Thay Chị Lấy Chồng

Chương 285: Nụ cười như hoa, ánh mắt hút hồn

“Em...” Tôi mở to miệng, trái tim đầy giằng xé, do dự hồi lâu.

Tôi biết tại sao anh ấy không dám ngẩng đầu lên, anh ấy sợ tôi từ chối, sợ tôi thấy vẻ luống cuống của anh ấy.

Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng nói, “Ừm, em sẽ kết hôn với anh.”

Nói xong câu này, tâm trạng tôi không hề tốt hơn mà còn trở nên bứt rứt khó chịu.

Nhưng, nếu đã nói rồi thì cứ làm thôi.

Ngày hôm sau, tôi trở về thị trấn Tô, Thiểm Thiểm và Mưu Đạo Sinh tới đón tôi.

Thiểm Thiểm vừa thấy tôi đã lao như bay vào lòng tôi, cánh tay nhỏ của thằng nó ôm chặt lấy cổ tôi, nó nói, “Mẹ ơi, con tưởng mẹ không cần con nữa rồi.”

“Làm gì có chuyện đó, trước là do mẹ có việc gấp.” Tôi giải thích rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ phúng phính của con trai.

Đến khi trở về phòng làm việc, Thiểm Thiểm dính tôi như sam, tôi đi đâu nó lẽo đẽo theo tới đó, như sợ tôi lại chạy mất vậy.

Thường ngày 9 giờ nó đã đi ngủ, nhưng hôm nay nói gì cũng không chịu ngủ.

Tôi đọc xong ba quyển truyện rồi mà nó vẫn chưa muốn ngủ, mấy lần mắt nó sắp khép lại, tôi đã đặt sách xuống rồi, nó lại lập tức mở mắt ra, “Mẹ ơi, con không ngủ đâu!”

“Ngày mai con có muốn đến trường không hả?” Tôi khẽ cốc đầu nó, “Sao hôm nay lại hưng phấn thế?”

Thiểm Thiểm ôm lấy tay tôi, đôi mắt chớp chớp nhìn tôi, mãi mà không nói gì.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

Thiểm Thiểm bĩu môi đầy tủi thân, “Con sợ lỡ mà con ngủ mất, sáng mai tỉnh dậy lại không thấy mẹ đâu.”

Lời của thằng bé khiến tôi đau lòng.

Thì ra là vì nguyên nhân này.

Tôi vỗ về nó rồi dịu dàng nói, “Đâu có, mẹ không đi đâu hết, mẹ ở bên con giống như trước đây nhé, được không?”

Thiểm Thiểm nhìn tôi, đôi mắt to đen láy của nó đầy nghi ngờ.

Nó do dự một lúc rồi vươn bàn tay nhỏ từ trong chăn ra nắm lại, chỉ chừa một ngón út, sau đó nói với tôi, “Thế chúng ta móc ngoéo nha!”

“Được, móc ngoéo nào.” Tôi cũng đưa ngón út ra ngoắc lấy ngón tay của Thiểm Thiểm, “Móc ngoéo xong một trăm năm không được thay đổi!”

“Ai lừa người đó thành con chó!” Thiểm Thiểm còn bổ sung một câu.

“Ừm.”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Thật ra Thiểm Thiểm đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Thấy tôi đồng ý, nó liền lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sau khi chắc chắn nó đã ngủ, tôi mới đặt quyển sách trong tay xuống, rón rén ra khỏi phòng của nó.

Khi đi ngang phòng nghỉ ngơi của Mưu Đạo Sinh, tôi thấy bên trong vẫn còn đang sáng đèn.

Ban đầu tôi không có ý đi vào, nhưng bỗng nhiên không biết tại sao, tôi lại nhớ tới lời Mưu Đạo Sinh từng nói, thầy có một đàn em trông rất giống tôi.

Nhất thời, trong đầu hiện lên một suy nghĩ gần như là không thể nào!

Giây phút đó, tôi chẳng kịp suy nghĩ đã đi tới gõ cửa, đến khi Mưu Đạo Sinh bảo tôi vào tôi mới đẩy cửa bước vào.

Ông ấy đang xem ti vi, tôi bèn đi tới hỏi: “Thầy ơi, thầy có thể kể cho tôi nghe về người đàn em đó của thầy không, bà ấy tên là gì? Giờ ở đâu? Bỏ đi từ khi nào?”

Khi đó tôi không quá để ý.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu khi bỏ đi người đó đã mang thai, nhẩm tính năm thì rất có khả năng... người đó chính là mẹ tôi!

Mưu Đạo Sinh giật mình trước câu hỏi bất thình lình của tôi.

Ông ấy nghi ngờ nhìn tôi, “Sao cô lại tò mò về bà ấy vậy?”

“Tôi…” Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định nói hết những chuyện xảy ra ở Vĩnh An cho Mưu Đạo Sinh.

Nghe xong, Mưu Đạo Sinh còn khiếp sợ hơn cả tôi.

