Nghe vậy, Lý Đại Thuận đặt phịch mông xuống bên cạnh Văn Trạch Tài, mắt tròn mắt dẹt truy vấn: “Không hút? Anh cai từ khi nào thế?”Văn Trạch Tài bốc phét không cần kịch bản: “Mới mấy ngày thôi.”Lý thôn y cười tủm tỉm: “Cai được là tốt.Dù gì mấy thứ này cũng chẳng phải tốt lành gì, hút nhiều rất có hại cho cơ thể.”Lý Đại Thuận trề môi lầm bầm: “Thế sao mẹ nói suốt mà không thấy cha cai đi.”Thẹn quá hoá giận, ông Lý trừng mắt đuổi: “Ngồi đây lảm nhảm cái gì đấy.Xuống hỗ trợ Ái Quốc đi, chỉ giỏi trốn việc là không ai bằng.”Nói đoạn ông tính giơ tay đập cho thằng con trai một phát nhưng Lý Đại Thuận nhanh nhẹn né được rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất dạng. Đã thế lại còn phá lên cười khanh khách nữa chứ.Bộ dáng chẳng khác nào mấy đứa nhóc là bao.Thoáng chốc, Văn Trạch Tài cảm thấy não mình như phình to ra, thật là không thể tin được…Đuổi được thằng nhí nhố đi rồi, Lý thôn y liền quay vào việc chính, ông trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài, chân thành nói lời cảm ơn: “Ngày đó nếu không nhờ cậu khuyên bảo chắc hai đứa nó cũng gặp nạn rồi.”Rừng thiêng nước độc đâu phải chuyện đùa.Đụng độ dã thú cho dù may mắn giữ được tính mạng thì cũng không thoát khỏi gãy xương, đổ máu.Văn Trạch Tài mỉm cười: “Cũng là do bọn họ chịu tin chứ nếu không tin thì cháu cũng hết cách.”Lý thôn y gật gù cười khà khà: “Đúng đúng, cháu nói phải.À mà nghe bảo thím Tả tìm cháu hả?”Đám Lý Đại Thuận, Văn Trạch Tài gọi là bà Tả nên tất nhiên thế hệ của ông Lý, bà Điền phải kêu bằng thím là đúng rồi.Văn Trạch Tài xác nhận: “Đúng vậy.”Tiếp theo đó, hai người trao đổi thêm về chuyện này.Còn ở dưới bếp, bà Lý cũng đang tâm sự với Điền Tú Phương.“Xem chừng cậu Tài thật lòng thay đổi đấy.Cuối cùng hai mẹ con cháu cũng đợi được ngày tháng yên bình rồi.”Điền Tú Phương thoáng nghiêng mắt nhìn về phía đứa con gái bé bỏng đang chơi trong sân, cô cười hiền: “Chỉ cần con vui là cháu vui rồi.”Bà Lý lắc đầu phản đối ngay: “Không thể nghĩ như thế được.Cháu phải sống tốt, phải thật vui vẻ thì con cái mới được nhờ.Tin thím đi, cuộc sống tiếp theo đây nhất định sẽ sang trang mới, ấm êm, hạnh phúc bội phần.”Điền Tú Phương cười trừ, ậm ừ cho qua.Cô không muốn tiếp tục đề tài này vì sợ hy vọng lắm thất vọng nhiều.Tốt nhất cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, “hoa nở là duyên, hoa tàn là nợ”, không cưỡng không cầu, không mong, không khổ!Tuy tính tình nhanh nhảu, thậm chí có phần đanh đá nhưng không thể phủ nhận bà Lý là người khá tinh tế.Chỉ với một cái liếc mắt bà đã phát hiện ra Điền Tú Phương không mấy hào hứng với chủ đề này thế nên bà uyển chuyển thay đổi câu chuyện: “À đúng rồi, không biết bên nhà chị dâu cháu có cô nương nào tuổi tác xấp xỉ thằng Đại Thuận với Ái Quốc nhà thím không nhỉ?”Quả nhiên, cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ hơn hẳn. Cho tới tận khi kết thúc bữa ăn, mọi người vẫn rất lưu luyến vì hãn còn nhiều điều cần sẻ chia.Tiếc thay bé con Hiểu Hiểu đã ngủ gà ngủ gật mất rồi nên vợ chồng Văn Trạch Tài đành đứng dậy, xin phép đưa con gái về nhà nghỉ ngơi.Ông bà Lý lại một lần nữa nhiệt tình tiễn ra tận cổng.Văn Trạch Tài cẩn thận ẵm con còn Điền Tú Phương cầm đuốc soi đường.Dõi theo hai bóng dáng một cao ráo, vững chãi, một nhỏ nhắn, dịu dàng, ông bà Lý không khỏi cảm thấy mừng cho đôi vợ chồng trẻ.Như sực nhớ ra điều gì, bà Lý chợt quay sang hỏi ông chồng: “Ban nãy ông với Trạch Tài nói chuyện gì thế.”Lý thôn y ngáp một cái rồi lơ đãng đáp: “Thì nói mấy chuyện nhà cửa, mùa màng linh tinh thôi.”Bà Lý lập tức trừng lớn mắt: “Cái gì? Ông không hỏi cho thằng Ái Quốc và Đại Thuận à? Ơ hay cái ông này, tôi đã dặn thế rồi cơ mà…”Lý thôn y cười ngượng, vội vã xoay người nhanh chân tiến vào phòng ngủ, trốn tránh những tiếng càm ràm quen thuộc của bà vợ già..