Mặc dù không cãi lại lời răn dạy của ba Thẩm, nhưng ánh mắt Thẩm Mạc vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Ba Thẩm vừa xuôi được cơn tức, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Mạc, ông ta lại nói tiếp: “Sớm biết thế này thì ngày xưa tạo nên bóp chết mày cho rồi!” Nhắc đến chuyện trước kia, biểu cảm của Thẩm Mạc hơi thay đổi, anh chăm chú nhìn ba Thẩm rồi nở một nụ cười càng khinh thường hơn, “Trước kia, điều đáng hối hận nhất chính là mắt mẹ tôi bị mù mới đúng.”
Sau đó ba Thẩm lại tiếp tục ném đồ
Hơn nữa lại còn ném thẳng vào Thẩm Mạc
Điều khiến cho Lâm Sở Sênh lo sợ nhất là ba Thẩm cầm cả con dao gọt trái cây rơi cạnh giường phi vào Thẩm Mạc
Lâm Sở Sênh nhớ rất rõ, hồi trẻ ba Thẩm từng học võ, tốc độ phi dao rất nhanh, nhanh đến mức cô còn không kịp lao đến che cho Thẩm Mạc.
Nếu trong tình huống bình thường, Thẩm Mạc còn bận che chở cho Lâm Sở Sênh thì anh sẽ không kịp né con dao này, nhưng Thẩm Mạc lại là người có bản lĩnh, anh để yên cho dao phi thẳng vào mặt mình, dùng điện thoại di động làm khiến chặn dao.
Lỗ hổng xuất hiện trên điện thoại đủ để thấy vừa rồi ba Thẩm đã phi mạnh đến thế nào, “Ông sợ bị người ta nắm được thóp ông nuôi vợ bé nên mới nổi giận thế hả? Ông yên tâm đi, chuyện Cam Cửu bị đánh không đủ để nhà họ Cam hoàn toàn trở mặt với ông đâu.”
Thẩm Mạc nhìn xuống, thấy điện thoại của mình đã hỏng thì khẽ lắc đầu, giống như đang tỏ vẻ tiếc nuối chiếc điện thoại này
“Nếu ông đã không có vấn đề gì thì tôi cũng về nghỉ trước đây, ông cũng biết bây giờ quan hệ giữa hai nhà căng thẳng như vậy, muốn giành được mảnh đất kia thật sự không dễ dàng gì.” Thẩm Mạc thổi điện thoại, giả vờ như thong thả đút nó vào túi quần
“Đợi chút!” Thấy Thẩm Mạc ra ngoài, Vương Phi vội vàng đuổi theo
Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cùng quay đầu lại, Vương Phi liếc nhìn Lâm Sở Sênh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, “Thẩm tổng, tôi nghe trộm được tin Thẩm Phong đang định hại anh, họ định đổ thừa việc ông Thẩm bị đau bụng ngày hôm nay lên đầu anh, ngày mai ông Thẩm sẽ yêu cầu Giám đốc Lâm viết một bản báo cáo về mảnh đất kia.” Thẩm Mạc hiểu ngay ý của Vương Phi, về phần bản báo cáo này sẽ về tay ai thì vẫn chưa biết chắc được
“Chuyện ông Thẩm bị đau bụng thì liên quan gì đến Thẩm Mạc?” Lâm Sở Sênh chau mày, dường như không nghĩ ra được sự liên quan giữa hai chuyện này
Ánh mắt Vương Phi vẫn luôn hướng về mặt Thẩm Mạc, lúc trả lời cũng giống như đang nói cho Thẩm Mạc nghe, “Anh cũng biết là bà Thẩm không thích nói chuyện, nhưng trong mắt người khác thì đó chính là ngầm thừa nhận.”
