Hà Chí Thương bay tới Hải Thành một cách lặng lẽ, không kèn không trống, không có báo chí tới đưa tin, dân chúng cũng không ai hay biết.
Sự kiện giao lưu Khoa học Nghệ thuật sẽ diễn ra thí điểm đầu tiên tại Hải Thành, sau đó mới tổ chức một sự kiện tầm quốc gia tại Long Thành. Nghe nói, người ta còn định tổ chức sự kiện này thường xuyên hơn vào những năm sau. Nhưng vẫn chỉ là nghe đồn.
Mà cũng không ai dám tin rằng, đích thân Bắc Hoàng Hà Chí Thương lại tới Hải Thành làm chủ khảo.
Đón tiếp Hà Chí Thương tại sân bay, là Vũ Minh Kiệt. Vương Vũ Hoành nói được làm được, hắn nói để Hà Chí Thương tự mình tổ chức, muốn làm gì thì làm, hắn làm được thật. Để lại toàn bộ thủ hạ tại Hải Thành cho Hà Chí Thương tuỳ nghi sai khiến, bản thân hắn còn không thèm tới đón tiếp Hà Chí Thương.
Mấy chuyện lễ nghĩa này, nếu đặt trong trường hợp khác, rất có thể dẫn tới chiến tranh, đặc biệt Hà Chí Thương còn là nguyên thủ đại diện cho một nền Văn hoá Khổng giáo, rất câu nệ lễ nghĩa. Nhưng lần này là hắn lặng lẽ tới Hải Thành, hơn nữa chỉ là một phân thân, cũng không có quyền làm um sùm.
Hà Chí Thương muốn lặng lẽ làm việc ở Hải Thành. Hắn cần tìm ra cô bé có Dị Thế Linh Thể.
Đó có thể là manh mối duy nhất để hắn đột phá tầng 16, thậm chí là sâu hơn nữa.
Sự kiện giao lưu không biết bao giờ mới bắt đầu. Nếu để Vương Vũ Hoành tổ chức, có lẽ chỉ cần 1 ngày là chuẩn bị xong xuôi. Nhưng đây là Hà Chí Thương làm. Mà Bắc Hoàng luôn rất thong thả và từ tốn. Nhân viên của Vương Nghiệp vốn đã quen làm việc với áp lực khủng khiếp của Vương tộc, nay lại được Hà Chí Thương chỉ đạo, làm chơi ăn thật, thong dong nhàn nhã, một ngày 8 tiếng thì ngồi uống nước chè hết 4 tiếng, ăn sáng hết 1 tiếng, và đàm đạo với Bắc Hoàng hết 3 tiếng. Vậy là hết bố ngày làm việc.
Bắc Hoàng giỏi văn thơ, lại rất thích lôi nhân viên Vương Nghiệp ra đàm đạo. Nhân viên Vương Nghiệp thì là một lũ giỏi Toán dốt Văn, không đàm đạo được về văn chương sự tích, chỉ có thể lôi Khoa học ra kiến giải. Kì lạ thay, dù có nói chuyện bằng lĩnh vực nào, Bắc Hoàng cũng tiếp được hết.
- Ngươi nói vũ trụ này sinh ra từ một vụ nổ lớn, rồi từ vụ nổ ấy, tạo nên tất cả các loại nguyên tố sao? Nói theo thế giới quan của Đạo giáo Bắc Hà, đó là Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, từ Bát Quái lại kết hợp với nhau tạo nên Lục Thập Tứ Trùng Quái, diễn biến thành vạn vật trong thiên hạ. Làm người trong trời đất, phải thấu hiểu đạo của trời, phải thuận theo trời, làm việc phải hài hoà thoải mái. Làm việc mà nôn nóng vội vàng, dục tốc thì bất đạt...
Chính vì câu “dục tốc bất đạt”, mà việc tổ chức sự kiện do Bắc Hoàng chỉ đạo, cứ chậm ì ì không tiến bộ.
