Người Đại Nam cổ đại, nhìn thấy dáng đi của con rùa mà nghĩ ra làm nhà, nhìn mai rùa mà nghĩ ra lịch.
Loại lịch ấy, chia làm 8 phương, chính là tiền thân của đồ hình Bát Quái.
Cội gốc của Bát Quái, chính là Âm Dương.
Tại Bắc Hà không có rùa lớn, nên người ta không nghĩ ra lịch rùa. Cho tới khi, lịch rùa được người Đại Nam đem qua bên kia bờ sông, giới thiệu với người Bắc Hà, mà được ghi nhận lại bởi chính người Bắc Hà là: “có thể đọc thấu mọi sự việc trong trời đất”. Khi ấy, người Bắc Hà mới biết tới Âm Dương Bát Quái.
Người Bắc Hà lý giải thế giới theo Ngũ Hành, sau đó lại kết hợp thêm Bát Quái, dung nạp 2 môn học vấn lại với nhau, tạo nên Dịch học. Dịch học sau đó được phát triển tại cả Đại Nam lẫn Bắc Hà, theo hai hướng khác biệt.
Người Đại Nam dùng Dịch học để tính toán, đạt được rất nhiều thành tựu trong Toán học.
Người Bắc Hà dùng Dịch học làm cơ sở dạy dỗ, tập trung vào đối nhân xử thế và cư xử ở đời.
Đã trải qua rất rất nhiều năm, qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng người ta chỉ còn nhớ tới Dịch học, chứ thứ lịch rùa thần bí kia, đã không ai còn nhớ.
Ai biết rằng, thứ lịch rùa bằng đá ấy, được chôn sâu trong một cái hồ, mà ngày ngày người dân Long Thành vẫn dạo ngang qua.
Quy Văn Lịch, mới chính là Thần Khí bảo vệ Long Thành hàng nghìn năm nay.
Chiếc mai rùa được luyện bằng hàng nghìn tấn Linh Thiết, giơ ra đỡ lấy toàn bộ Thiên kiếp do Hoàng Long phun xuống.
Mặc kệ Thiên kiếp mạnh mẽ ra sao, cái mai rùa vẫn trơ trơ không chút sứt mẻ.
Từ xa nhìn lại, các phóng viên không thể nào nhìn ra thứ nho nhỏ đang chống lại với Thiên kiếp kia, là cái gì.
Trên tường thành, Vương Tuyết Trinh lau mồ hôi trán. Bà cũng lo lắng cho đứa cháu mình.
- Phù, coi như xong được bước đầu tiên.
- Đúng vậy, mới chỉ là chống lại được Thiên kiếp đánh phá, vẫn còn phải hoàn thành Giả Kim Thuật.
Nguyễn Hữu Dũng tựa lên cái nạng, trầm ngâm.
Lúc này, cả thế giới đều đang dõi theo nhất cử nhất động của phía Vương Vũ Hoành. Bỗng nhiên, uỳnh một tiếng, phát ra từ nửa màn hình bên kia.
Hư Vô Thần Quan, giơ nắm đấm đấm thẳng vào Thiên kiếp trong miệng Hoả Phụng!
- Bắc Hoàng điên rồi sao?
- Hắn không cần tính mạng mình, cũng không nên lôi hàng triệu con dân Thuỷ Hành Kinh cùng xuống địa ngục chứ?
- Hắn vốn đang muốn xuống địa ngục đó, tầng 16 Vô thức, có khác gì địa ngục đâu?
- Vậy hắn muốn ở lại đó luôn, hay là còn muốn trở về mà tranh đoạt thiên hạ?
Những lời bình luận chủ yếu đến từ Cận Tây, là nơi không phải lo nghĩ gì tới kết quả sự kiện này, vô cùng thoải mái như đang xem phim. Công chúng Cận Tây không thích Nam Đế, nhưng càng có ác cảm với Bắc Hoàng.
Dù sao thì Thành Bang và Bắc Hà, cạnh tranh nhau trong văn học nghệ thuật cũng đã lâu rồi, còn chưa phân rõ xem bên nào xuất sắc hơn bên nào. Nếu Bắc Hoàng đột phá thất bại, rồi kẹt lại tại cõi Vô thức luôn, thì tốt quá.
Người Cận Tây thì cười cợt, người Bắc Hà thì lo lắng. Đấm thẳng vào Thiên kiếp, chuyện này quá điên rồ, ít nhất thì chưa từng có vị Chí Tôn nào dám làm.
