Một giây đó, cả người tôi ngây dại.
Lúc tôi muốn duỗi tay kéo cô ta, lại chỉ tóm được một góc váy, nhưng rất nhanh vì lí do trọng lượng, góc váy tuột khỏi bàn tay tôi.
Tôi thấy cô ta nằm trên mặt đất.
Mà chiếc xe Jeep đen kia không có ý dừng lại, tôi nhanh chóng quay đầu nhìn, phát hiện chiếc xe đó vậy mà lại che mất biển số xe.
Trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.
Trùng hợp, chính là chứng cứ rõ nhất cho âm mưu tính toán!
Chuyện này, đã chứng minh tất cả mọi chuyện trước đó.
Tôi thấy Lâm Tuyền nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền, ở đây coi như là nơi khá xa xôi, xong quanh cũng không có ai.
Thế nhưng một khi xảy ra chuyện, vài người đi qua lập tức vây lại xung quanh.
Tôi do dự môt chút, vẫn là gọi 115.
Sau khi gọi 115, đầu tôi cực hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp gọi cho Lý Hào Kiệt.
Rất nhanh 115 đã tới, tôi cùng xe 115 đến bệnh viện.
Bệnh viện rất tự nhiên là bệnh viện Thánh Tâm.
Dù sao tầng lớp thượng lưu thành phố Vĩnh An đều chọn bệnh viện này.
Vì chuyện lúc trước, việc mang khẩu trang và kính râm ra ngoài trở thành thói quen của tôi.
Tôi đeo kính râm, đi theo bác sĩ, vào khu cấp cứu, nhìn bác sĩ trực tiếp đẩy cô ta vào phòng cấp cứu.
Y tá sắp xếp cho tôi nộp tiền cho Lâm Tuyền, tôi cũng nộp rồi.
Chờ làm xong mọi việc, một mình tôi đi lại trên hành lang, thật sự khóc mà không ra nước mắt.
Cái gì tôi cũng không nghĩ, thật sự, tôi chỉ muốn làm một nhà thiết kế, làm bản vẽ, sau đó nuôi Thiểm Thiểm lớn lên.
Những thứ khác, thật sự cái gì tôi cũng không muốn.
Thế nhưng, vì sao hết lần này đến lần khác tôi bị kéo vào mọi chuyện như này?
Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?
Lần trước chuyện của Lý Trọng Mạnh lộ ra, vừa lắng đi một chút, giờ lại xảy ra chuyện này, tôi thật sự không biết, sau này còn xảy ra chuyện gì nữa?
“Tiểu Điệp.” Tôi nghe thấy tiếng Lý Hào Kiệt vọng tới.
Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Em bị cô ta tính kế rồi, chuyện xe che biển số xe lại, khẳng định là do cô ta tính toán.”
Lúc tôi nói, thật sự là tràn ngập tức giận!
Tại sao lại là tôi?
Để tôi bình yên qua ngày không được sao?
“Anh biết.” Lý Hào Kiệt duỗi tay ra với tôi: “Anh tin em, chúng ta đi trước, bệnh viện đã thông báo cho người nhà họ Lâm, bọn họ rất nhanh sẽ đến.”
Tôi biết, bây giờ để người nhà họ Lâm nhìn thấy tôi, khẳng định bọn họ sẽ không chịu nghe tôi giải thích.
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn cùng Lý Hào Kiệt ra xe.
Vào trong xe rồi, tôi mới thật sự sụp đổ, cúi thấp đầu, nước mắt không nhịn được mà tí tách rơi xuống.
Lý Hào Kiệt đến gần, ôm tôi vào lòng: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Tôi ôm Lý Hào Kiệt, khóc lên: “Tại sao chứ, tại sao đều nhằm vào em, em thật sự không làm gì cả.”
Tôi nói xong, mới ý thức được.
Thật ra, tôi có một điểm sai.
Tôi sai ở chỗ vẫn còn dây dưa với Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt vỗ vỗ lưng tôi: “Là lỗi của anh, từ đầu, anh đã không nên thỏa hiệp.”
“Vậy chúng ta rời xa nhau đi.” Tôi nói: “Có phải rời xa nhau rồi, tất cả bọn họ sẽ bỏ qua cho em không?”
Tôi thật sự là chịu đủ rồi.
“Không được!” Anh quả quyết từ chối: “Em làm tốt chuyện của mình, còn lại tất cả giao cho anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa, em chỉ cần yên tâm làm chính bản thân mình là được rồi.”
Tôi không nói gì.
Chỉ là giãy khỏi lòng anh, lau nước mắt: “Về nhà đi.”
Về nhà đi.
Lý Hào Kiệt đưa tôi về nhà, anh còn có việc, lại rời đi trước.
