Lương Vũ Hạnh nhìn về phía Lương Khanh Vũ trong máy tính, kêu lên: “Chuyện tới nước này mà anh còn giúp cô ta sao? Anh có biết rằng cô ta có dan díu với sếp Lý, tổng giám đốc công ty chúng tôi không hả?!”
“Câm mồm!”
Lúc này Cao Vân biết đuối lý, không muốn lấy chuyện này ra để gây sự nữa.
Nhưng Lương Vũ Hạnh không chịu: “Lương Khanh Vũ, không phải anh nhờ tôi giúp anh tìm ra kẻ đã hại cha mẹ anh sao? Tôi điều tra ra rồi! Kẻ tìm kế toán làm sổ sách chính là trợ lý của sếp Lý, Lê Kiên! Chuyện này là ai làm, chắc chắn anh biết rất rõ!”
Cô ta nói Lê Kiên, nhưng tôi lại nhìn về phía Lý Hào Kiệt.
Chuyện này là ai làm, không chỉ riêng Lương Khanh Vũ, ngay cả tôi cũng biết rõ.
Khi đó tôi tràn đầy nghi ngờ, tuy rằng được Khương Thanh khuyên nhủ một chút, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng vẫn nghi ngờ.
Bây giờ bị Lương Vũ Hạnh vạch trần, trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy chán ghét.
Chán ghét Lý Hào Kiệt.
Lương Vũ Hạnh dời mắt về phía tôi, nở nụ cười dữ tợn, thịt mỡ trên mặt run rẩy: “Tống Duyên Khanh, có phải cô cảm thấy tổng giám đốc Lý rất nham hiểm không? Tôi nói cho cô biết, nham hiểm hơn cả là người đàn anh vẫn làm bộ làm dáng như che chở cô đấy!”
“Gì cơ?”
“Ha ha ha ha, cô còn chưa biết đúng không? Ban đầu công ty Thiết Kế Vũ Phong có một khoảng thời gian không có việc làm, mọi người còn tưởng là bị ai đó trả đũa. Tôi nể tình là họ hàng nên đã giới thiệu khách hàng cho Lương Khanh Vũ, ai dè khách hàng của tôi nói cho tôi biết rằng chính Thiết Kế Vũ Phong không chịu nhận đơn đặt hàng!”
Tôi biết rõ Lương Vũ Hạnh đang nói về chuyện gì.
Khi đó tôi đã rời khỏi Thiết Kế Vũ Phong, nhưng An Kiều nói với tôi rằng Thiết Kế Vũ Phong sắp đóng cửa rồi.
Khi đó tôi còn sinh lòng nghi ngờ Lý Hào Kiệt…
“Đủ rồi!”
Giọng nói của Lương Khanh Vũ truyền tới từ trong máy tính.
Giọng anh mang theo sự hốt hoảng rõ rệt.
Vì điều gì? Không cần nói cũng biết rõ.
Lương Vũ Hạnh nhìn máy tính của tôi, cười đến đáng sợ: “Sợ hả? Muộn rồi! Không phải anh còn muốn quay lại với cô ta sao? Vậy thì tôi không đồng ý đâu!”
“Cô…”
Trong máy tính, Lương Khanh Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Hào Kiệt đã đi tới, khép máy tính của tôi lại.
Anh nhìn lướt qua mọi người ở đây bằng ánh mắt lạnh lẽo, hai tay đút trong túi quần, nói từng câu từng chữ: “Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, nếu truyền ra ngoài nửa chữ, thì tôi sẽ không điều tra ngọn nguồn mà cam đoan rằng tất cả mọi người ở đây, từ nay trở đi sẽ không thể làm trong ngành nghề này nữa.”
Anh nói xong rồi đi về phía tôi: “Đi thôi.”
Lúc này, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp, hoàn toàn không hơi đâu mà đôi co với Lý Hào Kiệt nữa.
Chỉ có thể nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý.” Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân Lý Hào Kiệt đuổi theo sau. Tôi bước đi nhanh hơn, đến trước thang máy. Hai thang máy đang hoạt động, còn phải chờ một lát mới đến tầng này.
Rơi vào đường cùng, tôi chọn đi thang lầu bên cạnh.
Vừa bước vào thang lầu, Lý Hào Kiệt đã đuổi kịp tôi, vươn một tay ra ôm lấy tôi.
Tôi đang nổi nóng, vùng vẫy đẩy anh ra.
“A!” Lý Hào Kiệt lùi lại một bước, tựa lưng vào tường, tay phải đỡ lấy tay trái.
Bấy giờ tôi mới nhớ ra…
Tay anh vẫn còn chưa lành lặn. Tuy rằng đã không còn đeo thạch cao nữa, nhưng gãy xương trật gân một trăm ngày, không phải nói lành là lành ngay được.
Lúc này người đàn ông nhăn mặt lại, biểu cảm thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.
Tôi bước xuống hai bậc thang, anh cũng không có ý định đuổi theo tôi.
Chẳng lẽ thật sự là đau lắm sao?
Tôi rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn lại gần, một tay đỡ lấy cánh tay anh: “Anh không sao chứ?”
Lý Hào Kiệt vẫn giữ tư thế tay phải đỡ tay trái, nhả ra một chữ từ trong kẽ răng: “Đau.”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Tôi quên mất tay anh bị thương.”
Tôi không khỏi hoảng sợ, lấy di động ra định gọi cấp cứu.