Ông nói với tôi, người đàn em đó tên là Mưu Lan Tích, từ nhỏ đã bị gia đình đưa tới đây theo họ của nhà họ Mưu, vì thế đây không phải là tên thật của bà ấy.

Sau đó Mưu Đạo Sinh lại giúp tôi tính toán thời gian Mưu Lan Tích bỏ đi.

Lúc chờ ông ấy tính toán, tôi ngồi bên cạnh vô cùng căng thẳng!

Đến khi ông ấy tính toán xong xuôi thời gian bà ấy bỏ đi, tôi lại nhẩm tính một lúc.

Thời gian có thể nói là trùng khớp với ngày tháng năm sinh của tôi.

Nhất thời, tâm trạng tôi trở nên rất phức tạp, thì ra người đàn em mà Mưu Đạo Sinh thường nhắc tới chính là mẹ tôi.

“Thế…thầy có cách liên hệ với bà ấy không?” Tôi hỏi Mưu Đạo Sinh.

Mưu Đạo Sinh lắc đầu, “Rất nhiều năm không liên lạc rồi, lúc bà ấy bỏ đi cũng không để lại gì cho tôi, có điều tôi có thể hỏi người nhà tôi, xem bọn họ năm đó có giữ lại gì không.”

“Cám ơn thầy.” Tôi kích động cảm ơn.

“Cám ơn gì chứ, theo lời cô nói thì cô bị người nhà bà ấy cướp đi, có lẽ bà ấy cũng rất nhớ cô.”

Vẻ mặt Mưu Đạo Sinh mang theo vài phần thương tiếc.

Ban đầu tôi nghĩ rằng Mưu Đạo Sinh có thể hỏi được vài tin tức về Mưu Lan Tích từ người nhà của ông, nhưng ba ngày sau cũng chẳng có được thông tin gì.

Người biết chuyện này là ông nội của Mưu Đạo Sinh, nhưng ông ấy đã mất từ lâu rồi.

Tin tức duy nhất chính là, Mưu Lan Tích đến từ Vĩnh An.

Đầu mối này bỗng nhiên đứt ngang như thế.

Lúc tôi cho rằng không còn chút hy vọng nào nữa thì Mưu Đạo Sinh bỗng đưa cho tôi một bức tranh.

Tôi mở tranh ra, bên trong vẽ một người phụ nữ.

Xung quanh tờ giấy hơi ố vàng, có vẻ đã cất giữ rất lâu.

Người phụ nữ trong bức tranh ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đùi, mái tóc đen óng tết lại thành một bím tóc để thả trước ngực. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, chỉ có thể dùng tám chữ để miêu tả, nụ cười như hoa, ánh mắt hút hồn.

Đây chính là Mưu Lan Tích.

“Đẹp quá…”

Tôi không khỏi thán phục.

Mưu Đạo Sinh đứng bên cạnh tôi ngắm bức tranh, “Đây là bức tranh tôi vẽ cho bà ấy năm đó, cô cầm lấy đi, không chừng đem nó đến Vĩnh An sẽ có người nhận ra bà ấy.”

“Vâng.”

Tôi ngắm nhìn bức tranh, ngắm nhìn Mưu Lan Tích, một cảm giác thân thiết khó mà diễn tả dâng lên trong lòng.

Tôi gần như đã có thể khẳng định, người phụ nữ trong bức tranh này chính là mẹ tôi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi và Mưu Đạo Sinh bàn bạc rất nhiều chuyện.

Cuối cùng tôi quyết định sẽ đưa Thiểm Thiểm tới Vĩnh An, ông ấy sẽ giới thiệu vài nguồn tài trợ và thợ thủ công thích hợp để xây dựng một đội ngũ thi công, giúp tôi thành lập một studio mới tại Vĩnh An.

Một tuần sau, tôi và Thiểm Thiểm khởi hành đến Vĩnh An

Khi chúng tôi đến nơi, Lý Trọng Mạnh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho chúng tôi, kể cả trường mẫu giáo cho Thiểm Thiểm.

Ngày hôm sau, tôi đưa Thiểm Thiểm tới trường mẫu giáo làm thủ tục trước khi nhập học.

Khi cầm lấy tờ đăng ký nhập học, tôi không khỏi ngẩn người.

Thông tin cần điền trên tờ đăng ký rất nhiều và chi tiết.

Hơn nữa không chỉ điền tên đứa trẻ mà còn phải điền tên ba mẹ nữa.

“Những mục này đều phải điền à?” Tôi ngẩng đầu hỏi cô giáo trong trường.

Cô giáo gật đầu, “Đúng thế, phải điền đầy đủ hết.”

Tôi hơi chần chừ, tuy không muốn nhưng vẫn nói với cô giáo, “Tôi là mẹ đơn thân.”

Vừa nghe xong, cô giáo ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, “Đơn thân? Mấy ngày trước lúc đăng ký anh Lý còn nói rằng anh ấy là ba đứa trẻ mà.”