Thương Châu vào tháng 3 băng tuyết cũng đã tan, vết chân của quân đội từ bốn phía cũng dần dần phai dấu lúc tuyết tan. Binh lính mặc hắc giáp đứng thẳng tắp dưới cửa thành lầy lội, ngăn ngắn xếp thành hai hàng.
Xa xa, đồng bằng ban đầu giờ đây đã được bao phủ rừng cây rậm rạp, từ trong rừng rập ấy, một đội quân mặc hồng giáp thong dong tiến ra. Người đứng đầu mặc Tử Kính khôi giáp, cưỡi ngựa nghênh ngang tiến về hướng Nhạc Trung Thành mà đi.
Hắc giáp quân đóng ở trên lầu, cầm Trường Đao, dáng người thẳng tắp. Yên tĩnh trên thành, chỉ có thể nghe tiếng cờ màu xanh treo trên thành được gió phất phơ lay động.
Toàn bộ binh lính ra khỏi rừng rậm u ám, đội quân không đi từ đường cái tới Nhạc Trung Thành, thay đổi màu cờ từ màu đỏ của đại quân Bắc Hoa chuyển thành cờ xanh. Trên lâu thành Nhạc Trung Thành, một vị tướng quân mặc hắc giáp đang nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn thấy cờ hiệu thay đổi, lặng yên không một tiếng động phất tay. Ra lệnh một tiếng, cờ hiệu trong thành phất phơ trong gió, cửa thành đã đóng chặt nửa tháng nay rốt cục như trút được gánh nặng, cọt kẹt chậm rãi mở ra.
Tướng Quân mặc Tử Kính giáp kia thong dong tiến vào cửa thành, nhìn thấy Tướng quân mặc hắc giáp kia đang đi tới, dừng ngựa, xốc lên mặt nạ, mỉm cười nói, "Tử Kính huynh, đã lâu không gặp."
Người dưới mặt nạ kia, chính là vị tướng quân một tháng trước dẫn quân tấn công vào Nhạc Trung Thành, tướng quân của Bắc Hoa - Trình Mông.
Các quốc gia đều đã biết tin Bắc Hoa chiếm được Nhạc Trung Thành, xem ra, chỉ có người kiên nhẫn âm thầm mưu tính trong bóng tối mới có thể nở nụ cười chiến thắng cuối cùng.
Hoàng Đế Bắc Hoa biết được quân đội hắc giáp đã chiếm được Nhạc Trung Thành vô cùng cao hứng hạ lệnh ban thưởng tam quân. Mật thám cũng âm thầm đưa tin cho thủ lĩnh của đội quân hắc giáp, là mật thư của Hoàng Đế điều tướng quân dẫn quân trở về Lương Châu của Bắc Hoa.
Nhận được mật chỉ trong tay, Triệu Tử Kính đứng ở trong thành, đưa lưng về phía đám binh lính cùng thư sinh, cau mày khổ não.
Trình Mông từ xa xa đi tới cũng thấy được dáng vẻ khổ não của hắn, đi lên trước, vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi, "Làm sao ? Vị kia lại đem các ngươi đá về Lương Châu rồi hả ?"
"Còn không phải sao ? Lương Châu kia là nơi chim không sinh trứng. Con bà nó, vị Hoàng Đế này so với công tử còn ác hơn nhiều." Nhớ tới hơn 10 năm qua đều ở nơi u sơn cùng cốc thao luyện, tâm tình của Triệu Tử Kính lúc này thật không tốt chút nào.
"Hắn dù sao cũng không quá tàn nhẫn, nếu như tàn nhẫn, há còn lưu lại Hắc tướng quân ?" Trình Mông nghe vậy, cười ha ha nói.
Triệu Tử Kính cười mỉa mai một hồi, khuôn mặt vốn dĩ thô lỗ giờ đây các dữ tợn, "Hắn là muốn lưu lại nhưng lại sợ không giữ được ! Muốn dùng lại không dám dùng......A..........."
Đối với bí mật của hoàng gia Trình Mông cũng không muốn đưa ta lời bàn, khẽ gật gù, chuyển đề tài nói, "Lúc nào thì tướng quân rút về ? Mật thám đưa tin tới, nói Hoàng Đế Nam Hạ muốn tước binh quyền của Bắc Định Vương, Bắc Định Vương ít ngày nữa liền muốn phản. Nam Hạ tất sẽ loạn, Thông Châu Tế Châu ắt cũng sẽ loạn, ngươi nếu là muốn về, cũng nên lên đường sớm một chút."
"Đã sớm nghe qua." Triệu Tử Kính cười hì hì, "Có điều công tử nói, Bắc Định Vương này cũng không đủ khả năng gây ra sóng gió, Hoàng Đế Nam Hạ là lão hồ ly, nếu không nắm chắc mười phần thắng sẽ không động thủ. Xem ra lần này, xử lý xong Bắc Định Vương, biên cương của Nam Hạ này cũng nằm gọn trong tay cha con Hoàng Đế Nam Hạ rồi."
Trình Mông tán thành gật gù, "Công tử đoán không sai. Vậy ngươi. . . . . ."
