Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 163: Nghiền áp

- Anh Quang! - Văn hô lên. - Anh đến cứu em à?!

“Thằng nhóc này! Xảo quyệt vãi”, Quang thất kinh. Hắn vừa rồi cũng muốn đánh lạc hướng tên kia, nhưng thằng Văn trực tiếp hơn, hô tên hắn lên như cầu cứu. Lúc này, Trọng Lực Quyền của đối thủ sắp sửa tung ra, thằng Văn cũng biết, trước mắt phải tránh được quyền này.

Quả nhiên, so với tung Trọng Lực Quyền vào thằng nhóc vô hại, thà đánh vào kẻ địch bí ẩn mới tới. Tên áo đen cũng quyết định như vậy. Trọng Lực Quyền, nhắm thẳng vào Vương Minh Quang.

Quang đã sớm né tránh.

Trọng Lực Quyền, nén trọng lực thành một khối nặng khủng khiếp, lại tạo ra một lực hút nhỏ, nếu không nhanh chóng né tránh, chỉ sợ né cũng không kịp.

Rầm!!

Mặt đất ngay nơi Quang đang đứng, bị đánh nát ra một cái hố.

- Ngươi là ai? - Tên áo đen cất tiếng hỏi.

- Vậy ngươi là ai? - Quang đáp lại.

- Hắc Y Hội. - Tên áo đen không có chút gì giấu giếm. Có lẽ hắn vô cùng tự hào vì Hắc Y Hội.

Lần này xuất động, Hắc Y Hội đã không hề muốn ở trong bóng tối. Nếu đã xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, thì có xưng tên hay không, cũng không quan trọng nữa.

Quang nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra hắn đang vô cùng căng thẳng. Não hắn thậm chí còn bỏ qua việc phân tích Hắc Y Hội là thứ gì, mà tập trung hoàn toàn vào đối thủ trước mắt.

Trọng Lực Sư, 2 bằng Tiến sĩ. Vật Lý và Lực Sĩ.

Một tổ hợp thực sự khó nhằn. Thằng Văn có thể đả thương được đối thủ, hoàn toàn là quá may mắn. Bởi lẽ, không như nó dự đoán, Trọng Lực Sư là dòng Thuật Sư hiếm hoi không có điểm yếu về thể chất. Quang cũng đang thắc mắc là làm sao thằng Văn cắm được con dao lên vai đối thủ.

Quang chỉ có 4 bằng Thạc sĩ. Thậm chí, không xét tới trình độ bằng cấp, hắn thiên về một Võ giả, sử dụng cận chiến là chủ yếu. Khả năng tấn công từ xa mà hắn có, là Xạ thuật, nhưng có lẽ, Xạ thuật cũng không có tác dụng.

Bởi vì đối phương là Trọng Lực Sư.

Từ khi bước tới đây, hắn đã nhận ra. Đối phương đã giăng ra một Trường Trọng Lực. Trường Trọng Lực này, lấy chính tên đó làm tâm, càng vào gần, trọng lực càng mạnh. Hơn nữa, hắn còn có thể gia tăng thêm gia tốc trọng trường.

Không chỉ làm sao để đánh bại đối thủ, hắn còn cần bảo vệ thằng Văn.

“Chạy đi”.

Một loại ám hiệu, được Quang bí mật nháy cho Văn. Văn hiểu ý gật đầu. Trọng lực lớn như vậy, có lẽ không thể chạy được xa, nhưng ít nhất, càng ra xa bao nhiêu, càng đỡ bị trọng lực ảnh hưởng bấy nhiêu. Quang sợ, nếu đối thủ gia tăng trọng trường, thằng nhóc sẽ không chịu nổi.

Văn bò tới, vực thằng Cường dậy. Thằng mập này còn hơi chút ý thức, 2 đứa bằng cách nào đó, nửa quỳ nửa bò, bò được bước nào hay bước ấy.

Tên áo đen nhìn 2 đứa trẻ vật vã lăn lộn, hắn chỉ khinh bỉ. Ngay lập tức, hắn gia tăng trọng trường.

Hự!

Văn và Cường đang lồm cồm bò, bị ép đập mặt xuống đất, không giãy giụa được.

Đừng nói đến hai thằng nhóc, Vương Minh Quang cũng phải khuỵu người xuống.

- Chỉ là một tên Thạc sĩ nhỏ nhoi, cũng dám tới thách thức ta?

Quang không đáp trả. Hắn chỉ lao lên phía trước. Bước chạy sắc bén lao qua Trường Trọng Lực.

Kim Hành Bộ.

