Sự Cố Lãng Mạn

Chương 21: Chương 21

Edit: Hừa; Beta: Pate.

Những chuyện lãng mạn như vậy không phải lúc nào cũng có, đã rất lâu thành phố H không có tuyết, lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy tuyết là đang ở tại Hokkaido, khoảng ba, bốn năm trước.

Trong cuộc đời An Minh Tri, phần lớn những phong cảnh cậu được thưởng thức là đều ở cùng Trịnh Dụ Chương.

Ngoại trừ những chuyến công tác phải đi đến những quốc gia và thành phố khác thì cậu rất ít khi đi du lịch một mình.

Việc học ở trường Đại học lúc trước quá nặng, sau Đại học lại bận rộn công việc, huống chi cuộc sống của cậu từ năm mười chín tuổi đã bị trói chặt bên cạnh Trịnh Dụ Chương, nên trước đó cậu không có cơ hội đi nhìn ngắm xung quanh.

Nhưng cậu lại cùng Trịnh Dụ Chương đi qua rất nhiều nơi, đi Hokkaido xem tuyết, đi lặn biển ở Palau, bí mật hẹn hò trong rạp chiếu phim ở trấn nhỏ tại Tây ban nha,… Nhớ kĩ lại thì mấy năm nay, phần lớn thời gian rảnh rỗi dư dả của cậu toàn ở cùng với Trịnh Dụ Chương thôi.

Chỉ có điều những cảm xúc mãnh liệt cùng với sự lãng mạn cứ từng chút từng chút hao mòn, bọn họ bây giờ đã không thể làm lại những chuyện như xưa kia.

Tuyết càng rơi càng lớn, rơi trên tóc An Minh Tri, cả người cậu bị quấn lại trong áo khoác rộng lớn của Trịnh Dụ Chương, vô cùng ấm áp.

Có vài đứa nhỏ nhìn thấy tuyết rơi lớn, đua nhau chạy ra ngoài chơi, người lớn cũng đuổi theo đằng sau, An Minh Tri ngượng ngùng đẩy hắn ra.

“Cha, người tuyết nè.” Trịnh Dư Dương đưa tay đón bông hoa tuyết nhỏ xíu, đòi Trịnh Dụ Chương làm người tuyết cho nó.

Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, không đủ để lăn thành một người tuyết.

Trịnh Dụ Chương nói: “Chờ ngày mai tuyết ngừng rơi thì làm.”

Trịnh Dư Dương nghe hắn nói vậy, nói không chịu không chịu.

An Minh Tri thấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc bị cóng đến đỏ lên, cậu ngồi chồm hổm xuống nắm tay cậu nhóc vào trong tay mình ủ ấm, dỗ dành nói: “Bây giờ nên đi ngủ rồi, chờ ngày mai thức dậy, người tuyết sẽ đến tìm Dương Dương chơi, có chịu không?”

Tiểu Dư Dương há miệng, kinh ngạc thốt ra âm thanh: “Thật ạ?”

“Ừm.” An Minh Tri quấn chặt khăn quàng cổ lại cho cậu nhóc, “Người tuyết sẽ mang quà tặng cho Dương Dương nữa đó.” 

“Oa.”

“Nên là bây giờ chúng ta đi ngủ nhé?”

Bé ngoan Trịnh Dư Dương gật gật đầu.

Trịnh Dụ Chương lẳng lặng nhìn một cảnh này, cảm thấy rất kì diệu.

Khi Trịnh Trinh Trinh còn bé hắn đều vứt cho ông bà chăm sóc, mấy năm đó hắn bề bộn công việc, không có thì giờ để chăm sóc con cái, huống chi việc Trịnh Trinh Trinh được sinh ra không nằm trong kế hoạch của hắn.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn rất bất ngờ, sinh ra Trịnh Dư Dương hắn không ứng phó kịp, năm đó hắn đã ba mươi lăm tuổi, vốn là cái tuổi nên trưởng thành, chững chạc rồi, cuối cùng lại vì một đứa nhỏ mà hoảng hết cả tay chân.

Hắn bất ngờ, vui mừng, hoang mang, luống cuống,… so với lần đầu làm cha tất nhiên còn sốt sắng hơn rất nhiều. 

Trịnh Dư Dương từ nhỏ đã sống cùng hắn, lúc đó Trịnh Dụ Chương mới nhân thức được nuôi một đứa nhỏ vất vả bao nhiêu.

Thật sự đúng là một nhóc quỷ nhỏ, khóc, đói, tiểu, uống sữa đều phải dỗ, ngủ cũng phải dỗ, cả người như một viên thịt mềm mại mềm mại, ôm ở trong tay cũng không dám dùng lực, chỉ sợ lỡ tay nó lập tức biến dạng.

Sự kiên nhẫn của hắn kém cỏi hơn người khác, tính khí nóng nảy, dễ động tay động chân, ở chung với trẻ con cực kỳ không thích hợp, thậm chí có lúc hắn còn thấy sợ bọn nhóc.

