Gian phòng Diệp Thiên!
Vừa đi vào, Diệp Thiên liền khép cửa phòng lại, mặt âm trầm ngồi ở trên giường của chính mình, con mắt tức giận không thôi, gắt gao nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ.
Hắn làm ra vẻ kiên cường đều là cho cha mẹ mình xem, không cho bọn họ lo lắng mà thôi.
Lòng người thật là khó đoán, thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nói cắt liền cắt, coi như Diệp Thiên có tâm tính kiên cường nữa, cũng không thể không đau.
Diệp Thiên thấp giọng gào thét, hai mắt hắn đỏ đậm, tràn ngập sự không cam lòng.
Võ hồn, đều là võ hồn, hắn chỉ cần có võ hồn, dù cho chỉ là cấp thấp nhất là võ hồn màu đỏ thẫm, cũng sẽ không giống như bây giờ, bị người khác sỉ nhục mà từ hôn.
"Ta không tin không có võ hồn thì không thể trở thành võ giả".
Diệp Thiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi ở trên giường, năm ngón tay hướng lên trời, âm thầm cảm thụ thiên địa linh khí.
Nhưng mà, đợi nửa ngày, hắn vẫn là một điểm cảm giác đều không có.
Không có võ hồn, không cách nào cảm thụ linh khí thiên địa bên trong, cũng không cách nào đem hấp thu linh khí rồi luyện hóa chúng, liền không cách nào thu được chân khí, cũng là không cách nào mở ra kinh mạch bế tắc trở thành võ giả.
Diệp Thiên bất đắc dĩ mở mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, không có võ hồn, quả thực không cách nào trở thành võ giả.
"Meo" đột nhiên, một tiếng mèo kêu làm Diệp Thiên chú ý, hắn quay đầu nhìn, lạ nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ được hắn mang về lại đang cố chui ra khỏi bắp đùi của hắn.
"Tiểu tử đói bụng không"
Nhìn vẻ đáng yêu của Tiểu Bạch Hổ, Diệp Thiên vui vẻ nở nụ cười, ôm lấy Tiểu Bạch Hổ, ở dưới thân Tiểu Bạch Hổ, lộ ra cuộn da dê, chính là của lão Bạch Hổ kia trước khi chết đi đã cho hắn "Thù lao ".
"Meo" Tiểu Bạch Hổ bị Diệp Thiên ôm lấy, lè lưỡi, liếm liếm khuôn mặt Diệp Thiên.
"Ha ha" Diệp Thiên bị chọc cho cười to.
"Tiểu tử, ngươi chờ chút, ta mang ngươi đi tìm thức ăn" Diệp Thiên ôm lấy Tiểu Bạch Hổ, đi ra khỏi phòng, lấy một ít sữa từ chỗ mẹ mình đút cho Tiểu Bạch Hổ.
"Đứa nhỏ này, không biết ở nơi nào tìm được một con Tiểu Bạch miêu, lại còn thật đáng yêu" Lâm Mai mặt đầy hiền lành nhìn Diệp Thiên ôm Tiểu Bạch Hổ đi về phòng.
"Tiểu tử, ngươi phải nhanh nhanh lớn lên nha, mẹ ngươi cường đại như vậy, ngươi ngày sau cũng khẳng định không yếu, đời ta là không thể trở thành võ giả, có điều chỉ cần ngươi mạnh mẽ, ta cũng có thể dựa vào ngươi mà dương danh Bạch Vân trấn.
Trong phòng, Diệp Thiên cho Tiểu Bạch Hổ ăn no xong đặt ở góc giường ngủ, âm thầm nghĩ.
Mẫu thân Tiểu Bạch Hổ đạt đến cấp bậc Võ Sư, điều này nói rõ Tiểu Bạch Hổ tiềm lực rất lớn, chỉ cần đem hắn nuôi nấng lớn lên, sau đó thì tương đương với có một con hung thú cấp bậc Võ Sư, so với hắn trở thành võ giả cũng không kém bao nhiêu.
Phải biết, ở Bạch Vân trấn vùng này, cũng chỉ có một cường giả cấp bậc Võ Sư mà thôi, chỉ cần hắn có Tiểu Bạch cấp bậc Hổ Võ Sư, như vậy ở Bạch Vân trấn này còn ai dám khinh thường hắn?
Trong lòng hắn suy nghĩ nuôi nấng Tiểu Bạch Hổ là "chuyện lớn" a, Diệp Thiên tiện tay nhặt lên cuộn da dê, có chút ngạc nhiên mở ra xem.
"Dĩ nhiên cho ta cuộn da thú không hoàn chỉnh làm thù lao, lẽ nào ở trong mắt loài thú, cuộn da thú này cực quý giá hay sao?" Có chút suy đoán, Diệp Thiên liền quét về phía cuốn da dê kia, nhất thời ánh mắt ngưng lại, phía trên này lại có chữ viết.
"Ừm, là văn tự của đại lục Thần Châu, xem văn tự ở thời đại này, chắc là nhiều năm rồi ".
Diệp Thiên chăm chú nhìn, mặt trên chữ viết mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng cũng còn có thể thấy rõ, liền mở cuộn da dê, lập tức toả ra một luồng khí tức cổ xưa.
"Ta, Thượng Cổ Vu Sư Balata, trời sinh không võ hồn"
"Ồ! Là Vu Sư! Diệp Thiên nghiêm mặt, trong mắt càng thêm hiếu kỳ, chăm chú tiếp tục nhìn xuống cuộn da dê.