Thẩm Mạc không đáp lại cô ta mà chỉ gật đầu, anh đang định nắm tay Lâm Sở Sênh rời đi thì Vương Phi lại vội vàng đuổi theo
“Bà Thẩm nhắc anh quay về gặp bà ấy.” Thẩm Mạc nhấc tay lên nhìn liếc qua đồng hồ, sau đó nhìn Vương Phi đang cúi thấp đầu xuống với ánh mắt sâu xa, cuối cùng vẫn không nói lời nào mà chỉ nắm tay Lâm Sở Sênh rời đi
“Hôm nay em thấy ông Thẩm có vẻ hơi lạ.” Rời khỏi bệnh viện, Lâm Sở Sênh không nhịn được nói thầm một câu, cô nhớ lần trước khi gặp ba Thẩm, ông ta vẫn còn rất bình tĩnh.
“Bình thường thôi, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.” Thẩm Mạc giải thích một câu, nhưng hiển nhiên là hôm nay anh không có ý định nói thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Sở Sênh vốn nghĩ là các phương tiện truyền thông sẽ đưa tin về chuyện hôm qua, nhưng đừng nói là các phương tiện truyền thông, ngay cả các trang mạng xã hội cũng không hề nhắc gì đến chuyện này, xem ra là đã có ai đó đè xuống rồi.
Còn về chuyện các fan phim điện ảnh, Thẩm Mạc đã thuê người truyền tin ra rằng, hôm qua siêu sao có việc đột xuất nên đã hủy bỏ lịch trình đến nhà Thẩm Mạc làm khách
Tất nhiên nếu muốn dùng danh nghĩa của siêu sao thì phải xin phép người ta trước, Thẩm Mạc và đối phương đã có duyên gặp nhau, đối phương cũng rất thích Thẩm Mạc, cho nên chuyện nhỏ này càng dễ giải quyết
Mà tin tức Vương Phi nghe được cũng rất đúng, quả nhiên ba Thẩm có yêu cầu Lâm Sở Sênh gửi cho ông ta một bản báo cáo về dự án sắp đấu thầu, mà người ta đã yêu cầu thì chắc chắn cô phải gửi đi rồi
Nhưng lạ là sau đó lại không hề xảy ra bất kì chuyện gì.
Thấm thoát cũng đã đến ngày đấu thầu, Lâm Sở Sênh đã chuẩn bị xong từ rất sớm, cô mặc một chiếc áo sơ mi trơn màu trắng, bên ngoài là bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, trông cực kì già dặn
Dự án này do Lâm Sở Sênh phụ trách, những người đi cùng đều do cô đích thân lựa chọn, tất nhiên trong trường hợp này, Thẩm Mạc không thể đi cùng có được
Vì mảnh đất này là của thành phố nên địa điểm đấu thầu cũng là một phòng họp trong tòa thị chính
Chỗ này trông rất nghiêm túc và trang trọng, khiến người ta bất giác cảm thấy kính nể, mặc dù nhân viên thị chính và vài doanh nghiệp đến đấu thầu có vẻ hơi ồn ào, nhưng ai cũng đều mặc trang trọng, ngẩng đầu ưỡn ngực, người này khi thể hơn người kia.
Sau khi vào cửa, đột nhiên có người và vào Lâm Sở Sênh.
“Ấy! Xin lỗi!” Một bóng người rất quen thuộc khiến Lâm Sở Sênh nhíu mày, khi cô quay sang thì không ngờ lại là Lâm Tiêu Tiêu
Mà sau lưng Lâm Tiêu Tiêu lại là Mạnh Bằng - người mà mẹ kế Lâm cực kì không thích
Cả hai đều cảm tập tài liệu trong tay, nhìn bề ngoài thì cả hai cũng khá ra dáng.
“Tình cờ quá, đây chẳng phải là chị Sở Sênh sao?” Lâm Tiêu Tiêu thấy mình vừa và phải Lâm Sở Sênh thì bàn tay vốn định đưa ra đỡ lập tức đổi thành động tác vuốt tóc, “Chị Sở Sênh cũng đến đấu thầu à? Ngại quá, đáng ra phải là chị đứng ra đại diện cho Lâm Thị, nhưng ông Cam lại chỉ đích danh tôi nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lúc Lâm Tiêu Tiêu nhắc đến ông Cam, cô ta còn tự hào đến mức đuôi vểnh lên tận trời
Vốn dĩ xung quanh rất yên tĩnh, nhưng Lâm Tiêu Tiểu vừa ồn ào một cái thì lập tức có không ít người kéo đến.
