Translator: Nguyetmai
Một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống sân bay bên trong cứ điểm của tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng. Ba người đàn ông bước xuống, sắc mặt ai cũng lạnh lùng, cả người toát ra vẻ người sống chớ lại gần, cả ba người y như được đúc từ cùng một khuôn ra vậy.
Ách Tam, Ách Ngũ, Ách Cửu được huấn luyện và bồi dưỡng từ cùng một trại huấn luyện sát thủ.
"Tình hình thế nào?"
Ách Tam là đội trưởng, gã lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
La Thanh kể lại tình hình một lượt.
Ách Tam híp mắt, nói: "Kẻ địch là sát thủ chiến đấu, lần đánh lén này chỉ là một lần dò xét mà thôi. Căn cứ từ kế dụ địch của hắn, có thể thấy đối phương đã nắm được tình báo chi tiết về các cô, từ những manh mối các cô có được thì điểm dừng chân của hắn hẳn là ở cứ điểm của tập đoàn Farian, thế nhưng Farian không dễ chọc, chúng ta không thể ám sát địch ở đó được."
La Thanh hỏi: "Vậy các anh muốn xử lý thế nào?"
"Mục tiêu của tên sát thủ kia chính là các cô, vậy nên phải dùng các cô làm mồi nhử, cứ phái người ra ngoài như ngày thường, nhất định hắn sẽ hành động. Ba chúng tôi mai phục chặn giết hắn."
La Thanh lập tức ra lệnh: "Quỷ Hồ, mấy ngày tới cô sẽ dẫn đội ra ngoài."
Quỷ Hồ gật đầu.
...
Cứ điểm Farian.
Trong phòng, Hàn Tiêu vuốt vuốt cằm, một mối nghi ngờ cứ luẩn quẩn mãi không thôi trong lòng anh.
"Vũ Trang Hoa Hồng không có vẻ gì là lão luyện cả."
Biểu hiện của đám người Dorothy khiến anh cảm thấy kỳ lạ, nếu như trình độ của tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng chỉ có thế này thì chẳng lý nào treo thưởng tiêu diệt họ tồn tại lâu như vậy mà vẫn chưa có người nào hoàn thành cả.
Thói đa nghi của kỹ sư Hàn lại bắt đầu dấy lên, anh cảm thấy mình đã để lọt một tin tức mấu chốt, vậy nên anh lập tức tìm Antonoff để hỏi thăm.
Gõ cửa phòng làm việc của hắn, Hàn Tiêu liếc nhìn qua khe hở cửa, thấy tên này đang ngồi sau bàn làm việc để phê duyệt tài liệu công tác.
"Tìm tôi có chuyện gì vậy?" Antonoff cười ha hả hỏi.
Hàn Tiêu ngồi xuống phía đối diện, nói: "Tôi muốn biết thông tin về các thế lực trong sa mạc Somar."
"Chẳng phải tôi đã đưa tin tình báo cho anh rồi sao? Lực lượng vũ trang và khu vực thế lực của họ anh đều đã biết rồi."
"Điều tôi muốn hỏi là những thứ không được viết trên báo cáo cơ."
Hàn Tiêu nhíu mày: "Anh hiểu đấy, những thứ đằng sau đấy."
Antonoff châm một điếu xì gà, cười đáp: "Xem ra anh đã nhận ra rồi nhỉ, những đội vũ trang này thật ra đều là công cụ cả thôi, đằng sau chúng đều có thế lực chống lưng giúp chúng tìm kiếm Fironia, nếu không thể tiêu diệt thủ lĩnh chỉ với một lần duy nhất thì binh lực sẽ cuồn cuộn không ngừng."
"Ví dụ như sau lưng Gordon là gia tộc Chesrode, cũng chính là người treo thưởng cho anh đấy, ha ha, cũng không có gì ngạc nhiên cả, treo thưởng cho Vũ Trang Hoa Hồng là công khai mà."
Hàn Tiêu không ngạc nhiên, anh trầm ngâm một lát. Nếu tình hình là như vậy thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải diệt trừ tất cả các thành viên của Vũ Trang Hoa Hồng, không thể để một con cá lọt lưới nào và việc quan trọng nhất là phải giết được thủ lĩnh La Thanh.
