Thay Chị Lấy Chồng

Chương 266: Anh mạnh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi

“Nói đi.”

“Cả hai chúng ta chỉ có một người được phép ở lại thành phố này, người thắng sẽ có công ty và cả cô ấy, người thua thì một mình cút khỏi đây, chú thấy sao?” Khuôn mặt Lý Hào Kiệt khi nói câu ấy trông vô cùng tự tin.

Trong mắt tôi đây chẳng phải một ván bài mà Lý Trọng Mạnh cầm chắc phần thua sao? Lý Trọng Mạnh không nói gì.

Lý Hào Kiệt nhìn anh mỉm cười, “Thế nào? Chú sợ à? Sợ thua mất tiền hay mất cô ấy?”

Lý Trọng Mạnh quay đầu lại nhìn tôi và đáp, “Được.”

“Không cần, tôi cũng không phải vật sở hữu của hai người, hai người dựa vào cái gì mà đem tôi ra cá cược!” Tôi vô cùng bực bội mà đứng dậy, đi giày xong thì đi thẳng ra ngoài.

“Điệp.” Hình như Lý Trọng Mạnh muốn đuổi theo tôi nhưng lại bị Lý Hào Kiệt giữ lại.

Tôi nghe thấy anh ta nói, “Chú dám cược không? Thắng rồi đuổi theo cũng không muộn đâu.”

Tôi tức đến mức khó thở, sao trên đời này lại có người như Lý Hào Kiệt cơ chứ!

Tôi xoay người quay lại bên người Lý Trọng Mạnh, ngẩng đầu ôm lấy cổ Lý Trọng Mạnh rồi chủ động hôn anh, “Anh Mạnh, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

“Được.” Anh đồng ý ngay chẳng chút chần chừ.

“Chú, chú vừa đồng ý với tôi rồi đấy, chú làm vậy là phạm quy.” Lý Hào Kiệt siết chặt hai nắm tay, trên gương mặt anh ta không chút cảm xúc nhưng đôi mắt đỏ quạch như sắp tóe lửa đến nơi.

Lý Trọng Mạnh căn bản không quan tâm đến anh ta, anh bế tôi lên.

Lý Hào Kiệt đi tới ngăn anh lại, “Chú đừng ép tôi.”

“Tôi nói rồi, tôi không thuộc về bất cứ ai cả, hai người dựa vào gì mà đem tôi ra cá cược với nhau, đã hỏi ý kiến tôi chưa?” Tôi an toàn trong vòng tay Lý Trọng Mạnh nên không sợ hãi mà nhìn Lý Hào Kiệt.

“Ông chủ!”

Đang lúc căng thẳng thì tiếng hét của người giúp việc vọng đến từ cầu thang phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Tôi vội nhảy xuống khỏi người Lý Trọng Mạnh. Cả Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt đều nhanh chóng chạy đến cầu thang. Khi tôi đến nơi thì thấy Lý Nam Hào mặt mũi tái nhợt nằm ở trước cầu thang. Chẳng cần nghĩ cũng biết ông ấy đã nghe thấy những gì chúng tôi nói.

“Đừng động đến ông ấy, để tôi gọi cấp cứu.” Lý Trọng Mạnh nói. Dù sao thì Lý Trọng Mạnh cũng là dân trong nghề, Lý Hào Kiệt cũng không tranh giành với anh mà làm theo lời anh nói.

Sau khi Lý Trọng Mạnh gọi cứu thương, người giúp việc mới kể lại tình huống vừa rồi. Đúng như những gì tôi nghĩ, Lý Nam Hào cứ đứng im ở tầng một, người giúp việc muốn đi lên cản chúng tôi lại nhưng ông không cho. Kết quả là một lúc sau ông ấy đột nhiên ngất xỉu.

Tôi đứng trên tầng mà tự trách mình. Suy cho cùng thì nếu tôi không lên tầng thì sẽ không xảy ra chuyện ban nãy.

Tôi đi xuống tầng một nói với người giúp việc, “Cô cho tôi mượn một bộ quần áo của cô được không, tôi muốn tới bệnh viện.” Tôi đang thế này nên không thể ra ngoài được.

“Quần áo của tôi toàn hàng rẻ tiền thôi, cô là cô chủ, không mặc được đâu ạ.”

Tôi có thể cảm giác được thái độ thù địch của người giúp việc với mình, hẳn là cô ta đã nghe thấy cuộc cãi vã trên tầng ban nãy nên giờ nghĩ tôi là hồng nhan họa thủy.

“Trên xe anh có, để anh đi lấy cho em nhé.” Lý Hào Kiệt nói. Tôi khá bất ngờ không hiểu vì sao trên xe anh ta lại có quần áo chứ, nhưng tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Lý Hào Kiệt lấy từ xe ra một túi quần áo đưa cho tôi, tôi nhìn thoáng qua thì thấy trong túi có đủ bộ quần áo, cả đồ lót cũng có luôn.

