Editor: Mứt Chanh
Thái Sử Tiệp nhìn hắn không nói gì, thấy hắn thật sự nổi giận thì khuyên nhủ: "Chân tướng không rõ, điện hạ vẫn nên nghiêm túc tra xét một phen rồi kết luận."
Lục Diễn búng ngón tay: "Tạm thời không vội tra xét kỹ, nhưng thật ra ta muốn nhìn một chút xem ai muốn mạng của Lục Diễn ta."
Thái Sử Tiệp ngẩn ra: "Ý của Điện hạ là..."
Lục Diễn lười biếng dựa lên gối, dáng vẻ ốm yếu vô lực: "Tương kế tựu kế, nhìn một cái xem cuối cùng bọn họ muốn làm cái gì."
Thái Sử Tiệp cười, kiểm tra tỉ mỉ thực hư chén thuốc kia, lúc này mới nói: "Thuốc này có vẻ không giết được người nhưng sẽ làm chân tay yếu đi, tình trạng bệnh nặng hơn, hơn nữa..." Ông do dự một lát mới nói: "Nếu dùng nhiều, còn khiến đàn ông vô sinh."
Thái Sử Tiệp nói xong thì không khỏi âm thầm cân nhắc. Thẩm Hầu đã cho Thái Tử Phi Tị Tử hoàn, có thể thấy được cũng không muốn Thái Tử Phi mang thai, ý tứ không muốn có con nối dõi của Thái Tử. Nhìn từ góc độ này thì Thái Tử Phi thật sự có hiềm nghi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đừng nói là Thái Tử và Thái Tử Phi vẫn luôn chưa viên phòng, cho dù thực sự viên phòng, trong tay nàng đã có biện pháp tránh thai, hà tất lại làm điều thừa hạ độc Thái Tử? Nhưng hôm nay thuốc này chỉ có hạ nhân của nhà họ Thẩm vô cớ chạm qua, cho nên tình hình thực tế đến tột cùng là như thế nào còn khó mà nói.
Vẻ mặt Lục Diễn thay đổi, Thái Sử Tiệp dìu hắn nằm xuống: "Điện hạ đã muốn tương kế tựu kế thì còn phải làm bộ trúng độc, cần phải truyền chuyện này ra ngoài."
Lục Diễn gật đầu, từ từ nằm xuống. Ngay lúc Thái Sử Tiệp cho rằng hắn muốn ngủ thì hắn chợt nhẹ nhàng nói: "Hạ nhân bên chỗ Thái Tử Phi nói ngay cả Hoàng Thượng cũng kính Thẩm Hầu nhà bọn họ ba phần, cho nên Thái Tử không dám mắng Thái Tử Phi?"
Đây là nguyên văn mới vừa rồi nội thị thuật lại, Thái Sử Tiệp nghe xong cũng cảm thấy Thái Tử Phi thật sự quá mức, vậy mà dạy dỗ thuộc hạ thành cái dạng này.
Tuy lão nghĩ như vậy nhưng lại không tiện thêm dầu vào lửa, đang muốn khuyên bảo, đã thấy Thái Tử kéo chăn lên cao, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ: "Đã đến lúc lập ra quy tắc rồi."
Bọn tôi tớ nhà họ Thẩm dám không để hắn vào mắt, có phải Thẩm Ngũ cũng nghĩ như vậy hay không? Hắn nghĩ đến đây thì sắc mặt hơi trầm xuống.
Lập uy với Thái Tử Phi hả? Không đợi Thái Sử Tiệp suy nghĩ, Lục Diễn đã ngủ mất rồi.
......
Thẩm Tân Di còn đang phiền não vì chuyện tôi tớ, nói với Trương ma ma: "Nếu người bên cạnh Thái Tử không tuân thủ quy tắc như thế thì ta còn dễ nói, cố tình người gây chuyện thị phi chính là người của chúng ta. Nếu thái tử hỏi chuyện, ta cũng không có mặt mũi trả lời.."
Trương ma ma thở dài: "Người cũng đừng phát sầu, trước đó vài ngày người không phải bệnh về đầu thì chính là cảm lạnh nóng sốt, vốn không có khả năng quản lý việc vặt, vài chuyện sai sót nên Thái Tử cũng có thể thông cảm."
Thẩm Tân Di lại lắc đầu: "Không phải nói như vậy, nếu thật sự tốt, thí dụ như ma ma với mấy người Ngọc Yên Ngọc Dung, cho dù không ai quản cũng có thể tự mình hạn chế, tuân thủ quy tắc. Bọn họ tới chưa được mấy ngày đã phóng túng, có thể thấy được vẫn là quy tắc không nghiêm, ta không phải."
