- Văn, mày có đi với bác không?
- Có, bác đợi cháu với!
- Này, hai bác cháu làm cái gì mà cứ thậm thà thật thụt bấy lâu nay thế? - Tiếng chị Thanh.
- Mẹ ơi, bí mật!
Takezawa đeo lên một cái khẩu trang, bước ra ngoài. Văn chạy theo sau.
- Haizz.
Chị Thanh thở dài. Chị đang chờ Quang đi liên lạc với mấy bên cung cấp hàng. Cả tháng nay vật giá tăng cao, khiến nhà hàng cũng rất điêu đứng. Nhà hàng đã phải tăng giá đồ ăn lên, nhưng vẫn không ăn thua, không bù được chi phí. Mà nếu tăng thêm nữa, chỉ sợ mất khách.
Quang là đại phú hào tiêu tiền như rác, nên chẳng quan tâm gì tới việc này. Hắn nói nhà hàng lỗ đôi chút cũng chẳng sao, phía Thanh Hải đợt này đang tiền về như nước. Nhưng chị Thanh nhất quyết không chịu.
- Giờ chú có tiền, nên muốn nói thế nào cũng được. Nhưng nếu sau này chú phải mở một nhà hàng, hay kinh doanh bất cứ thứ gì, mà phải dựa vào nó để sống, thì chú còn thờ ơ được như vậy hay không? Chi bằng từ giờ cố mà tập ứng phó đi. Mau! Xách cái mông lên đi tìm nhà sản xuất cho chị!
Quang còn muốn lè nhè từ chối, đã bị chị Thanh cầm cái chổi ra khua. Nếu hắn không quắn đít lên chạy, có lẽ bà chị này thật sự sẽ đè mình ra đánh.
Quang sợ chị Thanh, có khi còn hơn cả Vương Tuyết Trinh nữa.
Hải Thành rộng lớn, lại là trung tâm của đặc khu kinh tế số 7, nơi đây phát triển rất nhiều lĩnh vực. 50% thu nhập cả thành phố là đến từ nhóm dịch vụ, bởi nơi đây có những bãi biển phục vụ du lịch. Ngư nghiệp chiếm 20%. Còn công nghiệp và nông nghiệp chỉ chiếm 10%.
Nhưng 10% tỉ trọng của công nghiệp, đã là rất lớn. Dù trung tâm công nghiệp nặng nằm ở Quảng Yên, nhưng ở một thành phố lớn như Hải Thành, không thể không có. Dù sao ở đây có khoảng cách gần, giao thông thuận lợi, vẫn tốt hơn Quảng Yên nhiều.
Khu phía Đông Bắc thành phố, chính là các trung tâm công nghiệp. Nơi đây cũng là vùng ráp gianh với Quảng Yên. Khói bụi mịt mù. Hai bác cháu bắt xe bus, đi tới đây.
Vùng phía Đông Bắc thành phố, có cảnh vật khá tương tự như Quảng Yên, với những dãy núi đá vôi, và đồng bằng cằn cỗi. Những nhà máy khổng lồ dựng lên. Những chuyến xe chở khoáng sản nặng nề khiến đường sá nơi đây đang bắt đầu xuống cấp, đầy những ổ gà, ổ voi.
Xe đi xóc nảy lên xuống, khiến Takezawa say đờ người. Khi xuống xe, hắn rối rít hít hà từng ngụm không khí.
Không khí nơi đây không quá trong lành, nhưng vẫn còn tốt hơn khói bụi ở Hải Thành rất nhiều.
Hắn dẫn thằng Văn tới một xưởng rèn lớn. Ở nơi này, có dịch vụ cho thuê xưởng rèn, với giá chỉ 50 xu/ giờ. Với tiền lương tại nhà hàng của Takezawa, chút tiền này không đáng vào đâu.
Sở dĩ có dịch vụ cho thuê xưởng rèn, là để phục vụ những Thợ rèn tự do, hay những người có kĩ năng rèn nhưng không phải nghề nghiệp chính. Họ tới đây thuê lò rèn, mua các nguyên liệu cần thiết, sau đó rèn ra thứ mình cần. Ở Đại Nam, mọi loại hình nghề nghiệp đều có dịch vụ phục vụ tương ứng.
- Anh Itou, hôm nay lại tới à?
- Ừ, anh bạn. Vẫn phòng hôm nọ nhé. Nguyên liệu tôi bảo, anh đã chuẩn bị xong chưa?
- Không có loại thép của Phú Sơn, nhưng có thép cao cấp của Quảng Yên, có được không?
- Tạm được, tôi dặn là phải phơi ngoài trời 3 ngày đó.
- Đã làm, yên tâm.
Takezawa trao đổi xong với nhân viên lò rèn, dẫn thằng Văn bước vào một phòng rèn. Nơi đây có một cái lò bằng đất rất to.
- Này nhóc, chỗ này là bác đặt làm riêng đấy. Không thể nào dùng lò của Đại Nam được. Đây là kiểu lò Tatara truyền thống của Phú Sơn, chuyên để luyện ra loại thép tinh tuý nhất. Loại thép này, mới rèn ra được một thanh Katana đích thực!
Mục đích mà Takezawa dẫn Văn đi theo, là để phụ giúp hắn rèn kiếm.
Văn không biết rèn kiếm có liên quan gì tới kế hoạch làm giàu của ông bác, nhưng nó vẫn làm theo. Nó muốn giúp đỡ bác Itou khốn khổ này bằng những gì có thể.
- Mày giữ cho bác thanh thép này.