“Để tôi đi thay.” Tôi cầm túi quay lại căn phòng vừa rồi để thay. Tôi không thay đồ trong, nhưng chỉ nhìn thôi tôi cũng biết bộ đồ lót này đúng size của mình, Lý Hào Kiệt chuẩn bị nó vì tôi. Tại sao anh ta lại chuẩn bị quần áo cho tôi nhỉ? Chẳng lẽ việc hôm nay cũng nằm trong kế hoạch của anh ta rồi? Tôi không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ nữa.

Tôi thay đồ xong, sửa sang lại quần áo đầu tóc xong xuôi thì xe cứu thương đến, nhân viên y tế nhanh nhẹn chuyển Lý Nam Hào lên xe cứu thương. Ba người chúng tôi đều lên xe đi cùng.

Giữa đường, Lý Nam Hào tỉnh lại, thở dốc gọi, “Thằng ba...”

“Ba ơi con đây.” Lý Trọng Mạnh lập tức nắm lấy tay ba mình và an ủi ông, “Ba đừng lo, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”

Lý Nam Hào lắc đầu, nhìn anh rồi lướt một vòng và thấy tôi. Ông ấy nhìn tôi và nói, “Hôm nay, lão già này sẽ quyết định cho mấy đứa.”

Tôi nghe vậy là ý thức được ông ấy muốn nói gì rồi. Lý Nam Hào hơi nâng tay về phía tôi, tôi vội vàng nắm lấy tay ông. Một tay ông cầm tay tôi, một tay thì cầm tay Lý Trọng Mạnh rồi đặt tay của chúng tôi lên nhau, “Cả đời lão già này có lỗi với hai người, một là Tiểu Tuyết, hai là mẹ của Mạnh, vậy nên nếu ta đi rồi, người ta không yên tâm nhất là thằng Mạnh.”

Lý Nam Hào nói vậy là đã biết thân phận của tôi rồi. Dù ông không nói rõ ra thì tôi cũng biết.

“Ba đừng nói bậy, ba sẽ khỏe lại mà.” Lý Trọng Mạnh đỏ ửng cả mắt.

Lý Nam Hào không đáp lời anh mà nhìn về phía tôi, “Sa Điệp, thằng Mạnh là một đứa rất tốt, nếu cháu lấy nó thì nó sẽ đối xử tốt với cháu. Cháu nhất định sẽ rất rất hạnh phúc, nên chú mong cháu có thể hứa với chú rằng, đừng bỏ rơi nó.”

“Chú...” Ông nói vậy khiến tôi không khỏi rơi lệ. Ông không nói là đừng chia tay mà muốn tôi đừng bỏ rơi anh ấy. Quả nhiên Lý Nam Hào mới là người nhìn thấu được mọi việc.

Tôi có thể cảm giác được bàn tay của ông đang dần yếu đi, trong lòng tôi dấy lên dự cảm chẳng lành mà gật đầu ngay tắp lự, “Vâng, cháu hứa.”

“Chú chỉ mong hai đứa sống mãi bên nhau, giờ già rồi mới biết thực ra hôn nhân không nồng nhiệt như thuở mới yêu, nhưng cứ tích góp từng chút một là có thể đi xa hơn nữa.” Ông chậm rãi nói bằng giọng khàn khàn.

Lý Trọng Mạnh lo lắng, “Ba đừng nói nữa.”

Lý Nam Hào không nghe theo anh, “Mạnh này, những chuyện trước đây ba làm với mẹ con là ba sai, ba cũng không dám mong con sẽ tha thứ cho ba, ba mong con có thể hạnh phúc...”

“Con đã không còn giận ba từ lâu rồi.” Lý Trọng Mạnh nắm tay ông và khuyên nhủ, “Ba phải sống thật tốt thật tốt, phải tới tham gia hôn lễ của con với Điệp nữa.”

Truyện có bản quyền up trên

“Nhất định rồi.” Lý Nam Hào gật đầu.

Lý Hào Kiệt ngồi một bên không nói gì, anh ta nhíu mày vô cùng nghiêm túc, hai tay đan vào nhau và siết chặt.

Lý Nam Hào nghiêng đầu về phía anh ta, “Kiệt, mấy năm nay cháu đã vất vả rồi.”

“Ông.” Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Lý Nam Hào vươn tay ra, Lý Hào Kiệt lập tức nắm lấy tay ông.

Ông nói, “Mấy năm nay cháu một mình cố gắng làm việc, người ta nhìn vào thấy tập đoàn Hào Thiên vẻ vang nổi tiếng, ông biết là cháu đã trả giá rất nhiều, cũng cố gắng rất nhiều. Có lẽ trước đây ông chỉ để ý cháu có xuất sắc hay không mà lơ là không dạy cháu những điều khác, vậy nên mới có hậu quả như ngày hôm nay.”

“...”

Không ai tiếp lời Lý Nam Hào. Song ý ông muốn nói là gì thì ai cũng hiểu cả.

“Từ nhỏ cháu muốn gì ông đều cho cháu cả, tạo một suy nghĩ cố hữu trong đầu cháu rằng bất cứ thứ gì cũng có thể đạt được một cách dễ dàng.” Lý Nam Hào thở dài, “Nhưng tiền không thể mua được tình cảm cháu ạ.”