Từ Quảng Trí vốn là người gốc Bắc Hà, lăn lộn kinh doanh ở Hải Thành cũng đã nhiều năm. Người Bắc Hà, vốn vô cùng nhạy cảm với thời và thế. Mười năm trước, Tiên Đế băng hà, Vương Vũ Hoành lên ngôi, thực lực chưa đủ phục chúng, khiến hai mươi mốt nước chư hầu không phục. Không chỉ có Vrahta, mà nhiều nước đều nhăm nhe kiềm toả Đại Nam, như một liều thuốc thử vị Hoàng đế non trẻ.
Kết quả, là nguồn khoáng sản nhập khẩu bị sụt giảm nghiêm trọng. Tình hình này không phải Vương tộc không nắm được, mà là đất nước chư hầu, dù mang tiếng là chư hầu, nhưng cũng chỉ kiểm soát được ở một quy mô nhất định. Hai mươi mốt nước nơi này xén một ít, nơi kia biển thủ một ít, tích tiểu thành đại, nhăm nhe đánh thẳng vào nguồn nguyên liệu phục vụ cho quân sự.
Không phải ngẫu nhiên mà Vương Nghiệp phải điều chỉnh, dồn toàn lực vào cung ứng cho quân đội, bỏ lại quá nhiều thị phần cho Phạm thị và Trần gia vươn lên.
Những dòng chảy ở cao tầng, luôn tác động tới mọi doanh nghiệp. Không chỉ Phạm thị và Trần gia được lợi, mà những kẻ thức thời bám được vào đầu cơn sóng, đều có thể vươn lên.
Từ Quảng Trí là một người như vậy. Không chỉ đánh hơi được làn sóng sắp tới, ông ta còn nghĩ ra cách để cưỡi lên nó.
Ông ta là một trong số ít người nhận ra rằng, khoáng sản nhập khẩu sụt giảm, thì Đại Nam sẽ phải chú trọng hơn vào nguồn khoáng sản trong nước. Mà khoáng sản trong nước, ngoài những nơi đã có chủ, chỉ còn lại Quảng Yên.
Ngày đó, Quảng Yên còn là một vùng đất hoang vu hiu quạnh, toàn là núi đá và đồng ruộng. Từ Quảng Trí chỉ tập hợp được 30 anh em, tay không tấc sắt, tới đó dựng lều, làm mỏ, bắt đầu đào đãi. Dần dần, dân tứ xứ nghe nói ở Quảng Yên có mỏ, dần dần tụ tập về, đều bị Quảng Trí thu vào dưới trướng. Bất cứ thế lực nào nổi lên, ông ta lại dìm nó xuống, duy trì thế độc tôn ở vùng Quảng Yên.
Giống như đóng sẵn thuyền bè để đợi sóng lên, khi cơn sóng chồm tới, Từ Quảng Trí đã ung dung cưỡi trên nó. Đó là lúc Vương Nghiệp bắt đầu để ý tới vùng đất Quảng Yên, thì nơi đây đã có chủ. Mà Vương Nghiệp chỉ quan tâm kết quả, không quan tâm quá trình. Cảm thấy không cần bỏ quá nhiều công sức để giành lấy hệ thống mỏ nơi đây, cũng không cần mua lại khoáng sản từ tay Quảng Trí, mà là thu lấy Quảng Trí về dưới trướng. Vậy là Quảng Trí ung dung sở hữu hệ thống mỏ than ở Quảng Yên, thế lực càng lúc càng mạnh.
Có khoáng sản trong tay, Quảng Trí dấn thân vào Hải Thành, đầu tư một lúc 3 cụm nhà máy công nghiệp liên hợp. Đúng lúc quân đội Đại Nam đang có nhu cầu cao về công nghiệp nặng, Quảng Trí lại cưỡi thêm một làn sóng. Cứ như vậy, vùng Đông Bắc Hải Thành, toàn bộ khu công nghiệp nơi đây, đều dưới bàn tay kiểm soát của hắn.
Từ một kẻ vô danh tiểu tốt phải phục vụ cho Vương tộc, giờ Quảng Trí đã có tư cách để làm ăn sòng phẳng với Vương tộc. Tuy không thể lấn sâu vào nội thành Hải Thành, nhưng ngoại ô phía Đông Bắc và toàn bộ vùng Quảng Yên, đã như một thành trì nho nhỏ của hắn.
Lần này hắn lại đón đầu một làn sóng. Giao lưu Khoa học Nghệ thuật, các thế lực lớn của Bắc Hà cũng sẽ tới tham dự. Quảng Trí tự đem mình ra làm cầu nối giữa hai phía, đứng ra tổ chức một Hội đấu giá lớn chưa từng thấy ở Hải Thành này.
Phía Bắc Hà tham dự còn chưa nói, sẽ có tập đoàn Fidi, sẽ có Thanh Hải, thậm chí là Vương Nghiệp, có Hắc Long, có Thịnh Doanh, thậm chí là cả Phạm Thị, cả các thế lực Trần gia cũng lác đác tới. Cộng thêm hàng ngàn thế lực lớn nhỏ. Vô cùng xôm tụ.
Mỗi thế lực đều cam kết sẽ xuất ra một món bảo vật để đóng góp cho Hội đấu giá. Cộng thêm rất nhiều thợ rèn, thợ chế tác, nhà sáng chế, từ những ẩn thế cao nhân, cho tới mấy thằng vỡ nợ, đều sẽ đưa bảo vật ra nhờ hắn bán hộ. Hội đấu giá này là cơ hội quá thích hợp để bán hàng.
