La Anh Kiệt có hơi bất ngờ.
Lúc tôi đi cùng anh ta, La Anh Kiệt mới hỏi tôi, “Cô nói gì vậy, Lý Trọng Mạnh lúc nào cũng khó chịu khi cô nhìn người đàn ông khác mà cũng đồng ý cho cô đi cùng tôi thế này à?”
“Tôi chỉ nói thật cho anh ấy biết thôi.” Tôi cũng hiểu Lý Trọng Mạnh đôi phần, anh ta là một người không có cảm giác an toàn với người khác, vậy nên điều anh ta cần biết là sự thật. Nếu tôi muốn tiếp tục ở bên anh ta thì việc tôi phải làm là không được giấu diếm anh ta bất cứ chuyện gì.
Tôi và La Anh Kiệt không đến bàn của anh ta mà đi tới khu nghỉ, ở đó có sô pha rộng rãi và đồ ăn vặt khá phong phú.
Tôi và anh ta ngồi ở hai chiếc ghế khác nhau, tôi nói, “Anh nói đi.”
“Xe của Lương Khanh Vũ đúng là... có liên quan đến tôi.” La Anh Kiệt ngập ngừng.
Anh ta nói như vậy thì đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng anh ta làm chuyện này rồi.
“Vì sao anh lại làm thế?”
Cho dù Lương Khanh Vũ đã chết từ lâu, nhưng tôi vẫn không thể nào bình tĩnh được khi biết La Anh Kiệt là hung thủ. Tôi kích động nhìn anh ta chằm chằm.
“Cô bình tĩnh đã.” La Anh Kiệt nói, “Tôi đưa cô đến chỗ này, đương nhiên là có cả Lý Trọng Mạnh đi cùng, anh ta hẳn sẽ lo lắng khi cô đi cùng tôi.” La Anh Kiệt đút tay trong túi, biểu cảm có vẻ khá nghiêm túc.
“Đi đâu?” Tôi cảnh giác hỏi.
La Anh Kiệt thấy tôi như vậy thì không khỏi cười, “Tôi cũng bảo cô đưa Lý Trọng Mạnh đi cùng rồi mà, còn sợ tôi làm gì cô nữa à? Tôi cho cô biết, tôi cùng lắm chỉ là một con husky thôi, còn người đằng sau cô mới chính là một con sói.”
Anh ta so sánh như vậy thật nực cười. Song tôi cũng biết Lý Trọng Mạnh không phải là người đơn giản.
Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi gọi Lý Trọng Mạnh, sau đó cả hai chúng tôi đi theo La Anh Kiệt.
La Anh Kiệt lái xe đưa chúng tôi đến một nơi ở trung tâm thành phố, bề ngoài của nơi này thì không có gì đặc biệt, nhưng hình như không mở cửa kinh doanh vì đèn đóm tắt hết rồi.
“Vào thôi.” La Anh Kiệt nói xong bèn rút chìa khóa ra mở cửa. Vừa bước vào trong, anh ta lại dùng chìa khóa mở hộp điện bên cạnh, kéo cầu dao điện trong phòng lên.
Cả căn phòng đột nhiên sáng bừng lên!
Tôi đứng từ ngoài cửa cũng có thể thấy được đây là vũ trường, hơn nữa còn được trang trí rất tuyệt.
Tôi và Lý Trọng Mạnh đi theo La Anh Kiệt vào bên trong, không rõ có phải do đang là buổi tối hay không, tôi cảm thấy không khí trong vũ trường này rất lạnh lẽo và cũng rất kỳ lạ.
Chúng tôi đi một vòng quanh phòng, phong cách thiết kế chỗ này rất quen, tôi bèn ngẩng đầu nhìn La Anh Kiệt, “Nơi này do anh Vũ thiết kế ư?”
La Anh Kiệt gật đầu, “Đúng vậy!”
“Chẳng phải rất tuyệt sao? Sao anh lại hại anh ấy?” Tôi kích động nhìn thẳng vào La Anh Kiệt, “Nếu anh không hài lòng với thiết kế thì cứ nói ngay từ đầu, xong chuyện rồi anh thấy phí tiền thì lại làm lại, dựa vào đâu mà anh lấy mạng người ra làm trò đùa như vậy?”
Mấy năm rồi nhưng tôi vẫn có cảm xúc vô cùng phức tạp khi nhìn thấy những thứ do Lương Khanh Vũ thiết kế.
Tôi đi về phía La Anh Kiệt, không do dự cho anh ta một cái tát, “Tôi muốn anh phải đền mạng!”
Tôi tát không mạnh, La Anh Kiệt bị tôi tát xong cũng không động đậy hay phản kháng. Hơn nữa anh ta cũng không có vẻ gì là tức giận, còn nhếch môi cười, “Cô mới là người nên nhìn xem thiết kế này có vấn đề gì mới phải. Nếu chỉ không hài lòng về thiết kế thì tôi sẽ tức giận ư? Tôi đã động đến xe của anh ta từ lâu, song anh ta đã chết trước lúc đó, rõ ràng đây là quả báo!”
“Quả báo ư?”