Hoả Hành Bộ để tấn công, Thuỷ Hành Bộ để né tránh, Thổ Hành Bộ để phòng ngự, Mộc Hành Bộ để ẩn trốn. Còn Kim Hành Bộ, sắc bén, nhanh chóng, hiệu quả. Đây là cách thức duy nhất để di chuyển trong trọng trường mạnh.

Một quyền, bén nhọn như mũi thương, xuất ra, nhắm thẳng vào kẻ địch.

Một luồng trọng lực cực lớn ập vào mặt hắn.

Từ Kim Hành Bộ, lại đổi thành Thuỷ Hành Bộ. Quang rạp người xuống dưới, miễn cưỡng né qua áp lực khủng khiếp của Trọng Lực Quyền. Miễn cưỡng né qua, hắn vẫn bị áp lực ấy đè xuống đất.

Thổ Hành Bộ!

Lần này không chỉ dùng chân, mà dùng cả tứ chi, bám chặt lấy mặt đất, như một loài bò sát. Hắn tiếp tục bò tới trước.

Khoảng cách với đối phương đã rất gần.

Tên áo đen vung tay lên, đấm xuống.

Quyền Phá Thực Địa!

Nói là phá thực địa, nhưng thực ra, là nhắm thẳng vào Vương Minh Quang. Chỉ có điều, nắm đấm này, lại đấm vào thực địa, vì Vương Minh Quang đã dùng một động tác vô cùng khó coi, né tránh.

Hạ thấp trọng tâm, sẽ khiến việc di chuyển linh hoạt hơn, dù có ở trong trọng trường mạnh như vậy. Tư thế của Quang, đã có thể coi là hạ thấp trọng tâm tới mức thấp nhất.

Hắn dùng tư thế kì cục đó, vừa né tránh, vừa bò tới. Ngay sau đó, hắn bật nhảy dựng lên, nhắm thẳng tới... con dao cắm trên vai đối thủ.

Lôi Điện Chưởng!

Giống như Hàn Băng Chưởng, chỉ là một kĩ năng đơn giản kết hợp giữa Tự Nhiên thuật cùng Võ thuật, nhưng hiệu quả tạo ra, vô cùng trực quan.

Bàn tay hắn tích tụ lôi điện, nắm thẳng vào lưỡi dao. Lôi điện theo đó truyền thẳng vào từng thớ thịt, từng mạch máu, từng đầu dây thần kinh của đối thủ.

- Aaaaaaaaaaaarghhhhhhhhh!!!!!!!

Tiếng rú kinh hãi vang lên, còn kinh hãi hơn cả khi bị Vương Thành Văn cắm con dao vào lưng. Tên áo đen ngoài cảm thấy đau đớn, tê liệt, hắn còn cảm thấy... nhục nhã.

Đường đường là một Cường giả, với 2 bằng Tiến sĩ, vì sao hết một thằng oắt con, lại tới một tên Thạc sĩ, có thể khiến mình đau đớn tới vậy.

Trong tiếng hét, hắn vận toàn bộ sức lực.

Phản Trọng Lực Bộc Phá!

Ngay lập tức, Vương Minh Quang, cùng con dao, bị một lực đẩy kinh khủng đẩy bắn lên không trung, cả người hắn bị dồn ép như vừa chịu một vụ nổ vô hình.

- Chết đi cho ta!!

Vẫn còn trên không trung, Quang lại bị một khối nặng vô hình đập vào, bị hất bay. Đang trên đường bay, hắn lại bị một áp lực dữ dội ném xuống đất.

Rầm!

Chưa hết, thấy hắn vừa chạm đất, tên áo đen đã lại giộng cánh tay phải xuống đất.

Phản Trọng Lực Ba Động!

Một đợt gia tốc kinh khủng, từ bàn tay hắn, lan truyền trong lòng đất, nhắm thẳng tới Vương Minh Quang.

Hự!!!

Vừa bị đập mạnh xuống đất, hắn lại bị hất lên trời.

- Chết đi!

Hắc Động Thôn Thiên Quyền!!

Một quyền này tung ra, không còn đơn giản là Trọng Lực Quyền, mà đã là Hắc Động Thôn Thiên Quyền, tức là nén một lượng lớn trọng lực lại trong một điểm, tạo nên một thứ có nguyên lý gần như lỗ đen vũ trụ.

Tất nhiên, còn xa mới trở thành lỗ đen vũ trụ, nhưng người ta cứ đặt tên như vậy cho oai.

Dù sao thì, Hắc Động Thôn Thiên Quyền, mạnh tới mức huỷ diệt, nhắm thẳng vào Vương Minh Quang đang lơ lửng giữa không trung.

Một quyền này, trúng trực diện.