Antonoff rít một hơi khói, chậm rãi nói: "Đứng sau Vũ Trang Hoa Hồng là một tập đoàn tài chính chính trị ở Ordifen, họ âm thầm giúp đỡ các đảng phái để điều khiển chính trị, tổ chức các trại huấn luyện lính đánh thuê và trại huấn luyện sát thủ một cách bí mật, trụ sở chính của họ là ở Tây Châu, phía Nam Châu thì không có thế lực nhưng họ vẫn là một tồn tại mà không phải các tổ chức nhỏ thông thường có thể so sánh được."
Hàn Tiêu bừng tỉnh, chẳng trách trước kia có nhiều sát thủ trở về trong thất bại như vậy, nhất định là Vũ Trang Hoa Hồng được thế lực chống lưng cử người tới giúp đỡ.
"Rốt cuộc thì Fironia là thứ gì mà có thể khiến nhiều thế lực cùng dòm ngó như vậy?"
Hàn Tiêu có cảm giác thứ này có liên quan tới phần thưởng đặc biệt của mình.
Nếu đã chưa rõ số lượng viện binh sắp tới, như vậy bước kế tiếp không thể qua loa được.
Lúc đầu anh có hai dự định, một là ôm cây đợi thỏ, chờ cho Vũ Trang Hoa Hồng tự ra tay trước, hai là dụ địch ra khỏi cứ điểm. Cả hai cách này đều cần người của Vũ Trang Hoa Hồng ra khỏi cứ điểm của họ. Hẳn là viện binh của đối phương cũng có thể nghĩ tới điểm này, khả năng lớn họ sẽ để người của tổ chức chủ động ra ngoài làm mồi nhử rồi mai phục anh.
"Phải làm gì bây giờ? Hay là mình thử phương pháp trái ngược xem sao?"
Hàn Tiêu đảo mắt, nếu như bố trí bẫy ở một vị trí trước, sau đó cố ý tương kế tựu kế, giả vờ như rơi vào mai phục của địch rồi hoảng hốt chạy trốn, dẫn hết địch về phía bẫy thì không chừng kế phản mai phục có thể thành công.
"Như vậy thì cần phải chuẩn bị nhiều vũ khí hơn nữa."
...
Quỷ Hồ dẫn đội viên ra ngoài lần thứ ba, họ đi lang thang không mục đích trong sa mạc. Cô nàng đã bắt đầu mất kiên nhẫn nói vào bộ đàm: "Tên sát thủ kia sao vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ không dám thò mặt ra sao?"
Trong bộ đàm, Ách Tam bình tĩnh nói: "Sát thủ rất cẩn thận, lần trước đã đánh lén thành công thì hẳn hắn sẽ chờ thêm một thời gian nữa để quan sát biểu hiện của các cô đã."
...
Lại một buổi tối nữa tới, dạo này Hàn Tiêu nhận ra mình hay bận bịu vào buổi tối.
Anh đặt hết những đồ vật mới chế tạo lên xe rồi lái xe ra khỏi cứ điểm, tranh thủ thời gian đặt bẫy.
Xe việt dã ra khỏi cổng lớn của cứ điểm Farian, đèn xe dần khuất trong bóng đêm, cùng lúc đó, chiếc xe cũng xuất hiện trong tầm nhìn của một chiếc kính viễn vọng.
Ở cồn cát cách đó một cây số, Ách Cửu hất tấm vải ngụy trang màu vàng lên, y dùng kính viễn vọng nhìn theo chiếc xe việt dã đã đi xa, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh.
"Mục tiêu rời khỏi cứ điểm vào đêm khuya theo hướng Bắc, suy đoán là đang đi đặt bẫy, đối phương có khả năng đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta nên muốn tương kế tựu kế dẫn chúng ta vào bẫy."
Nếu biết Hàn Tiêu đang ở trong địa bàn của Farian, làm sao họ không phái người theo dõi động tĩnh được cơ chứ?
"Kẻ địch vẫn còn non lắm."
Ách Tam lạnh lùng nói, hắn cảm thấy nhiệm vụ lần này hẳn sẽ rất đơn giản, mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay.
...
