "Nếu tùy tiện tấn công sẽ chỉ có được một cái xác không mà thôi, tôi mong mọi người tạm hoãn hành động, để người của chúng ta điều tra ra được thời gian và tuyến đường rút lui của địch, thăm dò rõ ràng cấu tạo của căn cứ bên trong đã, đến lúc đó có thể chặn đường lui của địch, tránh phải tấn công trực diện vào công sự phòng ngự của địch, có thể giảm bớt hao tổn."
Celtic nghe xong nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ông ta hỏi: "Tin tức của cậu là từ đâu mà có?"
"Tôi cải trang đột nhập vào căn cứ Ám Nha, bắt hai nhân viên nội bộ..."
Celtic đột nhiên quát lên: "Cậu nói láo!"
Trong mắt Celtic, Hàn Tiêu không có khả năng đột nhập vào bên trong, dù có cải trang cũng không tin được. Chế tạo được một chiếc mặt nạ da người ít nhất cũng tốn mười mấy phút, anh lại không biết mình gặp phải kẻ địch thế nào nên không thể chế tạo mặt nạ sẵn được, đây là một nghịch lý, nó chẳng khác nào "Tiểu Minh leo lên cây, thấy cây cách mặt đất quá cao nên về nhà lấy thang rồi trèo xuống" cả.
Hàn Tiêu kinh ngạc. Anh nhận ra những người này hoàn toàn không biết năng lực của mặt nạ mô phỏng.
Mặt nạ mô phỏng là con át chủ bài của Hàn Tiêu, anh sẽ không nói về nó, thế nhưng nếu vậy sẽ không thể giải thích cụ thể được.
"Đây là năng lực của tôi."
Hàn Tiêu chỉ có thể lập lờ nước đôi.
"Trừ phi cậu tự mình biểu diễn, nếu không thì hoàn toàn không có sức thuyết phục."
Dù sắc mặt không đổi nhưng Celtic đã thầm cảnh giác.
Người này quả nhiên rất đáng ngờ!