Ngày thứ hai, tin sốc thứ hai cũng xuất hiện.
Liên quan đến nhà họ Lâm.
Tin sốc này lại viết rõ ràng chuyện bí mật giữa Lâm Kiến Thành và Mưu Lan Tích.
Bao gồm cả việc Lâm Kiến Thành đã lừa Mưu Lan Tích như thế nào trong khi đã có vợ, Mưu Lan Tích đã từng bước vào bẫy của ông như thế nào.
Sau khi Mưu Lan Tích mang bầu song sinh, Lâm Kiến Thành muốn trở về ly hôn với vợ, để bà làm vợ chính thức, nên đưa bà về thành phố Vĩnh An.
Kết quả nhà Lâm Kiến Thành có người vợ hung hãn như Cung Vân, không những không ly hôn, mà còn tìm thấy Mưu Lan Tích, nhốt bà lại để sỉ nhục bà.
Mưu Lan Tích vì đứa con trong bụng, cho dù Cung Vân có nói gì, bà đều chịu đựng, chỉ cần con khỏe mạnh, bà đều đồng ý.
Trong khoảng thời gian này Lâm Kiến Thành lại không quan tâm hỏi han gì, cuối cùng Mưu Lan Tích tự tìm cơ hội chạy ra ngoài, trở về nhà họ Thời.
Câu chuyện này được viết tỉ mỉ tường tận, cứ giống như có người đứng cạnh nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
Tôi hiểu rồi, đây là điều không thể, nhưng nội dung lại đề cập đến một vài chứng cứ, lại chứng minh được rằng một vài sự việc xảy ra trong câu truyện đã từng xảy ra thật.
Ví dụ như lúc đó có người nhìn thấy Cung Vân nhốt Mưu Lan Tích lại, và cả khi Mưu Lan Tích chạy ra báo cảnh sát, có đăng ký,v.v….
Đọc những dòng chữ này, nước mắt tôi không thể kiềm chế cứ tuôn xuống.
Lâm Kiến Thành đồ đàn ông chó chết!
Việc này tôi chỉ hận, nhưng tôi có thể tưởng tượng được rằng nó nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lâm đảo lộn.
Ngày thứ ba, tin sốc thứ ba.
Cũng là tin sốc mà tôi sợ nhất.
Chính là liên quan đến Thiểm Thiểm
Nội dung rất đơn giản, Thiểm Thiểm chính là con trai của Lý Hào Kiệt, nội dung là khi đó Lý Hào Kiệt bắt cá hai tay, tôi mang thai vì muốn tác thành cho bọn họ, nên đã lựa chọn ra đi.
Ngày thứ tư, tin sốc thứ tư.
Cuối cùng lần này cũng đến nhà họ Lý, kể chuyện của Lý Nam Hào và mẹ của Lý Trọng Mạnh.
Trong tin Lý Trọng Mạnh đã biến chính mẹ của mình trở thành hình tượng vì yêu mà cô độc cả đời, mà Lý Nam Hào lại là kẻ phụ lòng không có trách nhiệm.
Tin sốc này thực ra không liên quan đến chuyện của tôi, nếu nói có thì cũng chỉ là mẹ của Lý Trọng Mạnh năm đó cũng là cô gái trẻ mới chỉ 20 tuổi.
Cho đến khi gửi tin sốc thứ tư, số đưa tin sốc này tuyên bố: tin sốc tạm thời rút.
Bốn ngày nay, bốn tin sốc, thật là sự cuồng nhiệt của giới truyền thông và cư dân mạng.
Các diễn đàn xã hội đều vì lý do đó mà bắt đầu tiến hành mở rộng quảng bá chiếc máy phục vụ.
Đây chính là điều mọi người đều thích xem, đời sống riêng tư của người nhà giàu.
Một số chuyện khoa trương.
Bốn tin sốc này có thể khiến nhà họ Thời, nhà họ Lâm, bao gồm cả nhà họ Lý, tất cả đều hỗn loạn.
Khi tôi bình tĩnh lại mới phát hiện ra mình lo chuyện bao đồng, những việc này không hề mang lại ảnh hưởng gì quá lớn đối với tôi.
Ngược lại, studio vì nó mà càng thêm nổi tiếng, người đến tư vấn cũng nhiều hơn.
Nhưng tiền thiết kế mỗi mét vuông của tôi và Đào Nhi rất đắt, hầu hết mọi người đến hỏi giá rồi rời đi, chỉ có số ít ở lại.
Chúng tôi chỉ có 2 người, bỗng chốc đơn hàng xếp đến nửa năm sau.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc những tin sốc, trên mạng vẫn là một mớ hỗn độn, vì muốn bảo vệ Mưu Lan Tích, Mưu Đạo Sinh quyết định đưa bà về thị trấn Tô.
Còn tôi, biết rằng việc này tuy không liên quan đến Thiểm Thiểm, nhưng đến khi cậu bé đi học mẫu giáo nhất định sẽ trở thành chủ đề cho các đứa trẻ bàn tán.
Việc này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu bé, thà về thị trấn Tô còn hơn là như thế này.