Takezawa đưa cho nó một thanh thép tròn, mỏng, dài, bảo nó giữ một đầu.
- Giữ chắc đấy.
Hắn nói xong, bắt đầu giộng một cây búa xuống đầu kia thanh thép. Choang! Choang! Choang! Làm Văn tê cả tay.
Đầu thanh thép nóng rực lên, đỏ lừ. Takezawa mới đem đầu đỏ rực ấy dí vào một nùi rơm. Nùi rơm bốc cháy. Hắn cho nùi rơm vào lò Tatara, sau đó ném thêm vào rất nhiều than đá.
Lò Tatara rực cháy.
Takezawa lại chạy tới một cái thùng chứa đầy thứ bột xỉn đen. Hắn cầm xẻng, xúc từng xúc đổ vào lò.
- Bột gì vậy bác?
- Sa thiết, tức là bột thép. Bột thép ở Quảng Yên, không được tốt như ở Phú Sơn, nhưng cũng đã đủ dùng. Vì lượng lưu huỳnh và lân khá thấp. Hai yếu tố ấy thường khiến thép dễ gãy. Văn, giúp bác thổi lò.
Văn được chỉ tới một cái bễ, nó đạp phành phạch vào cái bễ theo nhịp hô của Takezawa.
Lửa phừng lên từ những lỗ thông gió dưới lò.
Takezawa lại cúi xuống, đăm đăm nhìn qua những lỗ thông gió đang rực lửa ấy.
- Lửa cháy to vậy, mà bác vẫn nhìn thấy gì sao?
- Tất nhiên, là cần có Nhãn lực. Thằng Quang có dạy chú mày về nhãn lực chưa?
- Cháu nói muốn học, anh ấy bảo cần nhìn thẳng vào mặt trời trong 7 7 49 ngày, sau đó mới tiếp được bước sau.
- Xì! Khỏi cần. Mày ra đây, nhìn vào lò lửa này. Cố gắng quan sát. Nhãn lực cũng sẽ tăng lên thôi.
Văn bị kéo tới nhìn đăm đăm vào những lỗ thông gió. Hơi nóng phả vào mặt nó. Nó chẳng nhìn thấy gì ngoài ngọn lửa.
- Cố gắng quan sát, đến khi nào thấy được thì mới thôi.
- Thấy gì hả bác?
- Thấy quặng sắt đang thành hình bên trong.
Công đoạn nung thép mất tất cả 4 ngày. Văn nhễ nhại mồ hôi. Nhưng ít ra nó còn được ngủ. Bác Itou có vẻ không ngủ suốt 4 ngày. Chỗ ngủ được xếp ngay một góc phòng, hơi nóng không phả tới.
Vào lúc 2 giờ sáng, Văn đang yên lành ngủ, nó chợt nghe tiếng Takezawa gọi.
- Văn! Văn! Được rồi! Được rồi! Đến lúc kiểm tra quặng thép rồi!
Văn vừa ngáp dài, vừa theo bác Itou đến cái lò. Lửa đã tắt. Takezawa bốc lần lượt từng miếng quặng ra. Những miếng quặng to cỡ nắm tay, sần sùi.
Takezawa căng thẳng nhìn chòng chọc vào từng miếng quặng, như đang đánh giá. Nếu quặng không đủ chất lượng, hắn sẽ phải nung lại từ đầu, còn tốn tiền mua thêm nguyên liệu.
- Tuyệt! - Mấy phút sau, hắn mới reo lên. - Mày thấy không? Mấy miếng quặng này có màu sáng bạc, cầm rất chắc tay. Chắc chắn là hàng cao cấp. Đã đạt tới đẳng cấp Tama-hagane của người Phú Sơn!
- Tama gì cơ ạ?
- Tama-Hagane. Tama là ngọc. Hagane là thép. Thép mà như ngọc, nên gọi là Tama-hagane.
- Ồ. - Văn hờ hững trả lời. Nó chẳng thấy thép này giống ngọc ở đâu cả.
- Nào, giờ ta đi rèn, giờ mới đến công đoạn khó khăn đây!
Takezawa nói là khó khăn, nhưng hắn hào hứng không cách nào miêu tả nổi. Đây là một cơ hội cực kì hiếm có để hắn làm giàu. Với một kẻ không mang đồng vốn nào trong người, muốn làm giàu, chỉ có thể dựa vào tài hoa của bản thân.
Một tháng nữa, một cuộc đấu giá sẽ bắt đầu. Một cuộc đấu giá lớn chưa từng có tại Hải Thành. Với rất nhiều thế lực lớn tham dự, thậm chí cả Bắc Hoàng Hà Chí Thương cũng có mặt.
Chỉ cần một thanh Cực Phẩm Thần Kiếm, không, chỉ cần đạt tới Thượng Phẩm Bảo Kiếm, là hắn có thể đủ tiền trả nợ.
Lăn lộn 20 năm trời, lại từng làm qua giám định đồ cổ, hắn hiểu được giá trị của một món vũ khí Thượng Phẩm, không quá vài tỉ hào. Nhưng là một thanh Thượng Phẩm Bảo Kiếm đúng gốc Phú Sơn, thì được vô vàn những nhà sưu tập săn đón. Hét giá hàng chục tỉ hào, thậm chí còn cao hơn, là hoàn toàn có thể.
Đây chính là cơ hội để hắn đổi đời. Vậy mà tới tận bây giờ, hắn mới nghĩ ra.
Bên góc phòng, dựng tại đó thanh Hỉ Vận Kiếm, im lìm bất động, mà lại như đang cười cợt mọi nỗ lực đáng thương của một kẻ mạt vận.