Thái Tử Phi có thể dẫn không nhiều hạ nhận làm của hồi môn, cho nên ngoại trừ Thẩm Tân Di mang theo đều là những người thân cận nhất, ngoài bọn họ ra thì là hai ba đầu bếp nữ gã sai vặt là của hồi môn nhị phòng tam phòng đưa tới. Nói đến làm người ta thở dài là nhà họ Thẩm từ đời Thẩm Tu Viễn hoàn toàn phát tài, cho tới bây giờ chẳng qua cũng ngắn ngủn hai mươi năm. Mang ý nghĩa gia tộc phất nhanh, cho nên tôi tớ bên ngoài chỉ biết diễu võ dương oai, lại không biết an phận cẩn trọng. Vào trong cung lại càng thêm không ai bì nổi, nếu là người hầu nhiều năm thì sẽ không bao giờ như vậy.
Nàng nghĩ ngợi mới hỏi Trương ma ma: "Ma ma sao chép cho ta danh sách những người không đến hôm nay."
Trương ma ma gật đầu, nhanh chóng nghĩ ra một cái tên, Thẩm Tân Di kế đó thấy một cái tên đầu tiên thì nhíu mày lại: "Tiền ma ma? Sao bà ấy cũng bắt đầu lười biếng?"
Lúc Tiền ma ma ở hầu phủ chính là chưởng sự phòng bếp nhỏ của nàng. Năm đó Thẩm Tân Di có một lần vô ý rơi xuống nước, vẫn là do bà ấy ra sức cứu giúp. Cũng từ đó chân bà ấy sẽ đau hễ trời mưa trời đầy mây, lại bởi vậy được người nhà họ Thẩm cực kỳ tin tưởng, cho nên Thẩm Tân Di gả vào trong cung cũng dẫn bà theo, không nghĩ tới bà cũng bắt đầu lười biếng.
Trương ma ma thở dài, ăn ngay nói thật: "Không chỉ như vậy, trước đó vài ngày bà ấy còn xin nghỉ xuất cung mấy ngày, Lưu ma ma dưới trướng bà ấy cũng học theo mà ra khỏi cung. Không, hôm nay không sao cả. Hai người nói rằng họ sẽ nghỉ một ngày, nhưng họ không nghỉ trong phòng riêng mà thay vào đó, họ quanh quẩn trong điện Thiếu Dương, nhưng không đi làm việc. Nô tỳ khuyên vài lần nhưng hai người đó cũng không nghe."
Đầu óc của Thẩm Tân Di đột nhiên đau đớn, nàng quét danh sách trong tay một lần, lập tức muốn nổi giận.
Trương ma ma lại nói: "Người nhất định sẽ nổi giận, trước đó vài ngày nô tỳ đã tạm giam mấy người gây rối, mấy người kia không thể để lại, bán đi cũng tốt, giết cũng được, tuyệt đối không thể giữ lại! Còn những người khác cũng mau chóng giải quyết, nhưng cho dù phạt người cũng phải giữ kín, chuyện này không thể truyền ra." Bà sợ nàng tức giận mới mang thư nhà tới: "Người mau nhận tin Thầm Hầu và phu nhân gửi tới đi ạ."
Chuyện Thẩm Tân Di bị bắt cóc cực kỳ giấu giếm trong cung, hầu phủ cũng mấy ngày sau mới biết được. Sau khi biết thì viết thư hỏi thăm nàng, sáng hôm nay nhận được thư vốn định xử lý việc vặt vãnh xong lại xem, không nghĩ tới trì hoãn lâu như vậy.
Thư nhà trị giá vạn kim, nàng vội bảo Trương ma ma mang thư tới, bản thân cúi đầu đọc tỉ mỉ. Chờ đến khi nàng đọc lại mấy lần thì không khỏi cau mày.
Trong lòng Trương ma ma căng thẳng, vội hỏi: "Làm sao vậy? Hầu phủ xảy ra chuyện sao?"
Thẩm Tân Di chậm rãi lắc đầu: "Hai trang đầu là do cha viết, đều là hỏi ta có bình an hay không, bốn trang sau là mẹ viết, nhớ đến mấy chuyện việc vặt trong nhà, nhưng có một chuyện..." Sắc mặt nàng cổ quái: "Chị họ Thẩm Nhã Nhạc của ta gần đây liên tiếp ra khỏi phủ, mỗi lần trở về đều mang tâm sự nặng nề, lần trước trong lúc vô ý đụng vào mẹ còn bị dọa nhảy dựng, rời đi trong hoang mang rối loạn."
