Lời của La Anh Kiệt gợi lại ký ức trong tôi!
Đúng là có hôm như vậy thật!
Hôm đó Lý Hào Kiệt đêm khuya mới về, lúc anh ấy về tôi còn gọi anh ấy là chồng, sau đó nói muốn kết hôn với anh. Nhưng lúc đó Lý Hào Kiệt không trả lời tôi.
Giờ nghĩ lại mới thấy đêm đó Lý Hào Kiệt rất kỳ lạ, sau khi tắm xong còn xuýt xoa rất khẽ như đau đớn lắm, chẳng lẽ lúc đó anh ấy đã bị thương?
Tôi càng nghĩ thì càng thấy lo lắng hơn.
Có phải khi đó Lý Hào Kiệt sợ tôi gặp nguy hiểm nên mới đưa tôi đi không? Nếu thật sự là như vậy...
Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhìn La Anh Kiệt đầy ngờ vực, “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh? Sao anh lại tốt bụng mà nói cho tôi biết mấy việc này?”
“Tốt bụng ư?” La Anh Kiệt nghe vậy thì sờ cằm mình, “Ừm, nói vậy thì tôi đúng là rất tốt bụng thật.”
“Vì sao anh lại nói những việc này cho tôi?” Tôi không cam lòng gặng hỏi.
La Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch môi thành một nụ cười đầy cợt nhả, “Vì tôi phát hiện cô có khả năng khiến nhà họ Lý loạn đến mức gà bay chó sủa, nên tôi đang đoán xem khi cô biết những việc này xong sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi phát lạnh cả người khi nghe anh ta nói vậy. Anh ta nói đúng, biết những chuyện này rồi thì tôi sẽ chỉ càng không nỡ rời xa Lý Hào Kiệt thôi. Với tâm lý như vậy thì tôi có thể sẽ làm mấy chuyện cực đoan.
Thấy tôi không nói gì, La Anh Kiệt lắc đầu, “May là cô chưa chết, nếu không thì tôi sẽ không được xem cảnh nội chiến của nhà họ Lý, nhìn họ quân ta tự đánh quân mình.”
Tôi nhìn anh ta và siết chặt nắm đấm, điều chỉnh tâm trạng cho bình tĩnh hơn rồi đáp, “Ngài La đây đánh giá cao tôi quá, họ đều là dân kinh doanh cao cấp, động chút là mấy tỷ mấy tỷ, sao có thể bị một người phụ nữ như tôi dắt mũi được chứ, chẳng qua họ thích cảm giác khi có được thứ mình thích mà thôi.”
“Không không.” La Anh Kiệt lắc ngón tay, “Đàn ông ấy à, phải có uy hiếp mới trở nên mạnh mẽ và nảy sinh mong muốn cạnh tranh, cũng như phụ nữ các cô khi làm mẹ ấy.”
Uy hiếp ư?
Tôi đột nhiên nghĩ rằng, có lẽ tôi là uy hiếp với Lý Hào Kiệt thật đấy, nhưng tuyệt đối không phải là uy hiếp với Lý Trọng Mạnh.
“Hai người nói xong rồi à?” Lý Trọng Mạnh vừa nói chuyện điện thoại xong bèn đi tới, tự nhiên khoác tay lên vai tôi, “Bên ngoài lạnh, anh sợ Tiểu Điệp sẽ bị cảm mất.”
Bao chuyện đã xảy ra mà Lý Trọng Mạnh vẫn không có gì thay đổi, vẫn ung dung và dịu dàng như khi bình thường. Nhưng trong lòng tôi, anh ta đã lặng lẽ thay đổi đến mức không nhận ra nổi nữa rồi.
“Xong rồi đấy.” La Anh Kiệt run lên, xoa hai tay vào nhau để sưởi ấm, “Anh nói tôi mới thấy lạnh thật, tôi về nhà tìm cục cưng của tôi đây, chào anh Lý nhé!” Anh ta nói xong bèn quay về khóa cửa vũ trường rồi đi mất.
Giờ chỉ còn lại mình tôi và Lý Trọng Mạnh. Trái tim tôi lúc này còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời nữa.
“Về nhà thôi.” Lý Trọng Mạnh nhẹ nhàng nói bên tai tôi.
Tôi muốn từ chối nhưng bàn tay anh ta đặt trên vai tôi như nặng ngàn cân, mặc dù anh ta chẳng dùng chút sức lực nào song cũng khiến tôi không thể chạy trốn. Tôi chỉ có thể lên xe với anh ta.
Chúng tôi không về số 01 Vĩnh An mà đến vịnh Thịnh Hoa. Vịnh Thịnh Hoa là nơi lần trước Lý Trọng Mạnh dẫn tôi đến xem, định là sau khi kết hôn với anh ta sẽ chuyển đến đây sống.
