Cơm nhanh chóng được dọn ra, vẫn như mọi lần, cô không thèm giữ chút thể diện mà nhào vào ăn tới tấp. Ừm, ăn như vậy mới không lãng phí đồ ăn. Thức ăn rất quý nha! Ông nội cô do đã lớn tuổi, nên ăn xong phải trở về phòng. Nhưng rõ ràng, trên mặt ông hiện lên nét vui tươi, như trẻ thêm mấy tuổi. Lúc này, ba ruột mới bắt đầu ôn chuyện cùng cô. "Con biết không, Lam gia là một gia tộc kì lạ. Mỗi đời, nhà ta chỉ có thể sinh một nam, không hề có nữ. Khi mẹ con mang thai con, cả nhà rất vui vì đó giống như điều kì tích vậy. Kể cả con còn trong bụng, ông bà đều chuẩn bị tất cả những gì tốt nhất cho con. Rõ ràng hôm đấy đã gần ngày sinh rồi, không hiểu sao mẹ con cứ muốn đi chùa... Còn bà con vừa mất cách đây mấy năm, từ sau khi mẹ con qua đời, căn nhà này không biết cái gọi là tiếng cười, luôn luôn u ám. Bây giờ đã có con, con là ánh sáng của chúng ta" Ghê dữ vậy! Lại một câu chuyện xưa a! "Ba nghĩ con nên về Tề gia một chút" "Được thôi" Mục An Nhiên đáp ứng rất nhanh. "Vậy đi, bây giờ con về trước" Nghe cô nói vậy, Lam Thành có đôi chút thất vọng nhưng nhanh chóng trở lại tinh thần. Con gái đã về, hắn buồn gì? Dù sao cũng đâu chạy đi được. - ---- Tiểu Trần đón cô và Sở Minh đến một căn hộ ở một khu chung cư cao cấp. Tất cả mọi hành lí, đồ dùng đều được chuẩn bị. "Bảo bối, chúng ta ở đây luôn?" "Anh muốn mà" Khó hiểu vậy? Rõ ràng đòi rồi, bây giờ còn hỏi lại. "Anh yêu em" Sở Minh ôm chầm lấy cô bế lên mà hét lên. Đồ thần kinh! "Bỏ xuống, đi ngủ" Mục An Nhiên nhức não gào. [Bạn trai có chút không bình thường phải làm sao? Online, rất gấp!!!] "Em nói vậy là sao? Muốn cùng nhau đi ngủ à?" Sở Minh hiện giờ lại ngại ngùng, bẽn lẽn nép một bên nhìn cô. Bệnh nặng lắm rồi đấy. "Anh ngứa đòn à?" "Ừm, đến đây" Ôi, cần gọi cấp cứu gấp! Mục An Nhiên không khách khí, nhào vào đánh anh một trận nên người sau đó hài lòng mà đi ngủ. Sở Minh "Á á á" Cái tội ngu! Đau quá! - ----- Xế chiều, Lam Thành đến đón cô qua Tề gia, cô muốn dẫn Sở Minh đi, hắn lại lên cơn động kinh đòi ở nhà. Khi họ đến Tề gia, quản gia ở đấy rất quen thuộc mà mở cửa cho họ giống như chuyện thường ngày. "A Thành đến rồi à? Ba nói bao nhiêu lần rồi, lo làm đi đến thăm làm..." Giọng nói im phăng phắc khi ông cụ kia quay người nhìn thấy cô.