Thật ra chuyện này mẹ nàng cũng chẳng để bụng, trong lòng chỉ nói vài câu thôi, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái. Quan hệ giữa Thẩm Nhã Nhạc và nàng từ nhỏ đã không tốt, lần trước bởi vì mẹ muốn cháu gái gả thay, nàng ta càng hận đại phòng hơn. Ngày thường không ít lần bày trò, chẳng qua Thẩm Tân Di biết trong lòng nàng ta tức giận, ngày thường mắt nhắm mắt mở cũng thôi đi, nhưng hiện giờ nhìn Thẩm Nhã Nhạc quá khác thường, nàng không thể không nghi ngờ.
Trương ma ma cũng hơi ngờ vực: "Chẳng lẽ gần đây Tứ nương tử có chuyện gì sao?
Thẩm Tân Di chậm rãi lắc đầu: "Thôi, để ta báo tin cho mẹ, nhờ bà ấy để ý nhiều hơn."
Nàng cầm bút lên viết xong bức thư, chưa kịp đặt bút lông sói trong tay xuống thì Ngọc Yên vội vàng chạy vào, dáng vẻ thở hổn hển: "Nương tử người mau đi xem một chút, Thái Tử uống thuốc xong thì bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, hiện tại đã nằm ở trên giường!"
Thẩm Tân Di kinh ngạc: "Sao lại thế này?"
Ngọc Yên lắc đầu, nói với vẻ khó xử: "Cụ thể nô tỳ cũng không biết..."
Thái Tử bệnh nặng, nàng làm Thái Tử Phi lại không đi xem thì e là khó xử, chỉ sợ ngay cả Thái Hậu và Văn Xương Đế vẫn luôn giúp đỡ nàng đều sẽ bất mãn với nàng, nàng không nghĩ nhiều đã đến thư phòng của Lục Diễn.
Lúc này Lục Diễn đã tỉnh lại, mí mắt lười biếng mở ra, nhìn Thẩm Tân Di thì thản nhiên hỏi: "Nàng tới làm cái gì?"
Thẩm Tân Di trước hết không trả lời hắn mà quay sang Thái Sử Tiệp: "Điện hạ làm sao vậy?" Thái Sử Tiệp làm bộ diễn trò, vẻ mặt khó xử cầm chén thuốc lên: "Thái Tử Phi, điện hạ không chịu uống thuốc..."
Thẩm Tân Di không thể không nhận lấy chén thuốc, nghiêng người ngồi ở bên cạnh giường Lục Diễn: "Thiếp tới hầu hạ điện hạ uống thuốc."
Lục Diễn liếc nhìn chén thuốc trong tay nàng, mím môi không cho vào miệng. Thẩm Tân Di ' chậc chậc ' hai tiếng, lại lấy một cái chén ngọc, đổ thuốc ra, lại dũng cảm uống hết: "Thiếp kính Thái Tử một ly, Thái Tử mau dùng chén thuốc này đi, bằng không chính là không cho thiếp mặt mũi á."
Lục Diễn thật sự không nể mặt nàng, hừ lạnh một tiếng quay người đi, Thẩm Tân Di ở cạnh giường ' này ' một tiếng: "Điện hạ, thiếp là người khỏe mạnh vì dỗ Điện hạ mà uống nửa chén thuốc, sao người còn không nể mặt thiếp? Chẳng lẽ muốn theo thiếp vào top 5 à?"
Lục Diễn không nói như cũ, Thẩm Tân Di không kiên nhẫn dỗ dành nữa mà đưa chén thuốc tới bên môi hắn, một tay véo lên cái mũi giá trị của hắn.
Lục Diễn cảm thấy cánh môi chạm vào một thứ hơi lạnh, tiếp theo cái mũi bị người ta nắm lấy, hắn không tự chủ được mà hé miệng, nước thuốc đắng chát được đổ vào. Hắn ho khụ một tiếng, cuối cùng cũng chịu thành thật uống thuốc.
Thẩm Tân Di ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn cạnh giường, thấy hắn uống thuốc xong, cuối cùng cũng mở miệng hỏi hắn: "Thiếp nghe thái y nói bệnh tình của điện hạ đã ổn định, sao mới một buổi sáng đã tăng thêm rồi?"
Lục Diễn dùng khăn vuông lau miệng, nghe vậy mới ngước mắt nhìn nàng: "Nàng thật sự muốn biết?"
Thẩm Tân Di nghe thấy lời này không đúng lắm thì nhíu mày nói: "Tất nhiên là thiếp muốn biết rồi."