Lý Trọng Mạnh dừng xe trong gara bên cạnh biệt thự rồi dẫn tôi vào. Đèn trong nhà được bật sáng, cạnh phòng khách là cửa sổ sát đất cực lớn, rèm cửa không kéo, tôi vào phòng thì thấy nội thất đã sắp xếp xong đâu đấy cả rồi.
Lần trước tôi đến thì nơi này đã được lắp đặt điện nước xong hết rồi, tôi và Lý Trọng Mạnh chọn nội thất và đồ dùng trong nhà thôi, giờ chắc là đã trang trí xong xuôi hết.
Cửa sử dụng khóa vân tay, Lý Trọng Mạnh ấn ngón tay lên khóa cửa, sau một tiếng “tít” thì cửa mở.
Ba người hầu đi tới cung kính cúi chào chúng tôi, “Chào buổi tối ông chủ bà chủ.”
Tôi không khỏi giật mình.
Một người trong số họ lấy dép lê từ trong tủ giày ra, ngồi quỳ xuống đặt lên đất cho chúng tôi, “Ông chủ và bà chủ đổi dép đi ạ.”
Tôi nhìn cô ấy mà thấy khá mất tự nhiên, “Cô đứng lên đi, sau này không cần quỳ đâu, tôi tự biết đổi dép.”
“Không đâu ạ, sao chúng tôi có thể để bà chủ làm mấy việc này chứ.” Người hầu vẫn quỳ dưới đất, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn tôi. Cô ấy cứ khúm núm như thể đang rất sợ hãi vậy.
Lý Trọng Mạnh đứng cạnh tôi nói, “Đứng lên đi, mấy người lui xuống trước đã.”
“Vâng.” Ba người hầu nghe lời anh nói xong bèn đứng dậy rồi kéo nhau ra ngoài. Bấy giờ tôi mới ý thức được việc ba người này gọi tôi là bà chủ nhưng chỉ nghe lời Lý Trọng Mạnh thôi.
“Nào, em qua đây để anh thêm dấu vân tay.” Lý Trọng Mạnh kéo tay tôi đến sử dụng khóa vân tay, thêm dữ liệu vân tay của tôi vào hệ thống.
Sau khi nhập dữ liệu xong bèn cho tôi thử mở rồi mới kéo tôi vào phòng, anh ta nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, “Đồ gia dụng mà em chọn đều gửi đến rồi, anh đã giúp em bày trí ổn thỏa, em xem xem có thích không?”
“Thích ạ.” Tôi nhìn anh và mỉm cười đầy máy móc.
Việc đã đến nước này, tôi đâu thể nói là không thích được. Hơn nữa tôi đã lấy chính mình ra để đổi lấy đồ của Hào Thiên, vậy thì tôi phải chấp nhận tất cả.
Lý Trọng Mạnh dẫn tôi đi tham quan hết tầng trên tầng dưới, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng trẻ em.
Lý Trọng Mạnh mở cửa ra và nói, “Đây là phòng của Thiểm Thiểm, em xem bao giờ thì đón nó về đây?”
“Nó...”
Lý Trọng Mạnh nói vậy khiến tôi vô cùng căng thẳng. Thành thật mà nói, tôi không muốn để Thiểm Thiểm qua đây. Tuy bây giờ Lý Trọng Mạnh dịu dàng thật đấy, nhưng chuyện hơn chục vệ sĩ và họng súng đen ngòm hướng về Lý Hào Kiệt xảy ra lúc chiều vẫn khiến tôi vô cùng sợ anh ta.
Tôi sợ sau này anh ta sẽ lấy Thiểm Thiểm ra uy hiếp tôi.
Song tôi không thể từ chối anh ta được, tôi nghĩ ngợi rồi nói, “Nhà trẻ của Thiểm Thiểm đang kỳ nghỉ đông, bao giờ qua kỳ nghỉ đã.”
“Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi đón con.” Lý Trọng Mạnh vỗ nhẹ lên đầu tôi.
Anh vỗ rất nhẹ nhưng trái tim của tôi lại run lẩy bẩy vì sợ.
Tối đến, tôi biết là tôi không thể đi được nữa, tôi cũng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu quyết định ở lại bên Lý Trọng Mạnh thì chuyện này cũng bình thường thôi.
Lý Trọng Mạnh đem quần áo trong nhà của tôi tới đây, tuy trong nhà có hệ thống sưởi nhưng tôi vẫn mặc một lớp lót giữ ấm bên trong quần áo ngủ. Tắm rửa xong tôi mặc quần áo ngủ vào rồi ngồi trên giường sấy tóc.
Đang sấy dở thì tôi nhìn mặt phản quang trên kính thủy tinh ở phòng ngủ, thấy Lý Trọng Mạnh vào phòng và đi về phía giường.