May mắn có An Minh Tri ở đó, cậu dịu dàng, kiên trì chăm sóc cho đứa nhỏ quá mức tưởng tượng của Trịnh Dụ Chương.

Nhưng ngay lần đầu tiên Trịnh Dư Dương cất tiếng gọi “Cha” lần đầu tiên, tất cả đều tan thành mây khói.

Một đứa nhỏ vương đầy mùi sữa, còn chưa học được cách bước đi, cũng không biết nói cái gì cả, đối với thế giới này như một tờ giấy trắng, theo bản năng gọi ra một tiếng”cha” không tròn vành rõ chữ, trái tim bấy lâu nay của Trịnh Dụ Chương như được sưởi ấm.

“Mẹ ơi.” Một đứa nhóc tóc xoăn lớn hơn Trịnh Dư Dương vài tuổi, nắm lấy tay mẹ mình, nhìn em họ mình hỏi: “Tụi con đều có mẹ hết, mà tại sao Tiểu Dương Dương lại không có mẹ ạ?”

Trẻ con non nớt ngây thơ, thanh âm trong trẻo dễ thương, tiếng nói không to không nhỏ vừa vặn lan khắp trong sân, An Minh Tri nghe thấy tim mình đập mạnh một cái, nhát dao vô hình cứ thế cứa vào tim cậu.

Mẹ của đứa bé trai có hơi lúng túng, cô nhìn An Minh Tri rồi lại nhìn Trịnh Dụ Chương, giải thích với con mình: “Có rất nhiều bạn nhỏ ở trong gia đình đơn thân, người bạn hôm qua con chơi cùng chẳng phải cũng chỉ có một người cha thôi sao?”

“Đó là bởi vì cha mẹ Lộ Thần ly hôn, Tiểu Dương Dương cũng vậy sao ạ?”

“Chuyện này…” Mẹ cậu bé bối rối.

Cậu bé nhìn về phía Trịnh Dụ Chương, chạy tới hỏi hắn: “Cậu lớn ơi, tại sao Tiểu Dương Dương không có mẹ ạ?”

Trịnh Dụ Chương ôm cậu nhóc, nó đang học cấp một, trong đầu có cả một quyển sách mười vạn câu hỏi tại sao.

“Ai nói? Không lẽ con tưởng là em họ con nhảy ra từ tảng đá à?”

Đôi mắt thằng bé sáng rực lên, thì ra Tiểu Dương Dương cũng có mẹ: “Nhưng mà con chưa từng thấy, mẹ con cũng chưa từng thấy.”

Trịnh Dụ Chương xoa xoa đầu nó, nói: “Con còn nhỏ nên còn nhiều người chưa gặp lắm.”

Đứa bé trai vẫn còn muốn hỏi thêm, lại bị mẹ nó đúng lúc ôm đi chỗ khác.

An Minh Tri mang Trịnh Dư Dương lên lầu đi ngủ, buổi chiều cậu nhóc đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ không buồn ngủ, nằm ở trong chăn đòi nghe truyện cổ tích, An Minh Tri kể chuyện hết nửa canh giờ, kể đến mức làm chính mình buồn ngủ luôn rồi, nhưng Trịnh Dư Dương lại chưa có ý định nhắm mắt ngủ, còn nghiêng đầu hỏi cậu, sau đó thì sao ạ?

An Minh Tri ngáp liên tục, nói: “Chà, nãy giờ kể nhiều như vậy rồi, giờ đi ngủ thôi, chẳng phải ngày mai còn phải chơi với người tuyết nữa à.”

Trịnh Dư Dương nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe.

An Minh Tri không thể làm gì khác, đành phải chống đỡ cơn buồn ngủ kể thêm một trang cuối, sau đó khép lại câu chuyện cổ tích, nói với cậu nhóc: “Lần này thật sự ngủ nhé.”

Bé ngoan Trịnh Dư Dương chui vào bên trong tấm chăn, An Minh Tri giúp thằng bé nhét góc chăn thật kĩ để nửa đêm nó không đá chăn ra nữa, Trịnh Dư Dương dùng sức gật đầu.

“Ca ca.” Cậu nhóc gọi An Minh Tri.

“Sao?”

“Tại sao em lại không có mẹ ạ?”

Trong lòng An Minh Tri co rút một cái, nháy mắt làm cậu tỉnh cả ngủ, cậu không ngờ năng lực học hỏi của thằng bé lại mạnh đến vậy, lúc đứa bé trai khi nãy vừa hỏi mẹ của nó mấy câu thì Trịnh Dư Dương đang chơi nghịch tuyết, An Minh Tri tưởng là cậu nhóc không nghe thấy.

Nhưng trên thực tế, cậu không chỉ nghe được mà còn ghi nhớ trong lòng.

An Minh Tri không có cách nào giải thích được mẹ của cậu nhóc đã đi đâu, hay tại sao người khác đều có mẹ mà cậu nhóc lại không có, cậu chỉ có thể dỗ dành Trịnh Dư Dương đi ngủ sớm một chút.