Lục Diễn buông khăn tay xuống, nhìn thẳng nàng nói với giọng nặng nề: "Trúng độc."
Lập tức sắc mặt của Thẩm Tân Di thay đổi: "Sao có thể?!"
Lục Diễn cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, vừa định trả lời thì bên ngoài có người tới báo: "Hoàng hậu đến!"
Hắn nhíu mày, hắn không muốn để Hoàng Hậu biết chuyện này, miễn cho bà khiến trong cung không yên, vì thế hắn nuốt lời nói bên môi xuống. Thẩm Tân Di đang ở trong một mớ hỗn độn, cũng chẳng để ý đến vẻ mặt của hắn.
Lục Diễn trúng độc? Là ai hạ? Sao có thể hạ độc thành công? Bây giờ hắn trúng độc có sao không?
Bên kia Tề hoàng hậu đã vọt vào, bà không quan tâm đến phong thái, sắc mặt tái nhợt vội vàng hỏi: "Cửu Lang, con không sao chứ? Kêu thái y xem qua chưa? Sao đột nhiên lại chuyển biến xấu thế này?" Mặc kệ bà cực phẩm đến thế nào, phần tâm ý đối đãi với Lục Diễn chẳng hề giả dối. Vài ngày trước đó bà vẫn luôn bị Thái Hậu và Hoàng Thượng cấm túc, hôm nay nghe nói Lục Diễn xảy ra chuyện, lúc này mới vội vàng đuổi lại đây.
Lục Diễn nắm tay để lên môi, ho khan thật mạnh vài tiếng: "Mẫu hậu, con không sao tối hôm qua không cẩn thận bị cảm lạnh."
Thẩm Tân Di còn tưởng rằng hắn sẽ báo cho Tề hoàng hậu chuyện trong thuốc có độc, không nghĩ tới vậy mà hắn lại giấu giếm, không khỏi kỳ quái mà liếc hắn một cái.
Tề hoàng hậu mới nhìn thấy Thẩm Tân Di thì đã trừng mắt, lạnh lùng nói: " Bệnh tình của Cửu Lang vốn dĩ đã ổn định, mới cưới ngươi không bao lâu đã tăng thêm, nhất định là ngươi làm hại!" Bà càng nói càng giận, dường như Thẩm Tân Di thật sự muốn giết con trai của bà vậy, nhất thời giận sôi máu đi đến trước mặt Thẩm Tân Di, giọng nói tàn nhẫn: "Thái Tử Phi, ngươi nói thật cho ta biết vì sao Thái Tử đột nhiên bệnh nặng? Nếu nói không nên lời, ta bắt ngươi nói!"
Bởi vì trúng độc... Nhưng lý do nàng không thể nói á, nếu truyền ra ngoài thì không biết còn sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng.
Thẩm Tân Di chịu không nổi bà mẹ già Hoàng Hậu hiếm có khó tìm này. Nàng không phải người có tính tình tốt, nếu đổi lại là người khác năm lần bảy lượt trêu chọc thì nàng đã sớm đánh họ từ lâu rồi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì Thái Tử đã ho khan: "Mẫu hậu đi ra ngoài trước đi, con thật sự không khoẻ, thái y dặn dò muốn con tĩnh dưỡng, không được ầm ĩ." Hắn ngừng lại rồi lại nói: "Thật sự là tối hôm qua cảm lạnh nên bệnh mới nặng hơn, thái y nói chỉ cần dùng thuốc là được."
Trên mặt Tề hoàng hậu giận dữ, cũng không tiện bắt bẻ ý của Thái Tử, trước khi đi còn dữ tợn liếc xéo Thẩm Tân Di, lúc này mới vội vàng rời đi.
Vốn dĩ Thẩm Tân Di muốn hỏi chuyện hắn trúng độc một chút, không nghĩ tới Thái Hậu lại đây thăm. Thật vất vả nàng mới tiễn được người tới thăm, cuối cùng cũng rảnh rỗi xoay sang Thái Tử với vẻ mặt nghiêm túc: "Điện hạ, người vừa mới nói người trúng độc, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
"Này rất khó hiểu sao?" Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái, tiện tay cầm quả sơn trà ngắm nghía trong tay: "Có người có ý định hạ độc ta."
Thẩm Tân Di đầu tiên là sửng sốt, trên mặt vậy mà hiện ra vài phần mê mang, im lặng hồi lâu mới trầm giọng mở miệng: "Ta biết là ai làm?"
Lục Diễn nheo mắt: "Ồ?"