Lời của La Anh Kiệt như khiến tôi hiểu ra điều gì đó.
Tôi quan sát kỹ quầy bar, vừa rồi tôi chỉ nhìn sơ qua, giờ nhìn kỹ lại mới sợ nổi da gà! Thì ra không khí kỳ lạ và lạnh lẽo đều không phải vấn đề, vấn đề là thiết kế này là âm trạch!
“Ra ngoài!” Sau khi ý thức được điều đó, tôi vội vàng kéo Lý Trọng Mạnh chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài tôi vừa quan sát, tuy hiểu biết của tôi về âm trạch rất ít, nhưng thiết kế này quá độc ác. Nơi này nếu mở cửa kinh doanh thì La Anh Kiệt chỉ bị tàn phế thôi còn là nhẹ! Nặng thì sẽ tan cửa nát nhà!
Đột nhiên tôi nghĩ đến tin nhắn trong điện thoại của Lương Khanh Vũ, anh ấy nói muốn đánh cược một lần... Chẳng lẽ chính là nơi này ư? Tại sao Lương Khanh Vũ lại nghiên cứu thứ này cơ chứ?
Khi chạy ra ngoài cửa, tôi vẫn không thể tin được mà hỏi La Anh Kiệt, “Đây thật sự là do anh ấy thiết kế ư?”
“Cô nghĩ sao?” La Anh Kiệt bình tĩnh hỏi lại.
“Không thể nào, những thứ này đều là tri thức chuyên nghiệp, tôi tiếp xúc với Thừa Huyền Bình mà cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, anh Vũ không thể biết những thứ này mới phải!” Tôi căn bản không muốn tin.
La Anh Kiệt vừa cười vừa lấy di động ra, tìm mấy tấm hình rồi đưa cho tôi xem, “Đây là bản thiết kế, cô xem đi, xem xong rồi nói cho tôi biết.”
Tôi cầm lấy điện thoại, tôi rất quen thuộc phong cách của Lương Khanh Vũ, dù là hình đã qua chỉnh sửa hay bản phác thảo, đây chính xác là nét bút của Lương Khanh Vũ! Hơn nữa bố cục của âm trạch này đã hiển thị toàn bộ trên bản vẽ.
Tôi càng xem mà mặt càng tái. Tôi không thể tin được Lương Khanh Vũ sẽ làm chuyện như vậy!
“Đây cũng không phải lần đầu tiên đàn anh vĩ đại trong lòng cô làm việc này đâu, tôi đã điều tra rồi, thời đại học anh ta cũng từng thiết kế âm trạch cho người khác, chỉ là lúc đó chưa hiểu biết nhiều nên hiệu quả không tốt cho lắm.” La Anh Kiệt nói.
“Anh nói dối!”
“Tôi nói dối ư? Tôi có nhiều chứng cứ lắm, cô đưa địa chỉ email đây cho tôi, tôi đã bảo người ta tìm hết rồi, để tôi gửi cho.” La Anh Kiệt nói vậy, tôi đột nhiên không dám đưa địa chỉ email cho anh ta.
Tôi sợ!
Vũ trường vừa rồi được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, thêm bản vẽ lén cất giấu mọi thứ, nếu không phải người trong nghề thì không thể nào phát hiện được! Tôi biết chắc đây tuyệt đối không phải tác phẩm đầu tay! Nhưng vì sao Lương Khanh Vũ lại nghiên cứu thứ này?
La Anh Kiệt nhìn tôi, “Đúng là tôi đã sai người mài phanh xe của anh ta, tôi vốn chỉ định cảnh cáo anh ta mà thôi, nhưng anh ta lại lái xe tốc độ cao, tôi chỉ có thể nói đây là quả báo thôi.”
“Anh... anh nói bậy!” Tôi nhìn chằm chằm La Anh Kiệt, “Anh ấy nhất định là bị ép buộc!”
“Thế à? Vậy tôi nghĩ là bị cô ép đấy, anh ta thích cô như vậy cơ mà, nhưng anh ta chẳng bằng một góc Lý Hào Kiệt, vậy nên mới đi theo con đường cực đoan này để phất nhanh.” La Anh Kiệt nhìn tôi, đôi mắt anh ta như một con rắn độc.
Tôi thậm chí còn không dám đối diện với La Anh Kiệt, vì trước khi chết, tin nhắn trong điện thoại của Lương Khanh Vũ đã chứng minh rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lý Trọng Mạnh vang lên, anh ta đi ra nơi khác nghe máy.
Khi anh ta đã đi xa, La Anh Kiệt bỗng thay đổi một bộ mặt khác. Anh ta vòng tay trước ngực rồi kề sát tôi bằng gương mặt đầy ý cười, “Năm đó Lý Hào Kiệt chia tay với cô cũng còn một nguyên nhân khác, hắn ta điều tra vụ án của Lương Khanh Vũ giúp cô nên đắc tội người trong xã hội đen, bị báo thù nên bị thương rất nghiêm trọng, suýt nữa thì mất mạng.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn La Anh Kiệt.
La Anh Kiệt nói tiếp, “Tôi nghe nói vì hắn ta không muốn làm cô lo nên còn trở về nhà nữa.”