Một tuần sau, công việc thiết kế cảnh quan vườn của tôi đã bước vào giai đoạn cuối, sau khi trao đổi với Lưu Huy thì trên cơ bản đã có thể bắt đầu phần thiết kế trong nhà.
Mà phần này tôi chỉ phụ trách một bộ phận rất nhỏ. Nhiều nhất là hai tuần nữa là có thể hoàn thành.
Buổi chiều lúc tôi vừa ra khỏi viện Thiết Kế Kiến Trúc liền nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đứng trước cổng.
Người đàn ông đó mặc sơ mi trắng, dưới ánh mặt trời trông anh thêm phần điển trai mà ấm áp.
Lúc nãy khi ăn cơm trưa cùng anh, tôi có nói đến việc chiều sẽ tới đây, không ngờ anh ta lại đến đây chờ tôi.
Tôi nhanh chân bước về phía đó, hỏi anh ta: “Sao lại đợi em ở đây?”
“Ừ.” Lý Trọng Mạnh thuận tay nhận lấy chồng tài liệu từ trên tay tôi, ôn hòa hỏi: “Buổi tối có rảnh không?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Theo lý mà nói thì Lý Trọng Mạnh biết lịch làm việc và nghỉ ngơi của tôi rõ như lòng bàn tay. Ở thành phố Vĩnh An này, ngoại trừ anh ra thì gần như là tôi không qua lại với ai khác. Lần này anh đến tận đây hỏi, xem ra là có chuyện gì khác.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, gương mặt anh có hơi căng thẳng, chần chừ một lúc anh mới lên tiếng, “Là thế này, hôm nay là trung thu nên ba anh muốn anh đưa em về cùng.”
“Ba anh?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nghĩ ra đó là Lý Nam Hào. Cũng chính là ông nội của Lý Hào Kiệt. Tôi không muốn đi.
Chí ít thì trong đầu tôi đang nghĩ vậy chứ chưa nói ra miệng, tôi ngẩng lên hỏi Lý Trọng Mạnh, “Sao ông ấy biết em? Anh nói với ông à?”
“Không.” Lý Trọng Mạnh lắc đầu, “Chắc là thằng Kiệt nó nói. Hôm nay tự nhiên ông hỏi anh, anh cũng không có cách nào để từ chối.”
Biểu cảm lúc anh nhìn tôi rất căng thẳng, nhưng cũng ẩn chứa một chút mong chờ.
Tôi cũng nhận ra anh hy vọng tôi sẽ đi với anh.
Tôi lưỡng lự một lát, “Nhưng Lý Hào Kiệt…”
“Hôm nay chắc Tiểu Kiệt không đến được.” Lý Trọng Mạnh trả lời.
Nghe được đáp án này tôi thở phào một hơi, gật đầu, “Vâng, vậy em sẽ đi cùng anh.”
Tuy rằng tôi vẫn chưa chính thức nhận lời Lý Trọng Mạnh, nhưng không thể phủ nhận rằng quả thực anh là một người rất tốt, rất phù hợp để trở thành ba của Thiểm Thiểm.
Lý Trọng Mạnh thấy tôi đồng ý tâm trạng anh cũng trở nên nhẹ nhõm, anh dịu dàng nói, “Nếu như em không muốn thì có thể từ chối.”
“Sao có thể thế được, kiểu gì thì con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng mà.” Tôi ngẩng lên nhìn Lý Trọng Mạnh, cười cười.
“Em không xấu.” Tay của anh đặt lên vai tôi, kéo tôi vào phạm vi của anh.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng bay vào khoang mũi tôi, tự dưng khiến tôi có cảm giác yên tâm.
Tôi nhìn bộ quần áo trên người mình sau đó lại nhìn đồng hồ, “Mấy giờ bắt đầu, em còn phải về thay quần áo, liệu có kịp không?”
“Anh đưa em đi mua bộ mới.” Lý Trọng Mạnh nói một cách rất tự nhiên.
“Không cần đâu, em…”
“Đừng từ chối anh, chỉ là một bộ quần áo thôi mà.”
Anh đã nói thế rồi tôi cũng ngại không từ chối nữa.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến trung tâm thương mại Tinh Thần của thành phố Vĩnh An. Tôi đã đến nơi này vài lần cho nên cũng khá là quen thuộc với nơi này, đương nhiên là biết nơi nào bán đồ phù hợp với phong cách của tôi.
Tôi dẫn Lý Trọng Mạnh đến một cửa hàng bán quần áo phong cách Trung Quốc cổ đại. Quần áo ở đây rất đa dạng và phong phú, giá cả hơn kém nhau chỉ nằm ở chất liệu và phần thêu thùa trên bề mặt.
Cửa hàng ở trung tâm thương mại này rất cao cấp, đại đa số những trang phục được bày bán ở đâu đều là tơ lụa thật, họa tiết thêu tay, những phụ kiện đi kèm đều là những món đồ chất lượng tốt, giá cũng cao.
Tôi vừa vào trong đã bị thu hút bởi một bộ đồ được phối hai màu tím và trắng, bên ngoài là áo cánh, bên trong là một chiếc váy dài. Rất phù hợp với mùa này.
“Đi thử xem.”
