Thay Chị Lấy Chồng

Chương 157: Chị khó chịu lắm, em tìm một người đàn ông tới cho chị đi

Tôi không tiếp lời, chỉ ôm lấy Đào Nhi.

Cảm xúc của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn ổn định, tôi không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám cử động.

Tôi sợ mình hỏi ra, hoặc hơi buông tay, Đào Nhi sẽ lại dứt tóc mình.

Tôi cứ vậy ôm Đào Nhi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian này, ánh mắt Đào Nhi vẫn luôn ngây ngốc nhìn về phía nhà tắm, cánh tay không ngừng vùng vẫy.

Tỉnh thoảng còn lần mò vị trí giữa hai chân mình.

Dường như nơi đó rất khó chịu.

"Đào Nhi, Đào Nhi, đi tắm rửa trước đã nhé. Em giúp chị."

Tôi cảm thấy dù chịu đựng bao lâu thì nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của Đào Nhi cũng không hạ xuống, bấy giờ mới ý thức được, loại thuốc cô ấy dùng hẳn là rất mạnh.

Chỉ ngồi thế này có lẽ không phải là biện pháp.

Đào Nhi gật gật đầu, cùng tôi tới phòng tắm. Mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp xối xuống rơi lên cơ thể cô ấy, cũng làm ướt tôi.

Đào Nhi cúi đầu, mặc cho nước dội, nhưng cánh tay lại không ngừng lần mò cơ thể mình.

Trong tiếng nước chảy, tôi nghe thấy cô ấy nói, "Tống Duyên Khanh, chị khó chịu lắm, em tìm một người đàn ông tới đây cho chị đi."

"... Chuyện này, chị kiên trì kiên trì tiếp đi, sẽ nhanh ổn thôi."

Làng du lịch to như vậy, chỉ có mấy người.

Hai đồng nghiệp nam cùng tham gia trận chung kết và Lý Hào Kiệt, Dương Trung.

Sau đó là mấy người vệ sĩ của Lý Hào Kiệt.

Tùy tiện kéo một người tới "giải độc" cho Đào Nhi, theo tôi thấy, người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thân cô ấy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Tôi đứng trong nước cùng Đào Nhi gần một tiếng đồng hồ.

Nhiệt độ cơ thể Đào Nhi mới từ từ giảm dần, tay cũng không lộn xộn nữa, cả người dường như mệt mỏi rã rời dựa vào tôi.

Nhỏ giọng nói một câu, "Cảm ơn em."

"Không sao." Tôi biết thuốc trong người Đào Nhi hẳn đã được thải bỏ ít nhiều rồi. Tôi ôm lấy cô, tắt nước, lấy bên cạnh một cái khăn tắm bọc cô ấy lại, "Lau người đi, em lấy cho chị một bộ quần áo, chị thay quần áo trước đã nhé."

Lúc này là mùa hè, tuy rằng ở đây trời đã tối nhưng không khí vẫn rất nóng, chỉ cần đổi một bộ quần áo khô thì chẳng mấy chốc cơ thể và đầu tóc cũng sẽ khô.

Đợi cô ấy thay quần áo xong, tôi cũng lau khô người mình, rót cho cô một chén trà nóng rồi mới hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đào Nhi cầm chén nước, lắc đầu vẻ mờ mit, "Chị cũng không biết, chị chỉ nhớ mình ăn xong cơm tối thì về phòng thiết kế, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể nóng rẫy, chuyện phía sau chị không nhớ rõ lắm."

"Vậy... cơm tối chị ăn ở đâu?"

"Ở nhà ăn, mọi người hầu hết đều ở đó."

Tôi nhìn cô khổ sở đầy mặt, không khỏi lên tiếng hỏi, "Vậy, vậy nhiều phòng như vậy, vì sao chị lại tới chỗ đó của Lý Hào Kiệt..."

Thật ra, tôi nói xong thì thấy hối hận.

Lời nói ngày hôm đó của Đào Nhi, kỳ thật đã tỏ rõ lập trường của cô ấy rồi.

Cảm tình của cô ấy với Lý Hào Kiệt đã vượt qua cấp trên và cấp dưới.

Có thể loại thuốc như thế này khiến người ta nhận ra được suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

Đào Nhi thấy tôi nói được một nửa cũng đã đoán được ý trong lòng nói, cô cười khổ, "Thực ra chị cũng không biết vì sao lại đi tới chỗ anh ấy, đại khái là trái tim chị muốn đi."

"...."

"Nhưng em yên tâm." Đào Nhi nhìn tôi, "Tổng giám đốc Lý sẽ không nhìn tới chị, lúc chị đi có nhìn thoáng qua, tôi chẳng mảnh vải che thân đứng trước mặt anh ấy lao vào ôm ấp, anh ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra thật sự không có hứng thú."

"Con người anh ấy..."

Tôi muốn an ủi Đào Nhi, nhưng mở miệng ra lại không khỏi nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp trước đây cùng với Lý Hào Kiệt.

Anh ta khi đó quả thực là người tinh lực tràn đầy.

Đào Nhi nhìn tôi, khóe mắt cong cong, "Em đỏ mặt rồi, đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

Tôi lắc đầu.