Căn nhà ở số 1 Vĩnh An của Lý Hào Kiệt có cửa sổ chạm đất 180 độ, tôi ngồi trên sofa lớn, nhìn thành phố Vĩnh An bên ngoài.
Trong lòng dần ổn định lại.
Một giây đó, tôi nhìn ngoài của sổ, dần dần ý thức được, trước kia, tôi làm nhiều chuyện như thế, chính là muốn rời khỏi Lý Trọng Mạnh.
Sau đó ở bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Thế nhưng, khi chuyện này thật sự làm được rồi, tôi lại phát hiện, kết quả đi theo đó, tôi căn bản không chịu nổi.
Cho dù là sự trả thù của Tề Lam, hay là chuyện Lý Trọng Mạnh điên cuồng trở lại.
Hay là lần này, Lâm Tuyền ra tay.
Kết quả nào cũng là thứ tôi không chịu đựng nổi,
Quan trọng nhất là, những chuyện này, tổn thương người quan trọng nhất với tôi.
Mưu Lan Tích, Thiểm Thiểm.
Hai người thân duy nhất trên đời của tôi.
Nhất thời tôi cảm thấy, tôi một chút cũng không muốn ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, bởi vì, căn bản tôi không muốn chịu đựng những thứ này.
Hoặc là, tôi về thị trấn Tô, mới là tốt nhất.
5 năm trước, là 5 năm tôi vui vẻ nhất, giờ quay về thành phố Vĩnh An, dường như tôi chưa từng thật sự vui vẻ.
Tôi mơ mơ hồ hồ, lấy điện thoại gọi cho Đào Nhi, rất lâu sau, cô ấy mới bắt điện thoại: “Alo, cậu đang ở đâu? Về studio rồi sao?”
Giọng Đào Nhi vẫn như cũ.
Nhất thời tôi rất hâm mộ cô ấy, tôi liếm liếm môi, chần chừ một chút rồi nói: “Xin lỗi, có lẽ mình không về được rồi.”
“Ừ, không sao, vậy cậu nghỉ ngời đi, ngày mai lại đến cũng được.”
Bên phía Đào Nhi dường như đang bận, hoàn toàn không cảm thấy ngữ điệu của tôi không đúng lắm.
Tôi khẽ năm chặt điện thoại: “Xin lỗi, mình có thể, thật sự phải từ bỏ rồi.”
Khi tôi nói ra câu này, bên phía Đào Nhi trầm mặc một hồi, rồi nói: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sau khi mình đi tìm cậu, gặp phải Lâm Tuyền, sau đó có một chiếc Jeep đi tới, lúc đến gần bọn mình, cô ta đột nhiên kéo lấy mình, sau đó tự ngã về phía sau…”
Nghe tôi nói đến đây, Đào Nhi hiểu rồi: “Dù sao trước kia chỉ có mình mình, cũng quen rồi, cùng lắm thì tăng ca, chờ cậu trở lại.”
Đào Nhi vậy mà không oán giận một câu nào.
Tâm tình tôi bỗng cực kì áy náy.
Đào Nhi thấy tôi không nói gì, lại bảo: “Đừng buồn, yên tâm, chỉ cần mình còn sống thì mình sẽ khiến studio tiếp tục hoạt động! Cậu cứ bận việc của mình trước đi.”
“Ừ…”
Tắt điện thoại, tôi nhìn ảnh Đào Nhi, nhất thời có chút mông lung.
Tôi vất vả, mất thời gian 5 năm, từ Tống Duyên Khanh đến Sa Điệp, không chỉ là vì giúp bản thân có một chỗ đứng hay sao?
Bị tính kế một chút, liền muốn từ bỏ?
Nhất thời, tôi cảm thấy bản thân quá có lỗi với Đào Nhi, nếu đã bắt đầu, nào có thể nói bỏ là bỏ?
Cho dù ngày mai có tin bảo tôi giết chị, tôi cũng cây ngay không sợ chết đứng!
Nghĩ kĩ rồi, tôi thay quần áo, bắt xe đến studio.
Lúc tôi đến studio, Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đều đang tăng ca.
Hai người thấy tôi, ngây người một lúc.
Tôi cười cười: “Mình nghĩ kĩ rồi, bị xe đâm lại không phải là mình, mình cần gì ủ rũ mất tinh thần chứ, đương nhiên làm việc kiếm tiền quan trọng hơn!”
“Quá tốt rồi.” Đào Nhi cảm động sắp khóc rồi: “Nhanh chóng làm bản vẽ đi, mặc dù ngoài miệng mình nói vậy, nhưng chúng ta nhận những chuyện này, nếu một mình mình làm, sợ là mình không sống nổi 1 tháng nữa.”
Tôi bật máy tính, bắt đầu làm việc.
Bận đến tối, ăn bưa cơm, chuẩn bị về nhà tiếp tục làm thêm, điện thoại liền reo lên.