Lý Hào Kiệt khoát tay, đè di động của tôi lại, nói bằng giọng hơi khàn: “Em nghe anh nói đã.”
“Nhưng mà…”
“Nghe anh nói đã.” Lý Hào Kiệt nhíu chặt mày nhìn tôi: “Thật ra trước đó anh đã phát hiện manh mối về chuyện Lê Kiên rồi, nhưng cậu ta đi theo anh rất lâu…”
Lý Hào Kiệt nói đến đây rồi dừng lại.
Biểu cảm trên mặt càng đau đớn hơn.
Tôi sợ hãi, muốn tiếp tục cầm điện thoại gọi 120, nhưng Lý Hào Kiệt vươn tay ra giữ lấy tay tôi rồi nói tiếp: “Hơn nữa cậu ta cũng chưa phạm lỗi gì nên anh chỉ nhắc nhở một chút thôi. Chuyện đó thật sự không liên quan gì tới anh, nhưng anh sẽ điều tra rõ để trả lại sự công bằng cho em.”
Người đàn ông nói rồi tựa người vào tường, chậm rãi ngồi xuống.
Biểu cảm càng ngày càng đau đớn hơn.
Chẳng lẽ thật sự bị thương nặng lắm sao? Khi đó tôi rất sợ hãi, cố gắng rút tay mình từ trong tay anh ra, đồng thời nói: “Anh buông ra, tôi gọi 120. Anh cứ thế là không ổn đâu.”
“Không…”
Lý Hào Kiệt nói khẽ.
Tôi sốt ruột ghé sát vào, muốn gỡ tay anh ra. Nhưng vừa đến gần, anh bỗng nâng hai tay lên rồi ôm chầm lấy tôi.
Tôi ngây người.
Sau đó liền nghe thấy anh kề bên tai tôi nói: “Ôm em một chút thôi là được.”
…
“Anh làm tôi sợ muốn chết!”
Tôi tức giận vùng vẫy, muốn đánh người.
Lại thấy anh nhíu mày, kêu một tiếng đau đớn, tay phải đỡ tay trái, nói bằng giọng nghiêm túc: “Lần này thật sự bị đau rồi.”
“Đau thì tự đi mà gọi bác sĩ. Tôi đi đây.”
Tôi đã không muốn để ý tới anh nữa, bước tới thang lầu. Đúng lúc đó có một thang máy dừng ở tầng bảy.
Tôi bước vào thang máy, rời khỏi Hào Thiên.
Vừa rời khỏi tòa nhà tập đoàn Hào Thiên, tôi lập tức thấy Tống Duyên Minh đang bồi hồi ở cửa cách đó không xa.
Hiện giờ trời nóng bức, ngoài dân văn phòng mặc áo sơ mi tay dài ra thì đa số mọi người đều đã mặc áo ngắn tay.
Tống Duyên Minh mặc áo tay dài.
Tôi muốn né tránh chị ta, nhưng chị ta thấy tôi, vui vẻ đi tới chào hỏi: “Duyên Khanh, sao cô cũng ở đây vậy?”
“… Ừ, đi họp.”
Tôi không muốn nhiều lời với chị ta, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng Tống Duyên Minh lại không nghĩ thế. Chị ta kéo tôi lại, mỉm cười kiểu hoa sen trắng đầy quen thuộc: “Duyên Khanh, lát nữa cô có bận gì không? Nếu hôm nay đã gặp nhau rồi thì cùng nhau ăn bữa trưa đi, được không?”
“Tôi không rảnh.”
Tôi trả lời một cách lạnh lùng.
Đối với Tống Duyên Minh, tôi không nghĩ ra chị ta thật sự mất trí nhớ hay là đang làm bộ như mất trí nhớ nữa.
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh chị ta xuống tay hung ác với chính bản thân mình trong phòng tắm.
Nếu hết thảy đều là giả vờ thì Tống Duyên Minh cũng thật là lợi hại.
Có vẻ như Tống Duyên Minh cũng không nổi giận vì thái độ lạnh lùng của tôi mà cau mày nói: “Mấy năm nay chúng ta có hiểu lầm nào đó à? Tôi nhớ trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt mà…”
“Quan hệ của chúng ta luôn luôn không hòa thuận chút nào hết.”
Tôi thà rằng Tống Duyên Minh châm chọc khiêu khích tôi chứ không muốn chị ta vẫn làm ra vẻ hoa sen trắng như thế này.
Làm vậy khiến tôi không ứng phó được.
Nhưng chuyện lại cứ diễn biến theo chiều hướng mà tôi không muốn.
Tống Duyên Minh kéo tôi nói: “Hình như tôi với anh Lý cũng là thế. Chúng tôi cũng không gắn bó thân thiết như trước. Anh ấy đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó khác khác.”
“Tôi có việc bận, đi trước nhé.”
Tôi nghe thấy chị ta nói về Lý Hào Kiệt, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên khó chịu.
Lửa giận bốc lên nghi ngút.
Tống Duyên Minh lại không phát hiện mà kéo tôi lại nói: “Đừng mà, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi. Chắc hẳn cô cũng phải ăn cơm trưa mà đúng không? Cô nói cho tôi biết trong khoảng thời gian này tôi với anh Lý đã xảy ra chuyện gì đi. Nếu tôi làm sai thì tôi đi nói xin lỗi với anh ấy. Dù sao thì chúng tôi cũng phải ở bên nhau cả đời mà.”