Vì trước kia Mạnh Bằng đã từng hợp tác với Lâm Sở Sênh, nên từ đầu đến cuối anh ta không hề ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng tay thì vẫn đưa ra che chở cho Lâm Tiêu Tiêu
Lâm Sở Sênh cũng lười nói nhảm với Lâm Tiêu Tiêu, cô cảm thấy nói chuyện với loại người này giống như đang tự hạ thấp giá trị của bản thân, người như ông Cam mà lại tìm đến loại người này, không biết là đang muốn khiến mình buồn nôn hay khiến mọi người buồn nôn nữa
Lâm Sở Sênh muốn rời đi nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại không chịu từ bỏ cơ hội này, cô ta bước nhanh vài bước theo cô.
“Nhưng mà chị Sở Sênh không hề tham gia vào bản kế hoạch của Lâm Thị, có vẻ chỉ riêng Thẩm Thị thôi cũng đã khiến chị không thể gánh vác nổi rồi, nói gì đến việc giám sát Lâm Thị, sức khỏe của ba thì lúc nào cũng kém, xem ra cũng chẳng trông cậy gì được vào chị.” Lâm Tiêu Tiêu không ngừng lải nhải.
Lâm Sở Sênh vẫn không phản ứng lại, ba Lâm và Lâm Sở Sênh vốn từng thỏa thuận với nhau không cho Lâm Tiêu Tiêu nhúng tay vào chuyện ở Lâm Thị, bây giờ cô ta nói nhiều như vậy cũng chỉ để nói rõ chuyện này mà thôi
Mà hiện tại, Lâm Sở Sênh đúng là không rảnh để chỉnh đốn lại Lâm Thị.
Nói nhiều như vậy mà Lâm Sở Sênh vẫn không lên tiếng đáp lại dù chỉ một chữ, Lâm Tiêu Tiêu nhàm chán sờ mũi mình, dù sao thì thanh danh của cô ta cũng đã xấu sẵn, vốn dĩ đang là người cả đời không ngóc đầu lên nổi, bây giờ cuối cùng cũng có người chịu nâng đỡ thì dù thế nào cô ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ người ta giao cho mình.
“Chị nói xem chị chảnh chọe cái gì chứ, bây giờ Vu Thiểu Tuấn hại tôi thành ra nông nỗi này còn chị thì ghê rồi, quay về còn có thể quyến rũ được anh ta
Có điều, nghe nói chị yêu Thẩm Mạc cơ mà, chị dám cắm sừng anh ta, không sợ chọc giận nhà họ Thẩm rồi cuối cùng còn thảm hơn tôi à?” Lâm Tiêu Tiêu dứt khoát túm chặt Lâm Sở Sênh giống như đang cố ý muốn làm ẩm mọi chuyện lên.
Cũng may cô ta là người do ông Cam đích thân chỉ định, nếu không thì đã bị bảo vệ đưa ra ngoài từ lâu rồi
“Buông ra!” Lâm Sở Sênh lạnh lùng nói hai chữ này, sau đó nhìn chằm chằm vào phần tay áo bị Lâm Tiêu Tiêu túm lấy.
Lâm Tiêu Tiêu lại càng túm chặt hơn, thậm chí còn dùng cả hai tay ghì chặt Lâm Sở Sênh, “Tôi quên mất, chị vốn là chuyên gia cắm sừng người khác mà nhỉ, ngày đó Vu Thiểu Tuấn bỏ chị cũng là vì bị cắm sừng còn gì?”
Bình thường giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu vốn đã rất to, cộng thêm tiếng cười đặc thù của cô ta, khiến cho mọi người càng ngày càng tụ tập lại nhiều hơn.