Nhưng Hà Chí Thương dám. Không phải bởi vì hắn gan dạ. Hắn nổi tiếng sợ chết. Nhưng lần này, hắn đột phá, rất khác với Vương Vũ Hoành.
Vương Vũ Hoành là đột phá bằng Tiến sĩ, chỉ cần chịu đựng được Thiên kiếp, thành tựu được Giả Kim Thuật, là xong. Còn hắn, vốn đã là Tiến sĩ Tâm Linh rồi, thứ hắn muốn đột phá, là đi sâu hơn nữa, đánh vào một thứ cảnh giới chưa ai từng biết tới.
Muốn phá bỏ bức tường ngăn cách cảnh giới ấy, chỉ có thể đánh!
Hắn muốn dùng sức mạnh của Hư Vô Thần Quan, đánh ra một cánh cửa để bước vào Tầng 16.
Sở dĩ mọi người đổ xô đi xem 2 vị Chí Tôn đột phá, một phần là vì việc này sẽ ảnh hưởng tới thế cục quốc tế, một phần vì màn đột phá này quá hào nhoáng và thú vị, một phần nữa, là vì họ mong mỏi, có thể học hỏi được gì từ 2 vị Chí Tôn này.
Nhưng, Văn lại nghĩ khác. Nếu ai cũng xem Chí Tôn đột phá rồi trở nên mạnh mẽ được như họ, thì thế giới này đã có 30 tỉ Chí Tôn. Có thể người ta sẽ hiểu ra được một cái gì đó, còn nó, nó chả hiểu ra cái quái gì, nó cũng chẳng thấy mình giác ngộ được cái gì, nên nó bỏ về.
Thứ Bình Nguyên Tri Thức mà mọi người tôn sùng, nó cũng đã từng thấy qua. Chỉ là một bãi cát, với trời sao. Nó chẳng cảm thấy mình giỏi giang hơn một chút nào, nên nó cũng không hiểu vì sao mọi người lại tôn sùng những thứ đó như vậy.
Rốt cuộc, mọi người theo đuổi tri thức, hay theo đuổi cái hư danh mà tri thức mang lại?
Đúng là trong số hàng tỉ người đang theo dõi sự kiện này, tuyệt đại đa số chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dù có là những Cường giả học vị Tiến sĩ ngồi bàn luận với nhau, cũng chỉ hiểu được sơ sơ diễn biến vụ việc, nhưng mạch tư duy của các vị Chí Tôn, không ai hiểu nổi.
Ví dụ như vì sao Bắc Hoàng phải sai khiến Hư Vô Thần Quan không ngừng đấm vào Hoả Phụng, họ không hiểu. Họ sợ hãi. Vì mỗi quyền của Hư Vô Thần Quan, không cần đến Tiến sĩ cũng cảm nhận được, sự run rẩy của trời đất.
Hai cõi Âm và Dương, ranh giới chia cách hai thế giới ấy đang bị công phá. Nếu cứ như vậy, toàn bộ Bắc Hà, thậm chí là toàn bộ Viễn Đông, có thể sẽ biến thành hư vô.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương, bị điên rồi sao? Bị đám linh hồn nhập vào tới tẩu hoả nhập ma sao?
Chỉ có Trần Phương Linh hiểu.
Cô bé không biết vì sao, cô chỉ biết Hư Vô Thần Quan đang muốn làm gì. Hà Chí Thương đang muốn làm gì.
Từng rung động ở cõi Vô thức, ảnh hưởng trực tiếp tới Linh. Đầu cô bé đau nhức dữ dội. Cô bé ngồi thụp xuống.
Những bóng người trên quảng trường, như mờ nhoè đi. Chỉ còn hình ảnh Hư Vô Thần Quan trên màn hình lớn. Ông ta như đang hiện hữu ở ngay đây, như đang tung nắm đấm thẳng vào đầu cô bé.
- Oẳng oẳng!
Con Cú chó từ trong cặp cô bé, nhảy xổ ra ngoài, nó vỗ cánh sủa inh ỏi.
- Cháu bé, không sao chứ?
Một bàn tay vỗ lên vai Linh, cái vỗ này, khiến cô bé như bừng tỉnh. Không còn những cơn đau, không còn cảm giác khó chịu như trước.
Đối diện cô bé, là một người đàn ông.
Một người đàn ông gần 50 tuổi, mày râu nhẵn nhụi, vẻ mặt hiền lành.
Ông ta, chính là Hà Chí Thương.