Tôi mới nhìn một cái, Lý Trọng Mạnh đã biết tôi thích nó, liền vỗ vai tôi nói. Tôi quay sang nhìn anh với vẻ hơi kinh ngạc.
Đôi môi của anh cong lên, “Quen em lâu như thế rồi sao anh lại không biết em thích kiểu quần áo như thế nào chứ?”
Lúc này nhân viên cửa hàng cũng đi đến, nghe thấy tôi muốn thử đồ lập tức lấy bộ đó đưa cho tôi với vẻ rất cung kính, “Thưa cô đây là size M ạ, cả thành phố này chỉ có một bộ thôi.”
“Chẳng phải bên đó có rất nhiều sao?” Tôi giơ tay chỉ vào giá bên cạnh. Bên đó treo bảy tám bộ váy giống nhau, từ góc nhìn nghiêng có thể thấy được tất cả đều cùng một kiểu dáng.
Bộ váy này mất điểm ngay tức khắc vì kỹ năng mời chào yếu kém của cô nhân viên.
Nhân viên cửa hàng nhìn sang, không hề kinh ngạc, cô ấy nói, “Những cái đó khác ạ.”
“Có gì khác?”
Tôi đi đến lấy một bộ xuống, giơ lên xem. Thoáng nhìn qua thì bộ này cũng giống với bộ ma nơ canh đang mặc, nhưng dường như nó lại có điểm gì đó khác biệt.
Tôi đang so sánh thì Lý Trọng Mạnh đã nói trước: “Ngọc trai khác nhau.”
Nhân viên cửa hàng nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy lập tức khen: “Ngài đây thật tinh mắt, vừa nhìn là đã biết, bộ váy trong tay tôi sử dụng ngọc trai Nam Hải, có giá trị vô cùng lớn, mà những bộ còn lại đều chỉ dùng ngọc trai nước lợ bình thường, đừng nhìn nó chỉ là một viên ngọc trai mà coi thường, đặt trên một bộ đồ từ lụa thật sẽ thể hiện rõ sự khác biệt rất lớn.”
Nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt một hồi, tôi cầm hai bộ ra so sánh.
Đúng là như thế.
Có lẽ là vì chất liệu khác nhau, nên ngọc trai trên bộ váy bản giới hạn trông có vẻ đặc biệt hoa lệ.
Mà bộ trong tay tôi trông cực kỳ bình thường.
Nghĩ đến chuyện Lý Trọng Mạnh là người trả tiền, tuy rằng thích nhưng vẫn giơ bộ đồ trong tay lên nói: “Tôi thử bộ này là được.”
Nhân viên cửa hàng ngẩn ra, cô ta định nói gì đó cuối cùng lại thôi. Tôi mặc thử xong liền soi gương, nói thế nào đây, ngọc trai nằm ở vị trí cao nhất của chiếc áo cánh, vô cùng nổi bật.
Nếu như chưa nhìn thấy viên ngọc trai Nam Hải kia, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy bộ váy này không tồi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy viên ngọc trai Nam Hải kia rồi thì dù là màu sắc hay độ bóng nó đều thua xa viên ngọc trai kia.
Thế nhưng tôi không định để Lý Trọng Mạnh phải tốn kém, tôi cố ý tỏ ra rất thích bộ váy này, tôi nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi lấy bộ này.”
Lý Trọng Mạnh đứng bên cạnh không nói câu nào.
Đợi đến lúc tôi thay đồ xong, vốn định đưa bộ váy cho nhân viên cửa hàng để cho vào túi, cô ấy lại nói: “Đã lấy bộ mới cho chị rồi ạ, bạn trai chị cũng đã thanh toán xong rồi ạ.”
Nói rồi cô ấy đưa túi quần áo cho tôi. Tôi cúi đầu nhìn, bên trong chính là bộ váy phiên bản giới hạn.
“Không cần đâu, tôi lấy bộ bình thường là được rồi.”
Tôi từ chối.
Dù sao thì tôi cũng biết ngọc trai Nam Hải thuộc loại ngọc trai cao cấp, chỉ một viên thôi cũng đã gấp mấy lần bộ váy này rồi.
“Đừng từ chối, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.” Lý Trọng Mạnh nói.
“Nhưng…”
Truyện có bản quyền up trên
“Không đắt, yên tâm đi anh không nghèo như em nghĩ đâu.” Lý Trọng Mạnh nói rồi đưa túi quần áo cho tôi, “Em đi thay đi, rồi lát nữa về thẳng nhà anh luôn.”’
Tôi biết không từ chối nổi nữa, chỉ đành nhỏ giọng cám ơn anh, “Cám ơn.” Sau đó ngoan ngoãn đi thay đồ.
Rõ ràng chỉ khác nhau ở viên ngọc trai thôi nhưng đẳng cấp mà bộ quần áo mang lại cho người mặc lại khác hoàn toàn.
Tôi mặc bộ quần áo đó đi cùng Lý Trọng Mạnh ra ngoài, lúc vào thang máy lại gặp được Dương Trung.
Dương Trung nhìn thấy tôi sau đó mới nhìn thấy Lý Trọng Mạnh, sững ra rồi mới nói: “Chào ngài Lý, chào cô Sa.”
“Anh là…” Chắc chắn từ sau khi trở về tôi chưa gặp Dương Trung bao giờ, mới lên tiếng hỏi anh ta.