Nguồn hàng đổ về vô cùng phong phú, xứng đáng không chỉ là một gia tài, mà là hàng nghìn gia tài. Vấn đề đau đầu nhất là việc bảo vệ đống gia tài ấy, thì Quảng Trí lại không phải lo. Vì đã có hàng nghìn thế lực tham gia chòng chọc nhìn vào đó hộ hắn.
Điều làm Quảng Trí bất ngờ nhất, hoan hỉ nhất, nhưng cũng đau đầu nhất, là sự xuất hiện của món Bảo vật kia.
Không biết tin đồn từ đâu dấy lên, nhưng giờ cả nước đã biết tới, Hội đấu giá lần này, có một bảo vật có thể làm rung chuyển trời đất, thay đổi toàn bộ cách cục Đế quốc.
Quảng Trí thật sự phiền não. Hắn đứng ra tổ chức, nhưng hắn cũng chỉ là một kẻ trung gian. Hàng nghìn thế lực lớn nhỏ vây quanh nhìn hắn chằm chằm. Người ta bán bảo vật, hắn mua lại, sau đó lại bán cho những thế lực này. Ai nấy đều vui vẻ. Giờ thì quá vui rồi, Fidi áp lực lên hắn, Vương Nghiệp áp lực lên hắn, Phạm Thị áp lực lên hắn, Trần Gia áp lực lên hắn. Ai cũng vui, trừ Quảng Trí mà thôi.
Đôi lúc, hắn có cảm giác, việc tổ chức Hội đấu giá này, là một phần âm mưu của ai đó. Hắn nghĩ rằng mình đón đầu được cơn sóng, thật ra là cơn sóng đó được gửi tới đích danh hắn, để cho hắn cưỡi. Nếu hắn không cưỡi, sẽ có nhiều kẻ sẵn sàng cưỡi.
Hắn chỉ là một mắt xích nhỏ nhoi trong cả một Đại kế hoạch, nhưng giờ đã muộn rồi. Cưỡi lên sóng, không thể nhảy xuống, nếu không sẽ chết chìm.
Từ Quảng Trí ôm cái đầu ong ong vì phiền muộn, thất thểu xuống xe. Hắn không muốn lái xe thẳng lên núi, dù hắn có đặc quyền làm điều đó. Hắn chợt muốn giống như bao bà con dân chúng khác, đi bộ hành hương.
Hắn từng bước từng bước leo lên núi, đi thẳng về ngôi chùa do chính hắn bỏ tiền xây dựng, ngôi chùa mang tên hắn, chùa Quảng Trí.
Ngang nhiên xây dựng một ngôi chùa, cũng là để tận hưởng một chút cái tư vị về Thần quyền. Ở Viễn Đông này, Đại Nam cũng thế, Bắc Hà cũng vậy, kẻ nào nắm được Thần quyền, kẻ đó có mọi thứ. Bắc Hoàng Hà Chí Thương nếu không nắm được Thần quyền, liệu 6 tỉ dân chúng Bắc Hà, vốn chia rẽ làm 14 lãnh thổ, giọng nói khác nhau, phong tục khác nhau, nhu cầu khác nhau, tính cách khác nhau, liệu có thể nhất loạt tôn sùng hắn như vậy? Nam Đế Vương Vũ Hoành, nếu không được Giáo hội Phật giáo Đại Nam hết lòng ủng hộ, thì liệu 3 tỉ dân Đại Nam vốn chỉ quan tâm tới lợi ích, quan tâm tới kết quả, thực dụng tới mức không thể thực dụng hơn, vậy mà vẫn có thể tôn sùng hắn như vậy?
Dù là Đại Nam hay Bắc Hà, dù là sống thiên về cảm tính hay lý trí, thì từ sâu trong tâm khảm của cái lục địa Viễn Đông này, tâm linh vẫn là thứ nền tảng không thể xoá nhoà.
Quảng Trí không thể làm nên điều gì hiển hách như hai vị Chí Tôn, hắn chỉ có một chút tiền. Hắn dùng tiền đó để xây chùa, giống như bỏ tiền ra mua về một chút nhân tâm vậy, vừa là để doanh nghiệp của mình được dân Hải Thành nhớ tới, vừa là để an ổn tâm linh cho chính mình.
Quảng Trí dù sao cũng là người Bắc Hà, lại sống lâu ở Đại Nam, hơn nữa lại lấy vợ Đại Nam, hắn vừa sùng bái tâm linh như người Bắc Hà, vừa thấm nhuần cái tinh thần “có thờ có thiêng” của Đại Nam. Thành ra, đạo nào hắn cũng vái.
Quảng Trí xây chùa cũng theo phong cách như vậy, đạo nào cũng có gian thờ, cũng hương khói nghi ngút.
Lên được tới cổng chùa, Quảng Trí dừng bước thở hồng hộc. Hắn làm giám đốc, đã lâu không vận động, thể lực xuống dốc. Mấy tên bảo vệ nhìn thấy hắn, chạy ra tươi cười chào đón. Hắn cười cười vỗ vai, dặn dò vài câu, sau đó lại một mình đi lên chùa.
Lần này không cần bà vợ nữa, hắn đích thân lên chùa cầu nguyện.
Cầu sao cho, Hội đấu giá lần này, thuận buồm xuôi gió.