Cũng may là hôm nay Trịnh Dư Dương rất nghe lời, sau khi uống hết sữa bò thì làm bé ngoan lên giường đi ngủ.

Cậu tắt đèn, đứng một mình trong bóng tối suy nghĩ rất lâu.

Năm nào Trịnh gia đón Tết đều phải có mấy người thức đêm 30 đón giao thừa, năm nay đến lượt của Trịnh Dụ Chương và mấy tiểu bối, Trịnh Trinh Trinh đang tham gia trò vui cũng không muốn đi ngủ sớm.

Qua mười giờ rưỡi, người già trẻ nhỏ lần lượt đi ngủ, trong căn biệt thự cũng dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh của vài người đang chơi mạt chược.

Ban ngày bận bịu tới lui, buổi tối sẽ rất dễ mệt mỏi, đánh mạt chược vừa có thể giết thời gian vừa nâng cao tinh thần.

An Minh Tri đi xuống tìm hắn, cậu không biết quy củ Trịnh gia nên không biết mình có phải cùng thức đêm đón giao thừa với mọi người  hay không, nghe ý của Trịnh Dụ Chương có vẻ là cần.

Sau đó có cô em họ chịu không nổi nữa nói muốn đi ngủ một lát, Trịnh Dụ Chương để An Minh Tri thay thế vị trí của cô.

Trịnh Trinh Trinh đứng ở phía sau nhìn.

Cô nàng cũng muốn chơi nhưng không có ai chịu dạy cách chơi cả.

Năm nào cũng phải chơi cùng với tụi nhóc con cô đã chán muốn chết rồi, vẫn luôn muốn chơi cùng với người lớn.

An Minh Tri ngồi bên phải Trịnh Dụ Chương, cậu làm nhà dưới, rõ ràng là cậu không biết chơi lắm, chỉ vào phụ một tay thôi, thế mà lại mơ hồ mà thắng mấy lần, Trịnh Dụ Chương cười nói tay cậu hên.

Bọn họ chơi ít tiền, thắng thua thì cũng chỉ là vài tờ tiền, quan trọng là cả bàn cũng vui vẻ.

Sang vòng mới, mấy thẻ bài vô dụng trong tay cũng đánh ra hết rồi, Trịnh Dụ Chương ra cho nhà cái bảy quân, An Minh Tri vừa vặn ăn bài của hắn, cửa Đông đổi hướng gió*.

*Mỗi ván Mạt chược bao gồm 4 lượt Đông Nam Tây Bắc.

Hết một vòng là hết một gió.

Mới bắt đầu là gió Đông, từ người Cửa Đông.

Khi Cửa Đông di chuyển 1 vòng trở về nơi ban đầu thì đổi qua gió Nam.

“Ca! Anh cố ý thả bài cho chị dâu đúng không hả!” Một người em họ nhìn không nổi nữa nói.

Một tiếng “chị dâu” phát ra đột ngột làm An Minh Tri không kịp phản ứng, đến lúc cậu hiểu được thì sặc một cái.

“Không có.” Trịnh Dụ Chương bình tĩnh phủ nhận.

Em họ không tin: “Không ngờ có ngày anh bắt nạt em theo kiểu này….”

“Anh đánh bài của anh, em ấy đánh bài của em ấy, làm sao anh biết em ấy muốn quân bài nào?”

“Thật sự là không có?”

“Không có.”

Cuối cùng thì trận kia Trịnh Dụ Chương vẫn thắng, hắn cũng phải mò bài một hồi thì mới làm cho em họ không hoài nghi mình, lại qua mấy ván, người em họ không thắng nổi, đa số là Trịnh Dụ Chương thắng, còn lại An Minh Tri thắng.

Qua đến mười hai giờ, An Minh Tri không chịu đựng được nữa, buồn ngủ đến mức gà gật đầu, Trịnh Dụ Chương đưa cậu về phòng ngủ, sòng bài tạm thời tản đi.

“Em không cần thức đón giao thừa với mọi người sao?”

“Không cần đâu.” Trịnh Dụ Chương nói, “Tôi thức giúp mọi người.”

“Ồ.” Cậu không biết mọi người ở đây là gồm những ai, mà chắc chắn ở trong đó có chính mình.

Cậu luôn luôn cảm thấy Trịnh Dụ Chương là cây đại thụ chống đỡ cả gia tộc, hắn chưa bao giờ đem những mặt yếu đuối của mình phơi bày ra ngoài, không thể thư giãn không thể chịu thua, đeo trên lưng tất cả những sứ mệnh và hy vọng của mọi người.

Cũng có những lúc cậu thấy hắn lại ấu trĩ như trẻ con.

An Minh Tri bò lên giường đắp kín chăn, nhỏ giọng hỏi Trịnh Dụ Chương: “Anh không cố tình thả bài cho em thật à?”

Trịnh Dụ Chương nhìn cậu, ánh mắt chân thành.

“Giả đó.”

Cưng chiều vợ là nghề của chú •̀ ω •́.