Quyết định xong tôi đưa Thiểm Thiểm về nhà của Mưu Đạo Sinh.
Tuy tôi tin Mưu Lan Tích 100%, nhưng xét cho cùng bà cũng là người bệnh, trước khi đưa Thiểm Thiểm đi, tôi không yên lòng nổi.
Sợ bà ấy đột nhiên phát bệnh rồi đánh Thiểm Thiểm.
Khi tôi đưa Thiểm Thiểm đến trước cửa nhà Mưu Đạo Sinh, dặn Thiểm Thiểm lần nữa: “Thiểm Thiểm, đợi chút nữa sẽ có bà ở trong đó, nên con đừng rời khỏi mẹ, được không?”
“Tại sao ạ?” Thiểm Thiểm hỏi tôi, mắt chớp chớp, giống như hoàn toàn không hiểu ý của tôi.
Tôi không muốn nói cho cậu bé rằng Mưu Lan Tích mắc bệnh thần kinh, do dự một chút rồi nói, “Bà già rồi, có những lúc hành động của mình bà không thể kiềm chế được, sẽ làm con bị thương, nhưng đó không phải chủ ý của bà.”
Tôi kiên nhẫn giải thích cho Thiểm Thiểm.
Đáng ra cậu bé không phải một mình tiếp xúc với Mưu Lan Tích, nhưng cũng không mong cậu bé sợ Mưu Lan Tích.
Thiểm Thiểm nghe lời tôi, gật đầu giống như đã hiểu: “Vâng, con sẽ theo sau mẹ.”
Thấy con trả lời, tôi mới đưa cậu bé vào nhà.
Lúc vào cửa, trong nhà có ba người giúp việc đến từ thị trấn Tô cũng ở đó, trong nhà còn đặt 4-5 cái vali lớn.
Mưu Lan Tích ngồi yên trên ghế sofa, trên tay bế hai con búp bê, đang nhìn chúng.
Thấy chúng tôi vào, để ngón tay trước môi, làm động tác “Suỵt”.
Mưu Đạo Sinh hiểu ra, đi đến nói: “Em bé đang ngủ.”
Thấy Mưu Lan Tích đang bế hai con búp bê, không hiểu lắm liền nói: “Đó không phải hai con búp bê sao? Bà đang chơi trò gia đình với búp bê à?”
Nghe thấy câu nói của Thiểm Thiểm, Mưu Lan Tích ngơ ra một lúc.
Tôi lập tức quỳ xuống nói: “Đúng, đúng, con đừng nói linh tinh nữa.”
Nói xong hồi hộp nhìn Mưu Lan Tích, giải thích với bà ấy: “Dì ơi, đây là con trai cháu, cậu bé không hiểu chuyện.”
Mưu Lan Tích nhìn chằm chằm Thiểm Thiểm, đột nhiên đặt 2 con búp bê sang một bên, vẫy vẫy tay, gọi Thiểm Thiểm: “Ra đây.”
“Mẹ, bà bảo con ra đó.”
Thiểm Thiểm hỏi tôi.
Thấy Mưu Lan Tích gọi cậu bé, cả người tôi bắt đầu căng thẳng.
Nghĩ đến câu nói của Thiểm Thiểm lúc nãy, sợ Mưu Lan Tích nổi giận.
“Lại đây.” Mưu Lan Tích lại nói.
Thái độ của bà không hề có ý công kích, tôi do dự một lúc rồi gật đầu, cầm tay Thiểm Thiểm nói: “Ừ, mẹ với con cùng ra đó.”
Dù sao bà ấy cũng là người bệnh.
Tôi đưa Thiểm Thiểm đến bên cạnh Mưu Lan Tích, đẩy Thiểm Thiểm ra trước mặt Mưu Lan Tích.
Thiểm Thiểm hơi cúi đầu, nói: “Cháu chào bà.”
Nghe cậu nói như vậy, đôi mắt vốn có chút đờ đẫn hơi lóe sáng, nhấc tay lên.
Lúc này tôi có chút hồi hộp.
Nếu là tôi, tôi nhất định không sợ, nhưng trước mặt bà lại là Thiểm Thiểm.
Nhưng Mưu Lan Tích không hề có ý công kích nào, chỉ chạm nhẹ vào cánh tay của Thiểm Thiểm, giống như sợ mình làm cậu bé bị thương, vội vàng rút tay lại, mỉm cười nhìn Thiểm Thiểm: “Cháu ngoan.”
Sau đó, nắm chặt hai tay lại, dường như không dám chạm vào Thiểm Thiểm.
“Đến rồi.”
Lúc đó, Mưu Đạo Sinh thu dọn xong đồ đạc từ trong phòng đi ra.
Tôi đứng lên, nói với ông ấy: “Gần đây những chuyện bên ngoài hơi phức tạp. Tôi muốn nhờ thầy đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô vài tháng, đợi tin đồn hết rồi tôi sẽ đến đón nó, có được không ạ?”
“Con không đi!” Thiểm Thiểm vừa nghe, bĩu môi, chạy đến ôm tôi nói: “Con không muốn rời xa mẹ, ở bên mẹ con còn có thể bảo vệ mẹ!”