Bây giờ Vu Thiếu Tuấn đã vào tù, chân tướng có thể nào cũng đều từ miệng Lâm Tiểu Tiêu mà ra, miệng lưỡi không xương trăm đường lắt léo, muốn nói thế nào chẳng được
Thấy Lâm Sở Sênh sắp nổi giận, Lâm Tiêu Tiêu lại giống như cười mệt rồi, cô ta cúi đầu xuống rồi khẽ uy hiếp Lâm Sở Sênh, “Cô đừng quên, đây là tòa thị chính đấy.” Người đi cùng với Lâm Sở Sênh định giúp cô, nhưng người ta còn chưa kịp chạm tay vào Lâm Tiêu Tiêu thì cô ta đã hô toáng lên, “Đừng ai động vào tôi, tôi nói cho mấy người biết, tôi là phụ nữ có thai đấy!”
Cụm từ phụ nữ có thai này đúng là có tác dụng, những người đứng cạnh Lâm Sở Sênh vốn định lên tiếng giải thích vài câu giúp cô, những căn bản là họ không át nổi giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt khiêu khích, nếu bây giờ Lâm Sở Sênh dám làm gì cô ta thì cô ta sẽ lập tức nằm phịch xuống đất, hiện tại đang ở tòa thị chính, việc hành hung phụ nữ có thai dù là vì lý do gì đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được
Đến lúc đó, Lâm Sở Sênh đừng hòng nghĩ đến chuyện đấu thầu nữa.
Hiện tại, quan hệ giữa nhà họ Cam và nhà họ Thẩm đang cực kì căng thẳng, nếu chỉ vì vấn đề cá nhân của Lâm Sở Sênh mà mất đi mảnh đất này thì chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ trút cơn giận lên đầu cô.
Lâm Sở Sênh chợt hiểu ra lý do tại sao nhà họ Cam đột nhiên lại mới phóng viên đến nhưng không hề ra tay làm gì, hóa ra là cố ý phô trương thanh thể
Lâm Tiêu Tiêu được voi đòi tiền, cô ta túm lấy áo Lâm Sở Sênh chán chê rồi dần đưa tay về phía trước, rõ ràng là muốn véo vào da Lâm Sở Sênh
Lâm Sở Sênh dần dần nhếch mép, có duỗi thẳng tay, dùng sức hất mạnh Lâm Tiêu Tiêu
Cả Lâm Tiêu Tiêu và Mạnh Bằng đều biết cái thai này quan trọng thế nào, nên khi Lâm Sở Sênh hất Lâm Tiểu Tiểu ra, Mạnh Bằng lập tức đưa tay ra ôm lấy cô ta.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Đã đến giờ tổ chức buổi đấu thầu, ông Cam xuất hiện ở đây cũng là chuyện rất bình thường
Thích xem trò vui vốn là bản tính xưa nay của dân thường, nhất là khi buổi đấu thầu còn diễn ra trước giờ làm việc của nhân viên tòa thị chính, bên này vừa ồn ào thì người làm ở tòa thị chính lập tức vây lại xem, nhưng vì ai cũng mặc giống nhau nên những người đến đấu thầu cũng không biết ai với ai, dù sao thì có nhiều người như vậy, cứ thể đứng tụ lại thành đám với nhau.
“Ông Cam đến đúng lúc quá, ông xem đi, đang ở tòa thị chính mà cô ta cũng dám hành hung phụ nữ có thai, chỗ này còn có luật pháp không vậy?” Lâm Tiểu Tiêu lấy tay đè mạnh xuống tay Mạnh Bằng, ý bảo anh ta thả lỏng tay ra rồi cô ta ngồi bệt xuống đất.
Trái với vẻ kích động của Lâm Tiêu Tiêu, biểu cảm của Lâm Sở Sênh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có cái nhìn đồng hồ rồi chẳng nói chẳng rằng dẫn người của mình đi vào phòng họp, tỏ vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.