Chỉ có nhân viên Vương Nghiệp và Thanh Hải là sung sướng, vì làm thì ít, mà lương thì nhiều. Thậm chí, Bắc Hoàng lấy rộng đãi nhân, không phải là nói đùa. Lương bổng từ ngân sách Bắc Hà chuyển sang, để “hỗ trợ” cho nhân viên Đại Nam, cũng vô cùng hào phóng.
- Tiền bạc là động cơ, là mục đích, là lẽ sống của con người. Tiền có thiên hình vạn trạng, có đủ mọi hình dáng, có đủ mọi tính chất, nó len lỏi vào bất cứ đâu, khai thông bất cứ bế tắc nào. Ta thân là Bắc Hoàng, nhưng lại một mình sang đất khách quê người, muốn làm việc với nhân viên của người khác, thì tiền bạc, là chất bôi trơn không thể thiếu. Người Đại Nam các ngươi quá liêm khiết, quá thẳng thắn, cũng nên học cách bôi trơn bằng đồng tiền...
Vũ Minh Kiệt muốn giơ tay đập vào mặt mình. Để tên Hà Chí Thương này sang Đại Nam vài tháng thôi, đảm bảo bộ máy của Đại Nam sẽ trở nên quan liêu như Bắc Hà.
Ngược lại, nhân viên Vương Nghiệp thì tôn sùng Bắc Hoàng như thần thánh. Làm chơi ăn thật, lại có tiền đút lót, nhân tâm nghiêng về phía ai, còn phải hỏi.
Vũ Minh Kiệt phải tới rỉ tai từng người một, để cảnh tỉnh quan điểm: “Chính vì làm chơi ăn thật như vậy, mà nhà nước Bắc Hà mới quan liêu trì trệ, Đại Nam ta lấy lao động làm vinh quang, hăng say làm việc, nên mới phát triển như ngày nay”. Nhưng mặc kệ hắn có nhắc nhở thế nào, đám nhân viên cứ một câu Bắc Hoàng, hai câu Bắc Hoàng, nghe ngứa cả tai.
Vũ Minh Kiệt cũng chẳng làm được gì. Dù sao thì nhân viên Vương Nghiệp cũng chỉ là nhân viên. Đến khi Bắc Hoàng về nước, thì chúng nó sẽ lại nhớ ra ai là người cầm sổ hưu của mình. Rồi đâu sẽ vào đấy. Còn đứa nào muốn theo Bắc Hoàng sang Bắc Hà, thì tuỳ.
Ở Đại Nam, nơi Vương tộc cần tới lòng trung thành nhất, vẫn chỉ có quân đội.
Quân đội, mới là điểm tựa vững vàng của bao đời Nam Đế.
Khi Tiên Đế băng hà, nội bộ Vương tộc rối ren, các hoàng tử công chúa lao vào cuộc chém giết kinh hoàng, thì quân đội vẫn bảo trì một thái độ trung lập.
Quân đội không can thiệp vào bất cứ cuộc tranh giành nội bộ nào. Quân đội chỉ phụng sự một người duy nhất, là Nam Đế. Bởi vậy, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, quân đội Đại Nam vẫn giữ chung một khối thống nhất. Đó cũng là nguyên do, mà bao lần thay đổi triều đại, bao lần chuyển giao thế hệ, bao lần Đại Nam rơi vào suy yếu, vẫn không có thế lực nào dám trực diện thách thức Đại Nam.
Vì quân đội vẫn trấn thủ tại đó.
Vũ Minh Kiệt chỉ nhỏ hơn Vương Vũ Hoành vài tuổi. Cùng thế hệ với hắn, có Thiếu tướng Lục quân Nguyễn Thế Sơn. Cả 2 người đều không lạ lẫm gì Vương Vũ Hoành, thậm chí còn có thể coi là cùng thế hệ. Chỉ có điều, cho tới 10 năm trước, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định với các hoàng tử công chúa, dù có là phế vật Vương Vũ Hoành, hay thiên tài tuyệt thế Vương Bá Thế. Bởi vì, quân đội cần giữ vững sự trung lập.