Sáng sớm, Hàn Tiêu mệt mỏi quay về cứ điểm tìm Antonoff.
"Anh muốn tôi lái xe cho mình á?"
Antonoff ngạc nhiên hỏi.
"Đúng thế đấy, tôi phải bắn súng mà, không rảnh tay lái xe nên nhờ cả vào anh đấy."
"Anh chờ tôi một chút, nhiệm vụ của anh thì liên quan gì tới tôi, tại sao tôi phải giúp anh?"
Antonoff không hiểu lý do.
"Khó khăn lắm mới ra ngoài du lịch được một lần, sao có thể ở lì trong nhà thế được. Ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh đẹp đi."
Antonoff chỉ vào sa mạc mênh mông bên ngoài lưới sắt: "Du sơn ngoạn thủy hả?"
"Không cần phải đi sâu vào mấy thứ mang tính biểu tượng như vậy làm gì, biết đâu đấy lại thấy được ảo ảnh thì sao, núi cũng có mà nước cũng có luôn, sa mạc dù rộng nhưng thành tâm thì linh đấy."
"Hình như chúng ta hoàn toàn không thân thiết gì đâu."
Khóe miệng Antonoff giần giật.
"Cho anh một cơ hội được làm bạn với tôi đấy."
Hàn Tiêu cười ha ha.
"Có ai nói rằng da mặt anh rất dày chưa?"
Hàn Tiêu sờ sờ mặt nạ, ừ, hai lớp thì làm sao mà không dày được?
Nhìn Antonoff cồng kềnh mập mạp thế thôi nhưng ẩn giấu bên trong hắn là sức mạnh chiến đấu hung hãn, chọn hắn làm lái xe là bởi tên này không dễ gì chết được.
Nếu chọn một người thường làm lái xe, nhỡ người ta bị đạn lạc bắn chết thì mình cũng gặp phiền phức thôi.
Nghĩ một lát, Antonoff đáp: "Nếu như anh để tôi tham gia vào nhiệm vụ thì dựa theo quy định, tôi sẽ được chia tiền đấy."
"Cho anh 5% thù lao, thế nào?"
"Không được, quá ít." Hắn lắc đầu.
"Đừng thế, anh chỉ có lái xe một lúc thôi mà, cho 5% là không tệ rồi."
"Nếu gặp phải kẻ địch thì người đầu tiên bị bắn sẽ là lái xe... Ít nhất phải chia cho tôi 20%."
Hàn Tiêu trợn mắt: "Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?"
"Thế không phải bây giờ tôi đang cướp đấy à?"
Mắt hắn sáng lên vẻ khôn khéo.
Tranh cãi nửa ngày, cuối cùng Hàn Tiêu đã giao ra hai trăm nghìn để nhận được sự hỗ trợ từ Antonoff. Giao tiền ngay lập tức sẽ đáng tin hơn, tính chất cũng thay đổi từ hùn vốn sang làm thuê, dùng giá này để mời một tài xế, lại còn dùng có một lần thì quả thực là xa xỉ.
Tấm thân to bự của Antonoff phải vất vả lắm mới chen được vào ghế lái. Hàn Tiêu ngồi sau quét tọa độ trên radar rồi nói tỉ mỉ về kế hoạch.
Sau khi nghe xong, Antonoff nhếch mép cười: "Thú vị đấy."
...
Một lúc sau, trời nắng chang chang, không khí trong sa mạc bắt đầu vặn vẹo dưới nhiệt độ cao.
Tiểu đội của Quỷ Hồ chỉ ngồi trên hai chiếc xe, họ đang lang thang quanh sa mạc, quan sát xung quanh.
"Có xe tới kìa!"
Một lính đánh thuê hô lên.
Từ phía xa, một chiếc xe việt dã bọc thép đã xuất hiện trên cồn cát, chiếc xe song song tiến lên cùng đội xe của Quỷ Hồ chính là xe của Hàn Tiêu và Antonoff.
"Kẻ địch tới kìa!" Quỷ Hồ vui vẻ nói.
Giọng Ách Tam truyền ra từ bộ đàm, trong giọng nói lạnh lùng giờ đã có thêm sát khí: "Cuối cùng thì con mồi cũng đạp bẫy rồi!"