Diệp gia thôn, Bạch Vân trấn là trấn có tiếng tăm lừng lẫy trong tam đại thôn trang.
Ánh nắng ban mai vừa mới lóe lên ở hướng đông, trong không khí vẫn còn lưu lại một ít hơi lạnh của sáng sớm, thế nhưng người dân ở Diệp gia thôn đã chịu khó, thức dậy từ rất sớm để bắt đầu làm việc, cho dù có những đứa trẻ mới 6, 7 tuổi cũng đều giục cha mẹ mình dậy để bắt đầu tập thể dục buổi sáng.
Ở trên mảnh đất trống về hướng đông, có tới hơn 100 người đều là hài tử mặc vải thô làm bằng da thú, từ lớn đến nhỏ đang xếp thành mười hàng ngay ngắn, dưới sự chỉ huy của vị tráng hán mà thét to.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuống từng khuôn mặt của những hài tử này, chính là từng khuôn mặt non nớt cùng với tinh thần đầy phấn chấn.
"Muốn trở thành một võ giả mạnh mẽ, nhất định phải chịu khó rèn luyện từ nhỏ, người lười biếng thì không có khả năng trở thành võ giả, coi như may mắn trở thành võ giả củng sẽ không có thành tựu lớn."
Người đàn ông trung đang mang theo ba túi vải da thú của vị tráng hán bên cạnh đem qua, đi tới trước mặt những hài tử này, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén quét qua đám hài tử, lạnh lùng nói.
Đây là đội trưởng đội săn thú của Diệp gia thôn, cũng là đạo sư vỡ lòng của những hài tử này trong thôn tên là Diệp Phong.
"Các ngươi đều là dân quê bình thường, không thể như đám con nhà giàu trong thành được, từ nhỏ đã được những linh đan - dược liệu quý giá ôn dưỡng thân thể. Muốn trở thành một võ giả mạnh mẽ, muốn nổi bật hơn mọi người, phải khắc khổ huấn luyện, rèn luyện thân thể, là phương pháp duy nhất của các ngươi, có nghe hay không!"
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Phong quét qua đám hài tử trước mặt, những hài tử này sợ đến thân thể run lên, vội vã đồng thanh mà hét lên: "Đã nghe!"
"Tốt, bắt đầu huấn luyện!" Diệp Phong gật gật đầu hài lòng, đem việc huấn luyện còn lại giao cho 3 người tráng hán bên cạnh, làm đội trưởng đội săn thú của Diệp gia thôn, mỗi ngày hắn đều dẫn những thợ săn trong thôn vào núi đi săn bắn hung thú, dự trữ thức ăn qua mùa đông.
Diệp Phong quay đầu về 3 người tráng hán bên cạnh mình nói: "Huấn luyện đám nhãi con này nghiêm khắc vào, đừng để cho đám nhãi con này lười biếng!"
Ba người tráng hán đồng thanh nói: "Đội trưởng yên tâm, chúng ta đã rõ!"
Diệp Phong gật đầu, đang muốn rời đi, nhưng đột nhiên nhíu mày, 3 người tráng hán nghi hoặc hướng theo ánh mắt của Diệp Phong quay đầu nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa trong thôn, một thiếu niên mặc quần áo da hổ đi tới, ở dưới ánh nắng mặt trời hiện ra khuôn mặt cùng với tinh thần đầy phấn chấn, nhưng trong con mắt của thiếu niên này lại có chút trống rỗng, xem ra rất chán chường.
"Là Diệp Thiên!". Sắc mặt 3 người tráng hán phức tạp, thổn thức không ngớt, có chút thở dài, có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi, đi huấn luyện đi!" Diệp phong thu hồi ánh mắt, thở dài, nhanh chân rời đi.
"Nhìn kìa! Là Diệp Thiên ca ca, nghe nói hắn là thiên tài số một trong thôn chúng ta, 15 tuổi liền đạt đến cảnh giới Võ Đồ cấp mười đỉnh phong."
"Thiên tài sao? Ngươi còn không biết nhỉ, vị thiên tài này ngày hôm qua đã đến trưởng thôn để bắt đầu thức tỉnh võ hồn, lại kiểm tra ra là không có võ hồn, đúng là phế nhân."
"Không có võ hồn sao? Vậy chẳng phải đời này Diệp Thiên ca ca không thể trở thành võ giả rồi?"
Đám hài tử này nhìn về hướng thiếu niên mang theo vẻ chán chường đang đi tới, nhất thời từng hài tử bắt đầu bàn tán ầm ĩ lên.
"Đang làm gì đó? Còn không mau đi tập luyện, có phải các ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm phải không? Từng người nghe cho rõ đây, tất cả đều chạy 10 vòng quanh làng cho ta!" Ba đại hán hét lớn.
Đám hài tử hướng về 3 đại hán le lưỡi rồi lập tức liền chạy đi, gào to xung quanh làng.
"Chúng ta là con ngoan Diệp gia thôn!"
"Chúng ta phải khắc khổ huấn luyện, chúng ta phải nỗ lực rèn luyện, chúng ta muốn trở thành một võ giả mạnh mẽ..."
Đám hài tử này vừa chạy vừa kêu to, làm cho cái thôn nhỏ này có niềm vui lạ thường.
Thiếu niên mang theo vẻ chán chường ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về hướng bên này, liền lập tức thu hồi ánh mắt, con mắt vẫn có chỗ trống rỗng.
"Võ giả sao? Ha ha, cho dù ta có cố gắng nữa thì như thế nào? Không có võ hồn, cuối cùng ta cũng không thể trở thành võ giả!" Thiếu niên tự nói với chính bản thân mình, một mình hướng về bên ngoài thôn đi cùng cơ thể uể oải.
"Tiểu Thiên, đừng đi xa làng quá, trong ngọn núi có nhiều hung thú qua lại." Một đại thẩm tốt bụng đang giặt quần áo bên bờ sông nhìn thấy Diệp Thiên định đi ra thôn lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thiên không hề trả lời, tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
"Đứa nhỏ này..."." Đại thẩm thấy thế, thở dài, lập tức lắc đầu tự nói: "Nếu không phải là không có võ hồn thì đứa nhỏ này có thể sẽ trở thành một võ giả mạnh mẽ nhất trong thôn, nói không chừng còn có thể mang theo chúng ta ra khỏi thâm sơn cùng cốc này, không phải tốt hơn sao, ài........"
Đúng vậy, ở đại lục Thần Châu này, chỉ có người có được võ hồn mới có thể trở thành một võ giả mạnh mẽ, có võ hồn thì mới có thể sinh tồn được trên cái đại lục đầy rẫy cá lớn nuốt cá bé này, mới có thể có được thân phận địa vị, được người khác tôn kính vạn phần.