Nhưng khi Vương Vũ Hoành lên ngôi, câu chuyện lại khác hoàn toàn. Vũ Minh Kiệt, và Nguyễn Thế Sơn, cũng trở thành nhân tài kiệt xuất trong quân đội, và ai cũng biết rằng, bọn họ sẽ là hạt giống để xây dựng nòng cốt quân đội trong tương lai. Bởi vậy, Vương tộc cũng bắt đầu đưa ra những động thái kết thân với họ, y như Tiên Đế từng kết thân với Nguyễn Hữu Dũng khi xưa.
Nguyễn Hữu Dũng hay Vương Tuyết Trinh, cũng đã là một thời đại sắp qua. Thời đại kế tiếp, sẽ là vũ đài của Vũ Minh Kiệt, của Nguyễn Thế Sơn. Ai cũng biết vậy. Bọn họ sẽ cùng Vương Vũ Hoành, gây dựng nên một vương triều huy hoàng chưa từng có ở Đại Nam.
Đây là điều mà Vũ Minh Kiệt luôn khao khát.
Cùng chia sẻ tương lai huy hoàng ấy, còn có Ám Hành Sứ Giả.
- Ắt xì!
Vừa xuống xe, Quang đã bị không khí ẩm của Hải Thành làm nhức mũi. Hắn đang quen với mùi than đá và khoáng sản ở Quảng Yên, về tới Hải Thành lại thấy bị shock ngược.
Quang bị triệu hồi về Hải Thành. Mệnh lệnh khỏi nói cũng biết, là do Vương Vũ Hoành đích thân ra lệnh.
Hà Chí Thương cũng thân chinh đến Hải Thành, dù động cơ còn chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn không thể không có nguyên do. Mà vợ con của Vương Vũ Hoành, còn đang ở Hải Thành, ít nhất Ám Hành Sứ Giả cũng phải trở về để mắt tới họ.
Những việc làm lén lén lút lút của Quang, làm sao qua được mắt của Vương Vũ Hoành. Chưa kể tới việc, hắn huy động cả hệ thống gián ở Quảng Yên phục vụ mình, lộ liễu tới mức không thể lộ liễu hơn.
Nhưng Quang hiểu, cho tới tận bây giờ, thứ kế hoạch nho nhỏ của hắn vẫn không bị ai ngăn cấm, là bởi Vương Vũ Hoành cố tình cho hắn sự tự do.
Ám Hành Sứ Giả, luôn là kẻ độc lập hành động, bảo vệ Đế quốc từ trong bóng tối. Tất cả các đời Nam Đế, đều phải đặt niềm tin tuyệt đối vào Ám Hành Sứ Giả.
Dù rằng Quang còn chưa phải là một Ám Hành Sứ Giả chính thức, dù rằng hiện nay mọi quyền hành đều do mẹ hắn nắm giữ, nhưng riêng lòng tin này, khiến hắn cảm động.
Giờ người ta chỉ gọi hắn về, để bảo vệ hai mẹ con thằng Văn mà thôi. Khi nào xong xuôi, hắn muốn tiếp tục cái kế hoạch nhỏ của mình, hay muốn làm gì khác, đều vô cùng thoải mái.
Khi hắn muốn xin nghỉ phép tầm 1 tháng, ông Ba tiếc lắm, vỗ vai hắn vài cái, dặn dò thật cẩn thận, rồi mới để hắn ra về. Điều này làm Quang vô cùng khoái chí. Tài năng rực rỡ như hắn, đi tới đâu, cũng đều được coi trọng.
Xe từ Quảng Yên về Hải Thành, vừa vào bến. Chờ mọi người xuống hết, Quang mới ôm hành lý xuống xe. Vừa bước xuống xe, đã có mấy người khách nhảy lên xe. Hiển nhiên là muốn từ Hải Thành tới Quảng Yên.
Bất chợt, Quang giật mình khi một cậu thiếu niên bước qua người hắn.
“Sát khí thật là nặng nề”. Quang hơi sững lại đôi chút, khẽ liếc cậu thiếu niên vừa rồi, sau đó quay đi.
- Số 12, sao sững người ra thế?
Trần Thiên Anh quay đầu lại, chăm chăm nhìn theo người thanh niên vừa xuống xe.
Hắn lắc đầu.
- Không có gì.