Đào Nhi vươn tay ra, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em, Tống Duyên Khanh. Nếu lần này không có em, có thể tôi chẳng còn dũng cảm tiếp tục sống nữa."

"Em tới muộn rồi. Nếu em tới sớm, có thể cản đồng nghiệp lại..."

Nói tới đây, tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Lý Hào Kiệt gặp chuyện, chắc chắn sẽ báo cho Dương Trung trước.

Ngay cả Lương Vũ Hạnh nói nửa đường nhìn thấy, cô ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy triệu tập tất cả những đồng nghiệp tham gia trận chung kết tới vây xem.

Trừ khi....

Đầu óc tôi hơi rối loạn.

Đào Nhi dường như đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, cô ấy đứng thẳng người, hơi mỉm cười, "Không sai, chị bị tính kế, cho nên trận chung kết này chắc chắn chị không tham gia được."

"Sao có thể, đây là chuyện ngoài ý muốn, liên quan gì tới trận chung kết."

"Không sao, em lấy tác phẩm của mình ra đây, chị xem giúp em."

Vẻ mặt Đào Nhi lạnh nhạt, như đã nhìn ra mọi chuyện từ sớm cũng không muốn tiếp tục nói tới đề tài này với tôi nữa.

Sau đó, tôi đưa một ít bản phác thảo cuối cùng của mình cho Đào Nhi xem.

Đào Nhi liên tục lắc đầu.

Cô ấy nói một tràng vấn đề. Tuy bình thường cô ấy là một người rất ôn hòa, nhưng lúc giúp tôi xác định vấn đề trong tác phẩm thì quả thực là miệng lưỡi có dao.

Không quanh co lòng vòng, vô cùng trực tiếp.

Nói tới mức tôi hận không thể đầu thai sinh lại.

Chờ cô ấy nói xong, tôi chau mày ủ dột nói, "Hay là em bỏ cuộc nhé."

Thật ra, căn bản tôi cũng không có hy vọng lấy được tiền thưởng.

Đào Nhi giơ tay lên xoa tóc tôi, mỉm cười, "Không sao, không phải còn có chị sao?"

"Chị, em không thể lấy thiết kế của chị được."

Câu nói của cô ấy khiến tôi nhớ tới câu nói của Lương Vũ Hạnh.

Vòng loại qua được là nhờ chỉ bảo của Lương Khanh Vũ, tác phẩm đấu bán kết cũng phải diễn tuồng mới xong.

Trận chung kết này tôi nhất định phải dựa vào bản thân, cho dù không lấy được phần thưởng nào cũng không sao cả.

Đào Nhi buột miệng cười, "Ai nói chị muốn để em lấy thiết kế của chị? Là chị chỉ đường cho em."

"Hửm? Chỉ đường?"

Tôi có chút hoang mang.

Tối hôm đó, Đào Nhi ở trong phòng dạy tôi.

Nói cho tôi, yêu cầu khi thiết kế phòng khách kiểu này nên chú ý tới những điểm gì.

Lời của cô là kinh nghiệm của bản thân tích lũy được, mỗi một câu đều khiến tôi vỡ vạc ra nhiều điều.

Đợi tới khi cô ấy nói xong đủ kiểu đủ loại vấn đề, trời bên ngoài đã chuyển từ một màu tối đen sang có chút tia sáng le lói.

Mặt trời sắp lên rồi.

Đào Nhi duỗi thắt lưng, cô muốn đi, tôi kéo cô đấy lại, "Cùng ngủ nhé, đừng về nữa."

Chiếc giường lớn một mét tám, cũng đủ cho tôi và cô ấy ngủ.

Cô ấy do dự một chút rồi gật gật đầu.

Vì quá mức vất vả nên đầu vừa tựa nên gối đã thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy Đào Nhi đâu nữa.

Tôi nhìn thoáng qua, quần áo tối qua cô ấy mặc cũng đã được giặt sạch treo ở bên ngoài.

Lúc đó, tôi còn tưởng rằng cô ấy về nhà rồi.

Nhưng mà, đến giữa trưa tôi tới nhà cơm, mấy người cùng tới tham gia cuộc thi đều đang ngồi ở một bàn trò chuyện. Thấy tôi tới đây, có mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

Xì xào bàn tán.

Tôi mặc kệ bọn họ, tự lấy cơm rồi ăn phần của mình.

Lương Vũ Hạnh thấy tôi không có phản ứng, gắt giọng hỏi một câu, "Này, Tống Duyên Khanh, chẳng lẽ cô còn không biết Đào Nhi đi rồi?"

"Gì cơ?"

Đầu óc tôi mơ hồ.

"Sáng sớm hôm nay cô ta tự xin rút lui rồi." Lương Vũ Hạnh đặt đũa xuống, vẻ đắc ý đầy mặt nói, "Cũng đúng, tối qua làm làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy còn bị chúng ta nhìn thấy cả, cô ta làm sao còn mặt mũi mà ở lại."

Cô ta nói xong, một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nói đầy vẻ bỉ ổi, "Há, đáng tiếc không có di động, nếu không tôi nhất định chụp vài tấm."