Thẩm Tân Di: "Là Lục Băng."
Lục Diễn: "..."
Thẩm Tân Di tiếp tục nói: "Trước đó vài ngày ta đáp ứng Lục Băng để cho đệ ấy làm chính thất, vốn định qua một thời gian nữa sẽ nghênh thú đệ ấy, không nghĩ tới đệ ấy lại chờ không kịp, vậy mà hạ độc hãm hại ngươi, muốn sớm ngày bước lên vị trí chính thê của ta." Nàng thở dài: "Là ta nhìn lầm đệ ấy."
Lục Diễn: "..."
Hắn vừa nghe những lời này của Thẩm Tân Di thì biết nàng lại phát bệnh, vì vậy hắn chỉ mặc kệ, hơi ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: "Chén thuốc này của ta, ngoại trừ người trong phòng bếp ta ra thì cũng chỉ có người của nàng chạm qua, vậy nàng nói với ta xem chuyện này là như thế nào?"
Thẩm Tân Di ngẩn ra: "Ngươi hoài nghi là ta làm?"
Lục Diễn không trả lời câu này: "Người của nàng không màng cảnh cáo, liên tiếp ra vào phòng bếp, qua loa cho xong chuyện, không coi ai ra gì, nhiều lần buông ra những lời lẽ ngang ngược." Hắn chế nhạo: "Bọn họ nói Hoàng Thượng đều phải sợ Thẩm Hầu ba phần, nàng là con gái của Thẩm Hầu, cô của nàng là Quý Phi, cũng hoàn toàn không để Thái Tử là ta vào mắt."
Lời này quả thực chứa đầy ý đồ không tốt, chỉ cần Hoàng Thượng nguyện ý cầm những lời này làm nhược điểm tranh cãi với nhà họ Thẩm thì trảm cũng không nói chơi.
Thẩm Tân Di dù có điên đến đâu đi chăng nữa thì lý trí vẫn còn đó, nàng hít hà một hơi: "Tuyệt đối không có khả năng này, bọn họ làm sao dám vọng nghị tôn thất!" Lại thầm mừng vì đã trừng phạt chúng trước.
Hắn nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh lùng: "Chuyện hạ độc này trước tiên ta không thẩm vấn nàng, hạ nhân của nhà họ Thẩm vô pháp vô thiên, liên tiếp chậm trễ, chống đối quản sự bên cạnh ta rồi cũng dám chống đối ta, chuyện này nàng có biết không?"
Hạ độc đã là chuyện khác rồi, liên quan đến việc hạ độc là những người hầu của nhà họ Thẩm vô lễ với tôn thất, ở Đông Cung làm xằng làm bậy. Bây giờ hắn muốn giải quyết chính là chuyện này, sẽ có liên quan nhưng cũng chẳng nghĩ đến người bày bố.
Tôi tớ nàng dẫn theo bây giờ còn có mấy người qua loa lấy lệ xin nghỉ đấy. Thẩm Tân Di cho dù muốn chống chế cũng không thành, Long Ngạo Thiên dám làm dám chịu, lạnh lùng nói: "Là ta quản giáo không nghiêm." Nàng ngẫm nghĩ, vẫn là cho thấy lập trường của bản thân: "Ngươi nói không sai, những người này xác thật thiếu dạy dỗ, ta sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng."
Trương ma ma gấp rút bổ sung: "Điện hạ, sau khi Thái Tử Phi biết được bọn họ không tuân thủ quy tắc đã sai người trừng phạt."
Lục Diễn ' ừ ' một tiếng, tiện tay gõ lên ván giường, lập tức mấy Kim Ngô Vệ tiến vào. Hắn làm như không nghe thấy mà thản nhiên phân phó: "Tất cả hạ nhân mà Thái Tử Phi mang đến đều áp giải hết, mặc kệ Thái Tử Phi đã phạt qua chưa, mỗi người chịu 40 trượng." Nàng phạt là nàng phạt, còn hắn cũng có một quy tắc phạt người.
Hắn cũng lười tra ai gây chuyện ai an phận thủ thường mà đã sai Kim Ngô Vệ lập tức động thủ, ngay cả mấy người Trương ma ma Ngọc Yên Ngọc Dung cũng bị áp giải.
Thái Tử tự mình trừng phạt người của Thái Tử Phi, điều này cũng đã quá tổn thương đến mặt mũi của Thái Tử Phi chứ nhỉ? Thái Sử Tiệp kinh ngạc, trước đó vài ngày lão còn cảm thấy Thái Tử sẽ khoan dung không ít