Triệu Tử Kính quay đầu, nhìn về phía đám người kia, trong đám người đó có một thiếu nữ mảnh mai mặc y phục màu lam cùng với Trương Thư Trí đang thảo luận phương án trùng tu lại thành, "Công tử giao cho ta một việc ta còn chưa hoàn thành, một thời gian nữa mới về Lương Châu."
Trình Mông theo ánh mắt của hắn nhìn về phía thiếu nữ đang bận rộn kia, đăm chiêu gật gù.
Giống như trong dự liệu của Bách Lý Dực, chiến loạn do Bắc Định Vương gây ra rất nhanh được Thương Lạc đem binh tới đàn áp, tiếp nhận thêm binh mã của Bắc Định Vương, giờ khắc này trở đi Thương Lạc đã trở thành một vị hoàng tử có quyền lực nhất triều đình Nam Hạ, uy tín đã ép tới chỗ Thái Tử.
Bách Lý Dực ở Châu Thanh xa xôi cũng nhận được tin báo, nàng bị Hoàng Đế Nam Hạ giam lỏng trong vương phủ đã hơn một tháng. Các hẹn ước của hai nước năm đó cũng đã hoàn thành, nhưng dường như Nam Hạ Hoàng Đế còn chưa đạt được điều gì đó, đây cũng chính là nguyên nhân Bách Lý Dực chậm chạp chưa về.
Phỏng đoán ý định của Hoàng Đế Nam Hạ, Bách Lý Dực dự đoán Thương Lạc trở về sẽ được thụ phong làm đại tướng quân, không khỏi nở nụ cười. Sợ chẳng bao lâu nữa, nàng bị nhốt không phải là ở Vương Phủ nhỏ nhoi này, hẳn là sẽ bị nhốt ở Hoàng Cung rồi.
Đúng như dự đoán, mười sau ngày, Hoàng đế hạ chỉ, đưa nàng gọi vào trong cung, sau lần đó, cũng không thể bước ra ngoài.
Trong cung điện rộng thênh thang chỉ có hai người, Hoàng Đế ngồi ở trên long ỷ, tay vịn lên trên thành vịn, híp mắt, đánh giá qua thiếu niên đứng trong điện. Nàng mặc y phục trường bào màu lam, đội mũ ngọc quan, đứng thẳng tắp trong cung điện, càng lộ vẻ phong lưu tuấn tú, thân thể như ngọc.
Hoàng đế híp mắt nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng nói, "Dung mạo ngươi, rất giống mẹ ngươi."
Bách Lý Dực đứng thẳng người, nhìn nam nhân những năm qua thay phụ thân nàng che chở cho nàng, nở nụ cười nói, "Rất nhiều người đều đã nói như vậy."
Nhìn thiếu niên kia hờ hững như thường, Hoàng Đế nhớ đến nữ tử như phong hoa tuyệt đại kia, thở dài một hơi, "Nam nhân, trưởng thành đẹp như vậy cũng không phải là chuyện tốt."
"Thế à, ta ngược lại cảm thấy rất tốt." Bách Lý Dực chắp tay sau lưng, giọng nói nhàn nhạt, "Nếu không phải trưởng thành đẹp đẽ như vậy, sao có thể làm cho bệ hạ che chở tới bây giờ đây ?"
Hoàng đế nhìn nàng, nguy hiểm nheo lại mắt, lại tiếp tục khẽ cười một tiếng, "Chỉ sợ ngươi cũng không cần trẫm che chở."
"Có thể đi." Bách Lý Dực hiểu được hắn muốn nói gì, Hoàng Đế đã thẳng thắn như thế, nàng cũng không cần vòng vo làm gì.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Hoàng Đế vỗ tay vào tay vịn nói, "Chuyện của ngươi cùng với Tiểu Thất, cũng nên có một quyết định đi. Ta không giết ngươi, cũng không thể nói là ta không nỡ phế bỏ ngươi. Hoặc là chết già ở Nam Hạ hoặc là đồng ý kết hôn với Thất Nhi, ngươi chỉ có thể chọn một. Mấy ngày này, ngươi sẽ ở lại trong hoàng cung, không cần trở về."
"Vâng." Bách Lý Dực hơi khom người, đáp lại lời hắn.
Hoàng Đế này quả thực là một lão hồ ly, hắn vẫn không tin vào khế ước, cố ý dùng thông gia trói chặt Bách Lý Dực. Thông gia a........Đối với lòng dạ thâm hiển của hắn mà nói, ép Bách Lý Dực cưới Thất công chúa có lợi ích gì cho hắn đây ? Chỉ sợ, hữu dụng không phải là Thất Công chúa, mà là hài tử nàng sinh ra. Nếu là con trai trưởng, vậy liền càng thêm........
Nghĩ đến đây, Bách Lý Dực cười châm chọc.
Ngay cả mình là nam hay nữ còn không nhìn ra, nàng nên nói là thuật hóa trang của Tam Nương quá xuất thần nhập hóa hay là nói Hoàng Đế Nam Hạ đã già quá nhanh đây ?